• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Buông nàng ra."

Thanh âm uy nghiêm mà cao quý, băng lãnh mà xa cách, kiên định mà mạnh mẽ, nó khiến người ta dâng lên cảm giác kính sợ từ sâu trong nội tâm.

Tất cả những người có mặt đều theo bản năng hướng phía phát ra thanh âm.

Đó là một thiếu niên có đôi mắt thâm sâu khó đoán, đen trắng dõ dàng, thần thái nho nhã cao quý, khí chất hơn người.

"Quân lão đại." Huyền Dịch cau mày, những lời Mộc Dao nói mặc dù không thể tin hoàn toàn, nhưng nghi vấn nàng đưa ra lại rất có lý, nha đầu tiểu Ngũ quả thực có vấn đề."

Phong Tầm trừng mắt với Huyền Dịch, nhấn mạnh: "Quân lão đại nói, buông, nàng, ra."

Huyền Dịch không mấy vui vẻ nhìn chằm chằm Phượng Vũ, nhưng lệnh của Quân Lâm Uyên không ai dám chống lại.

Cuối cùng hắn cũng buông tay, thả Phượng Vũ ra.

Phong Tầm vội kéo Phượng Vũ lại, lo lắng hỏi: "Ngươi không sao chứ? Có đau hay không?"

Giả yếu giả sợ giả vô tội vốn đã thành nghề của Phượng Vũ trong quân ngũ... Diễn hình tượng khác có lẽ nàng diễn không giống, chứ diễn Bạch Liên Hoa để được mọi người nâng niu thì đúng nghề của nàng rồi.

Hốc mắt đã mọng đỏ, đôi mắt như được phủ một lớp sương mù, nhưng nàng vẫn quật cường kìm nén không cho nước mắt rơi xuống...

Một thiếu nữ với dáng vẻ quật cường, vô tội, nhận hết ủy khuất lập tức xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Huyền Dịch trong lúc vô tình nhìn Phượng Vũ, cảm giác áy náy tội lỗi cũng từ từ len lói... Chẳng lẽ, hắn đã đổ oan cho nàng?

Phong Tầm lại càng đau lòng, hắn luôn nhìn Huyền Dịch với ánh mắt sắc lẹm.

Huyền Dịch tức giận nói: "Điều ta nghi ngờ đâu có sai, tại sao Hắc Diệu Lang chỉ cắn Mộc Dao không cắn nàng ta? Chẳng lẽ vận khí nghịch thiên? Ta tuyệt đối không tin điều này!"

"Thứ nàng dựa vào, đúng là vận khí." Quân Lâm Uyên khẽ mím môi, giọng nói tuy trầm thấp nhưng lại ẩn chứa ngữ khí khẳng định không thể nghi ngờ.

"Cái.. gì?" Huyền Dịch nhìn Quân Lâm Uyên, nói không nên lời.

Quân Lâm Uyên cũng không nói lời nào, hắn chỉ gật đầu ra hiệu với Phong quản gia.

Phong quản gia lên tiếng: "Trên người Phong Ngũ cô nương có Phiêu Sương Thất Dạ Thảo, Huyền nhị thiếu, có phải Phiêu Sương Thất Diệp Thảo là nguyên liệu chính để luyện Khu Trục Dược?"

Huyền Dịch đương nhiên không biết, hắn đâu có hiểu về luyện dược.

Phong quản gia đi ra phía trước, chỉ vào khoảng đất bị Phượng Vũ đè lên, thanh âm không nhanh không chậm: " Phong Ngũ cô nương có vận khí rất tốt, ngã xuống đúng trên gốc Phiêu Sương Thất Dạ Thảo, Hắc Diệu Lang lại rất mẫn cảm với mùi hương này, cho nên bọn chúng sẽ không động vào Phong cô nương."

Mộc Dao nghe xong trợn mắt há mồm: "Phong quản gia, ý của ngươi là Phong tiểu Ngũ không phải gian tế? Chỉ là vận khí nàng quá tốt?"

"Ừm." Phong quản gia lạnh lùng.

"Ta không tin, tại sao nơi này lại có một gốc Phiêu Sương Thất Dạ Thảo, còn trùng hợp bị Phong Ngũ đè lên? Vận khí gì chứ? Ta không tin! Nàng là gian tế! Chính nàng đẩy ta vào đàn sói!" Mộc Dao làm sao có thể tiếp nhận cách giải thích này?!

Phượng Vũ âm thầm lườm Mộc Dao.

Trên thực tế, đương nhiên không thể chỉ dựa vào vận khí.

Khi Phượng Vũ cùng Mộc Dao lăn vào đàn sói đã sớm có chuẩn bị, nàng đã nhổ một gốc Phiêu Sương Thất Dạ trong Long Phượng Linh Giới rồi dùng thân thể lăn lên.

Nhưng chuyện này chỉ có Phượng Vũ biết mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK