Phượng Vũ đè nén lại tâm trạng kích động tự, nhủ phải nhanh nghĩ vách để có thể lấy lại Tiên Linh Quả.
Nhưng lúc này Quân Lâm Uyển đã xông tới vách đỉnh núi,
Vách núi này mang nét đặc trưng riêng, từ gốc đến ngọn một đường đều là dây leo trải rộng, cành là um tùm, trải đều đi tất cả.
Trong bóng tối, Quân Lâm Uyển mượn vào vách đá lồi trên núi, thân hình xoay tròn, hướng theo đỉnh núi mà nhảy vọt lên.
Ngay tại thời điểm mà hắn nhảy lên đã mượn lực của vách đá lồi ra đó, thì từ miệng vách đá phát ra tiêng kêu thảm thiết.
Nhưng Quân Lâm Uyển cũng chẳng sợ sệt gì cái thứ âm thanh này, mà mạnh mẽ vọt lên trên đỉnh núi.
Phong Tầm ở ngay sau Quân Lâm Uyển, nên đã nhìn rõ tất cả, hắn chú ý đến tiếng kêu thảm thiết đó, nên khi bay lên đỉnh núi hắn ta nghi hoặc nói với Quân Lâm Uyển: “Vừa rồi hình như huynh giẫm lên người khác rồi hay sao đó.”
“Không phải” Quân Lâm Uyển giọng điệu khinh thường.
Lúc này mọi sự tập trung của hắn đều đặt vào cái gốc Tiên Linh Qủa trước mắt.
Đã thấy ánh trăng xuyên thấu qua các tầng mây dày đặc như nước chảy nghiêng mà xuống, Tiên Linh hoa giống như đóa bạch ngọc lan dưới ánh trang hiền hòa từ từ nở rộ, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có có thể thấy được để kết xuất Tiên Linh Qủa.
Tiên Linh quả trắng sáng như ngọc, óng ánh long lanh, khiến người ta phải nín thở để ngắm nhìn nó.
Cái thứ linh khí kia làm cho con người ta thấy mỗi cái lông chân cũng vì nó mà nở rộ.
Xung quanh Tiên Linh Qủa là một đầu trong suốt như ngọc xà bì.
"Cái xà bì này —— đây là xà bì của Bích U Thánh Mãng, hơn nữa nhìn màu sắc, cũng đã thay đổi chín phần... thật đáng sợ, nếu như chúng ta chính diện đối đầu... Quân lão đại, huynh có chắc không?"
Phong Tầm đã quên sạch sự việc dẫm lên người khác trước đó, hiện tại trong mắt hắn chỉ là xà bì thánh khiết như ngọc cửu của Bích U Thánh Mãng.
Quân Lâm Uyên khuôn mặt lạnh tanh với đôi mày kiếm: “Lưỡng Bại Câu Thương”
“ Haha” Phong Tầm ưỡn ngực: “ May mà có Quân lão đại khống chế được Ngự Minh Dạ, để người của hắn đem cửa chuyển Bích U Thánh Mãng đi, chứ không dựa vào sức lực của chúng ta cũng khó mà đánh thắng một cách dễ dàng, chúng ta coi như gặp may, nhưng chúng ta cũng phải nỗ lực rất nhiều. Ai mà đã nghe qua tăm tiếng của Ngự Minh Dạ mà biết hắn bị chúng ta sai khiến hẳn là sẽ rất tức giận nhỉ.”
“Ngự Minh....?” Quân Lâm Uyên cùng với đôi mày kiếm hiện lên tia nghi hoặc.
Phong Tầm không nói gì: “Ngự Minh Dạ,Ngự Minh Dạ, Ngự Minh Dạ..........Quân lã đại không phải là như vậy chứ, Ngự Minh Dạ lại là người được coi là đối thủ của ngươi hiện nay, cả ngay luôn theo dõi nhất cử nhất động của ngươi vậy mà ngươi ngay cả cái tên của hắn cũng không nhớ nữa.
Quân Lâm Uyên cau mày: “ Không cần thiết”
Phong Tầm cảm thấy đáng thương thay cho Ngự Minh Dạ: “Ngự thiếu niên, nếu như ngươi biết được ngươi là đối thủ lớn nhất của hắn ta, nhưng ngay cả cái tên cũng không nhớ, mà cũng không có ý định nhớ ........... Ngự Minh Dạ nhất định sẽ rất tức giận. Cũng may là hắn hiện đang không ở đây chừa không không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ sảy ra nữa.”
Quân Lâm Uyên xem thường, cái tay gảy nhẹ nắp hộp, Tiên Linh Qủa tự động bay về phía trong chiếc hộp.
Chờ cho Tiên Linh Qủa bay vào, cạch một tiếng chiếc hộp tự đọng đóng lại, cũng khóa lại luôn.
Quân Lâm Uyên xoay tròn thân hình, áo bào bay phần phật, mượn lục từ vách đá, thân hình một đường lao xuống dưới.
Lúc xuống hắn lại giẫm lên phần cửa hang trồi ra lúc trước mà không hề để ý.