"Nàng nghĩ kĩ lại đi, chúng ta đâu có biết nhau đâu, ta không biết nàng, nàng cũng chả biết ta là ai nữa mà!" Khải Minh ấm ức nói ^...^.
"Nhưng, nhưng ngươi đã làm vấy bẩn sự trong sạch của ta rồi, sao này ta sống làm sao, chi bằng ta chết cho rồi huhuhu,...."
"Ôi cái định mệnh, ta biết trước sẽ có việc này mà, thế éo nào ta vẫn dính!" Khải Minh bực bội âm thầm chửi.
Thấy Như Ý còn mếu máo ngồi đó khóc Khải Minh bèn nói.
"Được ta chịu thua cô, ta chịu trách nhiệm về việc này mà, được chưa!" Khải Minh không phải là không thích cô gái này, ngực mông đầy đủ mà còn xinh nữa chứ, chỉ có mấy tên không được bình thường mới không thích, mà tên Khải Minh này lo sợ là thân thế của nàng ta, lỡ đâu lọt vô ổ khủng long thì chết toi, không phải bánh bèo nào cũng ăn được, phải kiểm tra nơi sản xuất trước, an toàn rồi tính sao.
Như Ý nghe Khải Minh nói liền nín khóc, nhìn chằm chằm vào Khải Minh với ánh mắt, có tin được người này không.
Một lát sau Như Ý mở miệng nói.
"Ngươi từ đâu đến?"
Khải Minh lấy làm lạ, sao không hỏi trước khi bắt ta chịu trách nhiệm, nhưng hắn vẫn trả lời.
"Ta từ bên ngoài vào!"
Như Ý dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Khải Minh rồi hỏi?
"Ngươi tên gì, ngươi nhất định phải giúp ta, từ giờ ngươi phải chịu trách nhiệm với ta, ngươi giờ là Phu Quân ta!"
"Ta tên Khải Minh, nàng muốn ta giúp nàng việc gì, mà tại sao nàng luôn khăng khăng bảo ta chịu trách nhiệm thế, mà nàng tên gì?" Khải Minh cười khổ nói, dù hắn đã biết tên nàng, nhưng vẫn hỏi cho đúng kịch bản.
"Ta tên Như Ý, ta không tin lúc ta bị thương ngươi không làm gì ta, dù ngươi có thật không làm thì cơ thể ta đã bị ngươi nhìn thấy hết, ngươi bắt ta phải sống sao." Như Ý khuôn mặt như tiếp tục khóc.
"Thôi thôi, ta chỉ hỏi thôi mà, nàng đừng khóc, được chưa, mau lại đây ăn nè!" Khải Minh triệt để chịu thua con bánh bèo này, trời ơi đi làm nhiệm vụ cũng nhặt được vợ.
Như Ý chằn chừ một lúc cũng lại chỗ Khải Minh ngồi, Khải Minh chia thịt cho Như Ý rồi hai người cùng ăn.
"Việc ta nhờ ngươi giúp là,.... giúp bọn ta ra khỏi đây được không?" Như Ý đang ăn thì dừng lại nói.
"Ra khỏi đây, còn nhiều người khác nữa à, mà tại sao mọi người lại ở đây vậy?" Khải Minh tò mò hỏi.
Qua một thời gian, Khải Minh nghe lời kể của nàng và mua thêm một ít thông tin từ Hệ Thống, Khải Minh cũng hiểu rõ tình hình nơi đây.
Chuyện là, khoảng một vạn năm trước, do trận chiến Thần - Ma gì đó, mà cả Thành trì nơi Như Ý ở bị đưa đến đây, đây là không gian của một vị Thần nào đó, vị Thần ấy mang toà Thành vào đây chủ yếu là bảo vệ họ, thế nhưng không hiểu tại sao bọn họ lại ở mãi nơi đây, bọn họ chỉ nghĩ ra một lí do là thế giới bên ngoài đã bị hủy diệt, kể cả vị Thần ấy.
Toà Thành này có tên là Long Minh Thành, thuộc Linh La Quốc, tồn tại trên 10 vạn năm rồi, trước đây toà Thành này có dân số trên 10 tỷ người, qua nhiều cuộc chiến với yêu thú và sự thiếu thốn lương thực, cùng với điều kiện khắc nghiệt, cái chết ở khắp mọi nơi, nên hiện tại cả Thành chỉ có dân số khoảng 1 triệu người.
Về vấn đề yêu thú là trong cuộc chiến lúc đó, khi vị Thần kia thu cả Toà Thành vào không gian, vì vị Thần ấy lo vấn đề sinh tồn, sự thiếu thốn nguồn thực phẩm nên ngài ấy thu luôn cả Sâm Lâm bên cạnh.
Do sơ xuất vị Thần ấy đã thu luôn một tên Ma Tộc, hắn ta sử dụng Ma khí của mình mà kích động yêu thú nổi loạn, và một ngàn năm trước có một trận đại chiến, trận đại chiến ấy được người dân trong Thành gọi là trận tắm máu, trận chiến đó đã giết chết tên Ma Tộc ấy cùng với gần 1 tỷ người và vô số yêu thú.
Tuy tên Ma Tộc kia đã chết, nhưng MA Khí của hắn vẫn còn, Ma Khí này có tác dụng kích thích yêu thú nổi điên, nó tác dụng theo chu kỳ cứ 100 năm là có một trận chiến, hay được gọi là thú triều, nó tác dụng với yêu thú từ thấp đến cao, đầu tiên là Tôi Thể cho đến con yêu vương và sau đó sẽ tạo ra thú triều.
Khải Minh biết được việc này cuối cùng cũng sáng tỏ, tại sao lũ yêu thú kia lại nổi điên rồi.
"Được rồi ta sẽ tìm cách đưa mọi người ra khỏi đây!" Khải Minh trả lời, và cũng đã hỏi qua Hệ Thống cách đưa bọn họ ra khỏi đây rồi, Hệ Thống trả lời làm Khải Minh mém tự tử.
Hệ Thống bảo là, khi hắn hoàn thành nhiệm vụ sẽ được miễn phí đưa 10 người ra, người tiếp theo trở đi đến người thứ 100 thì mỗi người 1 điểm tích lũy, từ người thứ 101 trở đi thì mỗi người 10 điểm tích lũy, Khải Minh chỉ biết chửi 18 đời tổ tông Hệ Thống và người tạo ra Hệ Thống ( t/g: Ta á), ta chỉ có vài vạn điểm tích lũy a, còn ở đây tới hơn 1 triệu người á, ngươi muốn ta sống sao hả Hệ Thống.
"Được, cảm ơn ngươi trước, ngươi cùng ta về nhà với ta a, Phu Quân." nàng cười cười nói với Khải Minh khuôn mặt ửng đỏ.
"Ừ mình về thôi, ta cũng muốn xem Long Minh Thành thế nào?" Khải Minh nói trên khuôn mặt có vài tia lo lắng, không biết mình có bị treo lên thiêu sống không, có bị ném đá cho đến chết không, có bị bôi vôi thả trôi không,....... đủ các loại suy nghĩ trong đầu Khải Minh ( ôi mất mặt Cường Giả Bán Tiên quá main ơi)
Hai người rời khỏi đây, đi về phía tây, trên đường đi Khải Minh lâu lâu gặp: "Vài Tên Điên!" xông ra tập kích, đều bị Khải Minh "Xử!".
Đi được khoảng 2 canh giờ, Khải Minh cũng thấy được một toà thành lớn.
==================================
Tác có cảm giác hơi câu kéo chữ nhỉ, chả biết có phải không, tác miêu tả hơi nhiều chữ, chủ yếu để đọc giả rõ ràng tình tiết hơn thôi, nếu các đạo hữu thấy tác có vẻ quá câu kéo chữ thì bỏ qua cho nha, tác mới viết đây thôi nên văn chương không được tốt cho lắm. "..."