Kim Tượng Đế cảm thấy đau đớn khắp thân thể , đau tận xương cốt, đau tận linh hồn. Hắn gào thét cố gắng tập trung niệm lực cảm ứng Linh Đài, cảm ứng lực lượng mạnh mẽ kia. Trong đầu luẩn quẩn câu nói của Trí Thông: “Chỉ cần ngươi đủ tâm lực thì có thể dùng linh lực của thiên địa”
Lúc đó hắn cảm thấy rất dễ dàng, cảm thấy giơ tay nhấc chân có thể làm trời đất sụp đổ. Nhưng lúc này hắn mới biết khi đó cũng không phải hoàn toàn là tâm lực, chỉ có tới khi gặp phải nghịch cảnh sắp chết mà vẫn có thể tập trung khống chế mình thì mới gọi là tâm lực.
Trên bầu trời, hắc côn trong tay Trí Thông tung hoành ngang dọc không ai cản nổi. Dưới sự vây công của hơn mười người mà vẫn có thể đánh người ta rớt xuống. Chỉ là mỗi khi y đánh rơi một người thì trên mình sẽ bị một người khác đánh trúng. Kim Tượng Đế không biết điều này nhưng trong lòng hắn cảm thấy rất đau đớn không chỉ từ hắn mà còn từ chỗ của Trí Thông truyền tới, sau khi Kim Tượng Đế dùng chung pháp lực và tâm ý với Trí Thông thì có thể sử dụng pháp lực trên người Trí Thông đương nhiên cũng phải gánh chịu thống khổ trên người y đang phải chịu. Trí Thông cũng có thể cảm thấy nỗi đau đớn của Kim Tượng Đế trên mình, nếu không phải tâm lực hắn mạnh thì đã không thể nào tập trung tâm niệm để chém giết kẻ địch rồi.
Chém giết đẫm máu
Cuộc chiến này chỉ chấm dứt khi có một bên chết sạch, đây là điều hiếm thấy trong giới tu hành trong thiên địa lấy trường sinh làm mục tiêu.
Hôm nay nhất định sẽ có một bên phải chết.
Y phục trên người Trí Thông đã sớm cháy đen rách rưới, còn thân thể cũng đã chi chít vết thương. Có vết kiếm cũng có vết bỏng. Trán y đã rách một vết, máu tươi chảy qua mắt xuống má, nhuộm hồng cả bộ lông màu xám.
Thân rắn cực lớn của Kim Tượng Đế giãy giụa trong sông, hai bên bờ sông đều là đệ tử của Huyền Thiên Môn, pháp bảo trong tay tuy bình thường nhưng không ngừng đánh vào cơ thể hắn.
Trong chớp mắt Thanh Y đã đến phía trên Kim Xà, trong tai còn quanh quẩn lời của đạo cô trung niên: “Chỉ thu Kim Xà đừng trêu vào đệ tử Huyền Thiên Môn”
Nàng thầm nhủ trong lòng một tiếng, hiện thân ra, hướng miệng của lưu ly ngọc tịnh bình xuống, bắt đầu mặc niệm khẩu quyết.
Khẩu quyết vừa dứt một vùng không gian dưới miệng bình lập tức bất động tựa như bị tịnh thủy bình băng kết. Chỉ là cảm giác này vừa mới xuất hiện thì lại bị một luồng hấp lực thay thế. Cuồng phong xuất hiện trong không trung, lá cây trong núi, nước trong sông đều vọt tới Lưu Ly Ngọc Tịnh Bình. Đương nhiên đám đệ tử của Huyền Thiên Môn cũng vậy, những tiếng kinh hô vang lên, bọn họ hoặc thi triển độn pháp bỏ chạy hoặc dùng pháp bảo hộ thân nhưng chỉ là phí công.
Bọn họ giống như lá cây bị gió xoáy hút lên bay tới miệng bình. Càng không thể tưởng tượng nổi đó là càng gần bình thì thân thể của họ càng nhỏ, cuối cùng còn nhỏ hơn cả lá cây rồi bị hút cả vào trong bình. Kim Tượng Đế cũng không tránh được nhưng tới lúc sắp chui vào bình thì Thanh Y đột nhiên dùng tay che miệng bình lại, thân thể Kim Tượng Đế lập tức lại trở lại nguyên dạng.
Kim Tượng Đế vẫn còn đang hỗn loạn, trong lòng vẫn còn đau đớn.
Hắn không thể nào giữ được thân thể trên không mà rơi xuống đất. Thanh Y đột nhiên hóa thành một cơn gió mát quấn quanh người hắn, nâng hắn lên không để cho hắn chạm đất.
“Tiểu gia hỏa, đại gia hỏa, ngươi tỉnh dậy đi, sư huynh của ngươi sắp chết rồi…” Thanh Y lo lắng nói nhanh bên tai Kim Tượng Đế.
Kim Xà vắt ngang mặt sông, đầu trên bờ nhưng đuôi thì dưới nước. Hai mắt hắn sớm bị máu che mờ, lân phiến trên trán rạn nứt tạo thành một lỗ hổng.
Thanh Y dùng tay xoa máu giúp hắn, Kim Xà thống khổ run lên
Thanh Y nhíu mày, thấp giọng nói: “Tiểu gia hỏa, nhanh rời khỏi nơi này. Sư huynh ngươi sắp chết rồi, ngươi đến sơn động nơi chúng ta từng qua, chờ ta tới tìm người”
Đúng lúc này người của Huyền Thiên Môn trên bầu trời phát hiện nơi xảy ra biến cố lập tức có người lớn tiếng quát hỏi: “Kẻ nào tương trợ yêu tà”
Thanh Y không dám dừng lại, lập tức bay lên trời, không hề ẩn liễm thân hình, tay cầm ngọc tịnh bình lớn tiếng nói: “Linh Sơn đệ tử, đi ngang qua nơi này, thấy các ngươi lấy nhiều khi ít, cực kì vô sỉ cho nên ra tay”
“Làm càn”
Một tiếng gào vang lên sau đó có người bay tới Thanh Y, mắt đầy sát khí.
Thanh Y miệng nhẩm bí quyết, giơ Ngọc Tịnh Bình về phía người nọ, thấy bình không có chút động tĩnh nào. Trong lòng hơi sợ, quay người dùng phong độn trốn, đồng thời lớn tiếng: “Sư phụ cứu ta.”
Người tới dừng lại, quanh thân bao phủ một tầng thanh khí, hiển nhiên là để phòng bị. Nhìn theo hướng Thanh Y bỏ chạy chỉ thấy trên đám mây có ba người đang đứng. Vỗ tay áo tiến lên còn chưa tới gần thì đã nghe thấy một giọng nói truyền từ chín tầng trời xuống: “Đạo hữu chớ tức giận, tiểu đồ làm sai nhưng đệ tử của quý môn vẫn bình an vô sự”
Người nọ cũng không tới gần nữa, một vì chiến sự đang gấp gáp thứ hai vì tên tuổi của Linh Sơn tuy có chút xa xôi nhưng cũng là danh môn chính phái, hiện giờ việc cấp bách là chém giết yêu nghiệt kia, chém Trí Thông rồi thì tất cả mọi việc sẽ có chưởng môn xử lý. Cho nên gã chỉ chắp tay phía xa, lại lao tới phía Trí Thông.
Thanh Y đứng gần đạo cô trung niên thầm tiếc nuối.
Thiên Khải chân nhân mở miệng cười nói: “Ha ha đồ đệ mới của đạo hữu quả không an phận, bảo nàng thu Kim Xà thì nàng lại thu đệ tử Huyền Thiên Môn, thậm chí còn báo sư môn. Chứng tó là muốn kéo cả đạo hữu vào, hắc hắc…”
Trong lòng Thanh Y bực bội, mi mắt hơi cụp xuống, không nói một lời.
Đạo cô trung niên cũng không lên tiếng tựa như không nghe thấy.
Đột nhiên trên bầu trời vang lên một tiếng thét dài, tiếng gào bi thương cao vút. Trong đó phảng phất ẩn chứa tín niệm và lực lượng vô cùng vô tận, chỉ thấy hắc côn trong tay Trí Thông điên cuồng vũ lộng, tung bay cao thấp, bá liệt vô song.
Trên người y không biết từ lúc nào đã nhuộm đầy máu tươi, cũng không biết là máu của y hay là máu của người khác.
Khi một tiếng hét dài này vang lên thì trong Linh Đài của Kim Tượng Đế cũng trở nên ràng tựa như một ngỏn lửa chói chang chiếu sáng Linh Đài lờ mờ, cùng lúc đó tri giác quay trở lại thân thể của hắn, tâm thần hắn thăng hoa. Giờ phút này Kim Tượng Đế lại có thể khống chế một vùng thiên địa.
Trong ngọn lửa chói chang hắn cảm thấy có một khí tức quyết tuyệt phẫn nộ, lại kèm theo cả bá liệt phô thiên cái địa.
Kim Xà vắt ngang sông lớn ngửa mặt thét dài, tiếng kêu tựa long ngâm. Cùng với tiếng thét đuôi quẫy mạnh vỗ lên mặt nước cuộn mình bay lên không trung.
Giận bay lên không, đập tan mặt nước bay tới Cửu Thiên.
Rít gào như rồng ngâm.
Trong lúc này Thanh Y cũng quên mắng Kim Tượng Đế không nghe mình mà chỉ nhìn thấy Kim Xà cuộn lấy sóng nước bay lên trời.
Tiếng rít gào vang vọng khắp nơi, khí thế trên người Trí Thông bạo tăng, thét lên lần nữa, tựa như hô ứng.
Kim Xà bay lên trời, quanh thân bao phủ sóng nước trên sông giống như một con kim long.
Nhảy vào đám người đang vây công Trí Thông, quẫy đuôi, đuôi rắn tới đâu hư không cuộn sóng tới đó. Miệng há ra phảng phất như có thể thôn phệ cả thiên địa.
Trí Thông ở trong hắc côn chống trời trong tay tung hoành vô kỵ. Kim Xà cuộn ở bên ngoài tựa như nhốt chặt đám người Huyền Thiên Môn.
Phong vân tụ tập, linh khí ngưng thành mây.
Trong nháy mắt, bầu trời đã bị mây xám bao phủ.
Từng cơn gió như sóng biển trào dâng.
Sát khí tựa thủy triều, bắn ra khắp bốn phương tám hướng.
Bên ngoài vòng chiến mỗi người dùng thần thông quan sát chỉ có Thanh Y là nhìn không rõ, trong lòng lo lắng.
Không lâu sau, trong mây vang lên một tiếng quát lớn, mây xám tan biến, chỉ thấy một người bị Trí Thông dùng gậy đập xuống, người đó là Hoa Thanh Dương. Kim Xà từ cao bay xuống, đuổi giết Hoa Thanh Dương, có người lao tới cản trở. Kim Xà vẫn cứ xông qua còn pháp bảo của những người kia chạm vào người của Kim Xà không khác gì đánh vào sắt đá.
Trong đó còn có một người lăng không cưỡi lên Kim Xà cầm một thanh kiếm có phong cách cổ xưa đâm vào người hắn.
Trong mắt của Kim Tượng Đế lúc này chỉ có Hoa Thanh Dương đang rơi xuống đất giống như khi lao xuống Thiên Địa Huyền Hoàng Chung khi trước, không để ý gì nữa, nhất tâm nhất niệm,
Trên bầu trời toàn thân Trí Thông đẫm máu, một mình múa gậy vây lấy mấy vị chân nhân pháp tượng của Huyền Thiên Môn.
Máu tươi trong miệng Hoa Thanh Dương không ngừng tràn ra, tóc tai tán loạn, ánh mắt lãnh tuyệt lúc này bị thay bằng thần sắc phức tạp. Lửa giận trong lòng Kim Tượng Đế càng thêm cường thịnh, nghĩ tới Tuệ Ngôn sư huynh bị gã ép tới tử lộ, Trí Thông sư huynh cơ hồ đang tiêu hao sinh mạng để chiến đấu, không kìm lòng được quát hỏi: “Lúc ngươi bức tử Tuệ Ngôn sư huynh có nghĩ tới lúc này không”
Thanh âm huy hoàng như vàng như sắt đá, cực kì rõ ràng vang vọng trong thiên địa.
“Ngươi nói đạo của ngươi chính là Thiên Đạo nhưng ta vẫn muốn nói đạo của ngươi là Ma Đạo, Huyền Thiên Môn các ngươi không xứng chiếm tiên sơn phúc địa”
“Huyền Thiên Môn hôm nay vì ngươi mà diet, sư huynh đệ của ngươi vì ngươi mà chết”
“Linh hồn ngươi sẽ bị những vong hồn chết dưới kiếm của ngươi xé xác, thôn phệ, trọn đời trầm luân, không được siêu sinh”
Kim Tượng Đế không cảm nhận cảm thấy đau đớn khi bị thanh kiếm cắm trên sống lưng, trong mắt Hoa Thanh Dương đang hạ từ trên không xuống chỉ có vẻ mờ mịt, trong chớp mắt đạo tâm đã trở nên bất ổn.
“Sư đệ…”
Người trên thân Kim Xà lo lắng gào lên nhưng không thể đánh thức Hoa Thanh Dương.
Trong nháy mắt này mười trượng Kim Xà đã như một cây trụ trời màu vàng đâm vào lồng ngực Hoa Thanh Dương, thân thể của gã trong chốc lát đã huyết nhục tung bay hóa thành mưa máu đầy trời.
“Thanh Dương… sư huynh… sư đệ…”
Trên trời truyền tới từng tiếng kêu đau đón.
Người trên lưng Kim Xà rút kiếm ra, một đạo máu tươi bắn vọt ra, gã còn muốn đâm xuống một kiếm thì Kim Xà đã xoay tròn bay lên, gã lập tức bay lên trời.
“Ha ha…ha ha…”
Trí Thông ngửa mặt lên trời cười lớn, toàn thân đẫm máu, hắc bổng nhuộm màu đỏ.
Sát khí trùng thiên.
Chòm râu trắng của chưởng môn Huyền Thiên Môn rung rung, đột nhiên hô: “Hôm nay Huyền Thiên Môn gặp đại nạn, mong các vị đạo hữu tương trợ, ân tình này ngày khác Huyền Thiên Môn sẽ báo đáp”
Lời tuy nói ra lúc giận dữ nhưng vẫn cực kì rõ ràng, truyền cực xa. Khi âm thanh của lão vừa vang lên, bốn phương tám hướng có rất nhiều đạo thanh quang bay lên. Đồng thời có vô số thanh âm vang tới: “Trảm yêu trừ ma là chức trách của người tu hành, há cần báo đáp”
“Yêu nghiệt hung hăng ngang ngược, nên sớm bị tiêu diệt”
Kim Xà xông lên chín tầng trời, rồi dừng lại dưới chân Trí Thông, y bước lên thân thể Kim Xà, cầm hắc côn chống trời ngửa mặt lên trời cười to nói: “Gia gia ta sinh trong thiên địa, không hành hương, không lễ phật, Ngọc Đế thiên đình không quản được, Cửu U địa phủ không ghi tên. Tung hoành thiên địa chỉ cần bổng, yêu thân này tiêu diêu tự tại, đến đây đi…Ha ha…”
Danh Sách Chương: