Khô Trúc Lão Nhân bước lên, toàn bộ Hắc Quang Diệt Thần Trận lập tức ép xuống Kim Sắc Cung Điện bên dưới như sóng vỗ, khiến cung điện nổ tung trong nháy mắt.
Ba Tứ mặt mày nhợt nhạt, Thanh Diệp cũng tỏ vẻ hoảng sợ. Hai người vốn nghĩ rằng mình đã có thể thản nhiên đối diện cái chết, nhưng khi đến gần thời khắc sinh tử, bọn hắn mới biết mình không hề muốn như vậy.
"A!"
Thanh Diệp hét lớn, vừa sợ hãi vừa rất không cam lòng.
Hai tay hắn quờ quạng bên hông rút ra một thanh kiếm.
Kiếm như xà hình, Thanh Diệp lại hét lên, nhân kiếm hợp nhất thành một đường sáng, đâm tới.
Kiếm quang màu xanh, lại vô cùng chói mắt.
Sau khi chạm phải vùng Hắc Sát Thần Quang bên trên, lập tức đạo kiếm quang như tỏa ra lục hoa.
Ba Tứ biết đây là một kiếm dốc toàn lực của Thanh Diệp. Kiếm này do y tự ngộ ra, đặt tên là Kinh Thần Kiếm, dùng toàn bộ tinh hoa cơ thể mà hóa thành chiêu kiếm.
Y từng nói một khi kiếm đã xuất ra, nếu kẻ địch không chết thì mình cũng phải chết, cho dù bản thân thoát nạn thì cơ thể vẫn suy yếu rất lâu sau đó, còn sau này cơ thể có hồi phục được hay không, chính y cũng không biết.
Ba Tứ tất nhiên chưa từng chứng kiến Thanh Diệp dùng chiêu kiếm này, vì chiêu này chẳng thể nào lấy ra biễu diễn.
Kim Tượng Đế không ngờ Thanh Diệp có thể sử một chiêu kiếm kinh hãi đến thế, hắn cảm nhận được sinh mệnh bên trong chiêu kiếm, đây là y dùng cả tính mạng bản thân để xuất kiếm.
Khô Trúc Lão Nhân cũng tỏ vẻ nghiêm trọng, tay lão trảo vào hư không, thanh Tử Trúc đằng kia lập tức trở về bên cạnh.
Tử Trúc trên tay lão như một ác ma màu tím đen, bộ rễ màu đen tung bay, chính giữa như có một gương mặt già nua lạnh lẽo.
Một tòa trận pháp dường như cũng hợp nhất với bộ rễ trúc ấy.
Âm tà, trương cuồng, bá đạo.
Trong mắt Kim Tượng Đế, thanh Tử Trúc đang nuốt lấy trời đất, không chừa một đường thoát nào cho nhân sinh, những người đứng bên trong chắc chắn sẽ chết, không có cơ may sống sót.
Mà vầng sáng màu xanh rực rỡ kia lại không hề do dự đâm vào chính giữa bộ rễ tím đen của Tử Trúc.
Ngay lúc này, Ba Tứ cũng hành động, hắn lại hóa thành Ba Xà, mang theo tinh quang quanh thân vọt đến chỗ Khô Trúc Lão Nhân.
Ba Tứ không hỏi Kim Tượng Đế phải chăng có thể thật sự bảo trụ mạng sống của cả bọn.
Bởi theo hắn, dưới tình huống này cho dù Kim Tượng Đế có cách cũng không dùng được, thể trận như núi đè, vô phương ngăn cản, thì bảo vệ tính mạng bọn họ thế nào được.
Hắn không nhìn thấy tại thời khắc ấy Kim Tượng Đế cũng chuyển động.
Kim Tượng Đế quả thật có cách cứu mạng cả bọn, nhưng hắn không ngờ Kim Sắc Cung Điện bị đánh sập ngay lập tức như vậy.
Bây giờ chỉ còn một biện pháp để tự bảo vệ bản thân mà hắn đã xem qua trong pháp thư, nhưng hiển nhiên là không thích hợp.
Hắn muốn cứu mạng cả Ba Tứ và Thanh Diệp.
Ba Tứ hảo hữu với hắn đã mấy năm, hắn không muốn để mất người bạn này.
Chính như lời Khô Trúc Lão Nhân vừa nói yêu là cô độc, không cần tộc đàn, nhưng bản thân mỗi con yêu sau khi khai linh khai tuệ đều đi tìm những mối quan hệ, có thể bị người khác kinh sợ, có thể được người khác ủng hộ, còn có thể kết giao bằng hữu.
Nhân sinh thức tự ưu hoạn thủy (*), sau khi tự khai linh rồi liều lĩnh đi học tiếng người, nội tâm của Kim Tượng Đế liền bao phủ bởi nỗi cô đơn tịch mịch.
Dù sự xuất hiện của Lão tiên sinh, Thanh Y cô nãi nãi, sư huynh Tuệ Ngôn, Trí Thông, lão tổ sư và các sư huynh trên Phương Thốn Sơn phần nào an ủi nội tâm tịch liêu, nhưng giữa hắn và thế gian rốt cuộc vẫn có một tầng ngăn cách.
Sau khi hạ sơn lên đường cứu sư huynh, rồi gia nhập Thiên Hà Thủy Quân trên Thiên Giới, đoạn thời gian này hắn vẫn cô độc, dường như cả thế gian không có ai để hắn tâm sự.
Chỉ sau khi quen biết Ba Tứ dường như hắn mới bắt đầu hòa nhập với thế gian. Trong động phủ của Ba Tứ, hắn tuy ít lời, nhưng tâm tình lại thấy nhẹ nhõm, tựa hồ hắn đã tìm được một chỗ phù hợp với yêu loại.
Có điều, cảm giác ấy nhanh chóng bị cắt mất, bởi tay Khô Trúc Lão Nhân. Hơn nữa những lời lão nói lại khiến cho Kim Tượng Đế cảm thấy: yêu, nhất định cô độc cả đời.
Bước ra từ cô độc, đi về phía phồn hoa, nhưng đại thể cuối cùng vẫn phải trở về cô độc.
Hắn biết Khô Trúc Lão Nhân đã ảnh hưởng đến mình, nhưng dù thế nào, mong muốn cứu Ba Tứ cùng Thanh Diệp của hắn sẽ không thay đổi.
Quen biết Ba Tứ đã nhiều năm, bây giờ, cuối cùng hắn đã hiểu được cảm giác có một người bằng hữu.
Còn Thanh Diệp dù chỉ mới quen, nhưng y đã để lại ấn tượng không tồi, hắn cảm thấy đây sẽ là một bằng hữu tốt. Cho nên hắn không thể giương mắt nhìn bọn họ chết, hắn phải cứu.
Gần như cùng lúc khi hai người kia lao ra, ánh sáng đen hóa từ Hắc Sát Thần Phong bên trên Kim Tượng Đế được giải khai ngay lập tức.
Một con liệt diễm cự xà nhô đầu ra từ hư không, liệt diễm như sóng, cự xà đang cuộn mình trong ngọn lửa chực chờ lao ra. Hắc quang áp xuống liền như bị liệt diễm trên người cự xà nuốt trọn, không hề chạm được vào người Kim Tượng Đế.
Ngọn lửa tràn xuống bao trọn cả người Kim Tượng Đế. Kim Tượng Đế mờ mờ ảo ảo đi qua đi lại mấy bước rồi biến mất, sau đó, chỉ nghe được tiếng gầm gừ của con liệt diễm cự xà kia.
Người bên ngoài trận hoàn toàn không thể nhìn vào bên trong, nếu không phải là âm thanh đặc biệt chấn động vừa rồi thì bọn họ cũng không cách nào nghe được.
Trong tích tắc, Hắc Quang Diệt Thần Trận trong sơn cốc như trở thành một hồ nước, mà trong đó, hai con ác long đang quần nhau dữ dội, sóng lớn cuộn trào.
Những năm gần đây, pháp tượng của Kim Tượng Đế thật ra không thành hình, nhưng trong khoảng thời gian tu hành bên bờ Thiên Hà, hắn đã lờ mờ đoán ra sư tôn muốn mình tu luyện pháp tượng gì.
Hắn từng xem qua một quyển sách tên gọi "Trác Long Tương" trong Vạn Pháp Các, nhưng trong sách không hướng dẫn tu pháp, chỉ miêu tả và giảng giải sơ sơ.
Thời hồng hoang thượng cổ, có một sinh linh sinh ra từ Hỗn độn danh gọi Chúc Cửu Âm. Nghe đồn khi hắn mở to mắt, cả thiên địa dù đang đêm đen cũng trở nên sáng sủa, thổi một hơi, đất trời nóng bức liền có tuyết phủ đầy, biến thành mùa đông, lại thổi một hơi khiến mặt trời chói chang, vàng chảy đá tan, trở thành mùa hạ. Trong cơ thể hắn hỏa tinh ngưng tụ như đèn cầy, có thể soi sáng cửu u.
Sở dĩ Kim Tượng Đế đoán được là bởi một phần nhờ sư tôn hướng dẫn, nhưng mấu chốt nằm ở chỗ hắn đến bây giờ cũng còn chưa biết bản thân thật sự là loại gì.
Ánh mắt Khô Trúc Lão Nhân tỏ vẻ kinh ngạc, lão không ngờ trong số bốn yêu nhân bên trong còn có một kẻ có tu vi cao hơn suy đoán của lão.
Nhưng như thế thì đã sao, đối với lão, Kim Tượng Đế chỉ là dạng hậu bối, không đủ sức để thay đổi điều gì.
Tử Trúc trong tay lão bừng lên tử diễm, từng lớp từng lớp hắc quang sắc như đao chém xuống mảnh đất bên dưới. Hư không bị nghiền nát từng tầng, vô cùng đáng sợ.
Cửu Thần đứng bên ngoài chỉ nghe được những tiếng la, hắc quang cuồn cuộn, càng cuộn càng lên cao, thanh Tử Trúc bên trong trôi nổi bất định. Đột nhiên, hắn nhìn thấy một con rắn quấn lấy thanh trúc, liệt diễm bừng bừng, không phân rõ là rắn hay là lửa đang bao quanh Tử Trúc.
Cảnh tượng đấy xuất hiện chớp nhoáng rồi nhanh chóng bị hắc quang che mất, ngay sau đó, lại có một vầng sáng màu xanh xuyên qua chính giữa quầng ánh sáng đen.
"Hảo quái kiếm." Huy Kì đột nhiên lên tiếng.
"Bên trong yêu loại lại có kẻ sở hữu pháp tượng kiếm thuật, thật đáng tiếc." Trường Thanh Tử đứng bên cạnh cũng nói theo.
Cửu Thần thì không có lòng dạ thưởng thức, hắn lo âu trong bụng không thôi, vốn nghĩ bên mình sẽ thắng dễ dàng nào ngờ bọn kia lại cầm cự được. Khô Trúc Lão Nhân tạm thời không có cách nào đắc thủ, khiến hắn không khỏi lo lắng.
"Hai vị đạo hữu thấy tình hình hiện giờ thế nào?" Cửu Thần hỏi.
Hai người kia nhìn nhau rồi nói: "Huynh đừng lo, bọn ta dẫu sao cũng không phải tò te đất sét, kiếm luyện nhiều năm trong đan điền cũng không phải sắt thép bình thường, việc trảm yêu trừ ma tất nhiên sẽ nỗ lực."
"Có mấy lời này của hai vị, ta yên tâm rồi." Cửu Thần nói.
Đúng lúc này, bọn họ nghe thấy thanh âm niệm chú như có như không, truyền từ bên trong Hắc Quang Diệt Thần Trận."
Huy Kì nheo mắt, nghiêng tai lắng nghe.
"Pháp chú này không tầm thường." Trường Thanh Tử nói.
Cửu Thần càng thêm lo, hắn không biết đây là pháp chú gì, nhưng hắn có thể cảm nhậm ý tứ chí cương chí dương mãnh liệt bên trong, tiến sau áp đảo tiếng trước, loại âm thanh này tai người thường không nghe được, mà là pháp chú Thiên Địa huyền âm có thể chạm tới thần hồn.
Chỉ thấy hắc quang vốn đang mãnh liệt bỗng trở nên trì trệ sau pháp chú đấy.
Cửu Thần giật thót, hắn bỗng có dự cảm không lành.
"Đây là Phá giới cửu trọng chú, đúng lúc này lại có yêu loại biết Phá giới cửu trọng chú sao?" Huy Kỳ không tin nổi.
Trường Thanh Tử trở nên nghiêm trọng.
"Phá giới cửu trọng chú là thứ gì?" Cửu Thần hỏi.
"Phá giới cửu trọng chú có tên khác là Khai Thiên chú, chú này lặp lại chín lần, nhất trọng điệp nhất trọng, có thể lặp chín chín tám mươi mốt trọng pháp chú. Nếu tu sĩ có thể lặp đến tiếng cuối cùng, tức thì chí cương chí liệt, đủ sức mở trời phá đất. Bất kể là thứ gì đều không thể ngăn cản, sẽ vỡ nát dưới tiếng chú ấy, đó chính là Khai Thiên chú." Hai mắt Huy Kì sáng rỡ, hắn dường như vội vã muốn nhìn thấy uy lực của Khai Thiên chú, xem ai là kẻ đang niệm chú pháp này.
Danh Sách Chương: