• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng lúc Hồ Hy Mẫn đi ngang, nhìn thấy Thiện Nhã, nhận ra đây chính là tiểu thiếp mà phu quân Quân Nam vô cùng yêu chiều. Nàng ta liền có ý đi sang, chặn đến trước mặt Thiện Nhã làm khó dễ. Thiện Nhã vẫn mặc kệ, chỉ nghiêng người tránh đi, không muốn va chạm trực tiếp. Ai cũng biết Hồ Hy Mẫn là con gái cưng của Hồ Quí Ly, không có chuyện gì thì tốt nhất là nên tránh thì hơn.

Hồ Hy Mẫn lại không chút nhân nhượng, cố ý mọi cách để chặn bước Thiện Nhã. Thiện Nhã không nói gì, xoay lưng bỏ đi. Hồ Hy Mẫn bực bội liền quát:

- Ngươi, ả kia! Ngươi bị mù sao? Ngươi là thân phận gì chứ, gặp phu nhân chính thức ta lại không quì xuống hành lễ. Ngươi cho rằng họ Trịnh kia yêu quí ngươi, sẽ không còn để ai trong mắt hay sao?

Thiện Nhã quay đầu nhưng không quay lại, mỉm cười nói:

- Ta vốn là một kẻ mù. Vừa nhìn thấy ánh sáng cũng không bao lâu, cũng không hay nhìn nhiều. Cho nên ngoài Quân Nam ra, những người khác ta đều không để trong mắt.

Hy Mẫn tức điên. Ả tiện tỳ này và tên khốn kiếp kia quả nhiên là xứng đôi mà. Nói chuyện không biết tốt xấu, cố ý làm cho người ta căm ghét mới thôi. Hồ Hy Mẫn chỉ tay quát:

- Ta muốn ngươi quì xuống nhận lỗi cho ta!

Thiện Nhã không để lời nàng vào tai, bỏ mặc mà đi. Hồ Hy Mẫn vừa thẹn vừa tức giận liền hô gọi gia nô tùy tùng của nàng ra vây lấy Thiện Nhã:

- Các ngươi bắt con tiện tỳ không biết tốt xấu này lại cho ta. Đánh nó cũng được, làm nhục nó cũng được. Ta không muốn nhìn thấy nó còn đứng được trong phủ này!

Đám gia nô nghe quận chúa nói vậy, liền hung hăng xông lên. Trước mặt là một tiểu mỹ nhân bạch ngọc thướt tha, ai nhìn cũng yêu mến, bọn họ mà chiếm được có khác gì hưởng tiên thú đâu? Cả sáu nam nhân vây quanh, người giữ tay, người giữ vai, vây quanh Thiện Nhã. Hồ Hy Mẫn đắc ý. "Lần này ta hủy hoại ái thiếp của ngươi, xem tên khốn kiếp ngươi có bản lĩnh gì, sẽ vì tiện tỳ này mà làm gì ta?"

Chỉ thấy trong khoảnh khắc, Thiện Nhã nhún người một phát, nhảy lên cao, đứng trên vai của hai tên gia nô, lại tung người dùng chân đá ngã bốn tên kia. Nàng một thân áo trắng, khinh công xoay người trên không trung, chỉ một loáng chừng nháy mắt, sáu tên gia nô bị nàng đá nằm lăn lóc trên đất. Tất cả đều bị gãy cả hai tay. Xem ra tiểu cô nương thoạt nhìn như đơn giản này hoàn toàn không hề đơn giản.

- Ta nễ tình phu quân Quân Nam, không muốn hơn thua với ngươi. Nhưng nếu Hy Mẫn quận chúa ngươi vẫn không biết dừng tay. Ta cũng không ngại đích thân mang xác của ngươi đến trước mặt Hồ thừa tướng. Ta nói cho ngươi biết, ta không biết sợ. Càng không sợ chết! - Thiện Nhã nói xong, thản nhiên bỏ đi.

Hồ Hy Mẫn cũng kinh hoàng. Một tên họ Trịnh đã khó đối phó. Không ngờ được nữ nhân áo trắng luôn kề cận với hắn cũng có võ công cao đến như vậy. Xem ra phủ Đô Ty này thật không đơn giản. Nhất định phải báo lại cho phụ thân biết!

Quân Nam rời doanh trại về nhà, cũng nghe gia nô nói với nhau về chuyện Hy Mẫn sinh chuyện với Thiện Nhã, y liền vội vã chạy vào phòng Thiện Nhã. Nhìn thấy Thiên Nhã vẫn bình an ngồi thêu hoa trong phòng. Quân Nam mừng lắm, liền ôm xiết lấy nàng để thể hiện cảm xúc. Thiện Nhã cũng hiểu y lo lắng điều gì, nàng chỉ khẽ an ủi y vài câu. Y nắm tay nàng ân cần nói:

- Nhã Nhã chịu khó một chút, ít hôm nữa hậu viện của chúng ta làm xong, ta và nàng dọn đến đó, sẽ không chạm mặt với nữ yêu quái kia nữa.

Thiện Nhã áp đầu vào vai Quân Nam yêu thương nói:

- Nhã Nhã không sợ nàng ta đâu. Sư phụ đã dạy cho Nhã Nhã ba mươi bốn chiêu kiếm pháp, mười hai chiêu trảo thủ. Đừng nói một Hồ Hy Mẫn, dù cho có là Hồ Nguyên Trừng, Nhã Nhã cũng không sợ.

Quân Nam bật cười:

- Sư phụ đúng là thiên vị thật. Chỉ dạy ta ba mươi hai chiêu kiếm pháp, còn dạy cho nàng đến ba mươi bốn chiêu. Sư phụ rõ ràng là ưu ái nàng hơn. Không được, lần sau ta gặp lại ông ấy, nhất định phải đòi thêm mấy chiêu nữa!

Thiện Nhã yêu thương cụng đầu vào mũi Quân Nam nói khẽ:

- Ai bảo chàng là nam nhân, chỉ học được ba mươi hai chiêu cường kiếm. Còn thiếp học là nhu kiếm. Không giống nhau, làm sao mà so sánh được.

Quân Nam gật đầu, tán thưởng nói:

- Xem ra Nhã Nhã của ta học được không ít đâu nha. Vậy bây giờ chúng ta so kiếm đi. Để ta xem cường kiếm của ta và nhu kiếm của muội có gì khác biệt nhau?

- Nam nữ khác biệt, đương nhiên cường kiếm và nhu kiếm cũng khác. Sư phụ nói kiếm pháp của chàng học phải lấy nhanh, mạnh và dứt khoát làm chủ đạo. Còn của muội phải uyển chuyển, linh hoạt và chiêu thức phải ảo diệu biến hóa. - Thiện Nhã giải thích.

Quân Nam nghe xong chữ nam nữ khác biệt, cũng không biết nói gì thêm. Quả thật là khác biệt. Nhưng mà y....y có tính là nữ bao giờ nhỉ? Y có thể nhu yếu như nữ nhân được sao?

Thiện Nhã thấy Quân Nam lại trầm mặc, liền thẹn thùng cúi mặt một lúc, mới lấy hết tinh thần kéo tay y đứng dậy nói:

- Trịnh....phu quân, muội còn có một chuyện muốn nói.

Quân Nam nắm tay nàng, lắc lắc đung đưa, khẽ cười nói:

- Muội có điều gì thì cứ nói. Chúng ta là phu thê mà, nương tử!

Chỉ thấy mặt Thiện Nhã đỏ bừng. Nàng phụng phịu chu môi một lúc mới khẽ nói nhỏ như muỗi kêu:

- Chúng ta vẫn chưa phải. Phu quân, chúng ta vẫn chưa...

Quân Nam nghe không rõ, liền kề tai sát miệng nàng hỏi lại:

- Nàng nói gì?

Thiện Nhã gỡ tay khỏi tay Quân Nam, lấy hết can đảm nói:

- Chúng ta vẫn còn chưa...động phòng. Vẫn chưa phải thực là phu thê mà.

Quân Nam ngẩn người, cảm giác dường như toàn thân đông cứng tê liệt mất rồi. Y nghĩ đơn giản quá, lại quên mất chuyện trọng yếu này. Đã muốn làm phu quân người ta, không lẽ cứ giấu giếm người ta như vậy mãi được sao? Nhưng mà nếu nói ra, nàng biết được, nàng sẽ sợ hãi, ghét bỏ mà rời đi hay không? Bản thân Quân Nam đã khẳng định mình yêu thương Thiện Nhã là thật lòng, làm sao có thể để nàng rời đi? Cả thiên hạ này đối với y, nàng là người thân duy nhất. Nếu ngay cả nàng cũng bỏ đi, y sẽ làm sao mà sống tiếp?

Thiện Nhã không thấy Quân Nam nói gì, lại ôm lấy y, thì thầm vào tai y:

- Phu quân, đêm nay trời lạnh lắm. Chàng ở lại với Nhã Nhã, được không?

Mặt Quân Nam nóng bừng. Nàng tình ý thế này, làm sao mà từ chối? Nhưng nếu ở lại, y động phòng được chăng?

Thiện Nhã biết Quân Nam sẽ không chủ động, nàng liền giở mị lực, hôn thật sâu lên môi của Quân Nam. Trong lòng mê man trong cơn say tình ái, Quân Nam theo bước chân dìu dắt của nàng mà bước lên giường. Nằm trên chiếc giường khuê nữ thơm tho, Quân Nam sực tỉnh, nửa muốn đẩy nàng ra ngồi dậy, lại nửa muốn ôm chặt nàng lại xiết vào lòng. Mặc kệ tất cả, y cùng nàng....cuồng say một lần có được không? Ý nghĩ vừa dấy lên, y lại vẫn lo sợ. Y không làm được. Y rất sợ. Nếu mất đi Nhã Nhã, y sẽ không muốn sống tiếp nữa. Vì vậy, y phải giấu tiếp.

- Nhã Nhã nè, nàng còn nhớ, ta nói ta có bệnh...

Câu nói còn chưa hết thì Thiện Nhã đã dùng tay bịt miệng Quân Nam lại. Nàng nằm sấp bên cạnh y, dùng ngón tay mân mê khuôn mặt y:

- Không được nghĩ lung tung. Nhã Nhã chỉ muốn được nằm cùng chàng, được chàng ôm lấy thôi mà.

Quân Nam thở phào, giữ yên nàng trong vòng tay. An tĩnh bên nhau một lúc, mới khẽ dò hỏi thử nàng:

- Nhã Nhã nè, muội có biết động phòng là sẽ làm gì không?

Thiện Nhã đang bình thường, nghe xong, khuôn mặt liền đỏ bừng. Làm thế nào mà y lại hỏi thẳng thừng như vậy? Nàng có thể trả lời được sao?

- Không biết, người ta....người ta làm sao mà biết.

Biểu tình thẹn thùng của nàng khiến Quân Nam yêu thích không thôi. Y hôn hít nàng liên tục mấy hơi rồi nói:

- Ta cũng không biết. Vì vậy cho nên....đêm nay chúng ta cứ ôm nhau mà ngủ. Được không?

Thiện Nhã không dám nói gì nữa, rúc đầu vào ngực y. Nằm bên cạnh nhau, nghe tiếng thở đều đều của nhau. Hạnh phúc nào đâu là quá cao xa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK