Tuy nhiên, nếu Lâm Tích đã biết được thân phận thật của mình thì bà ta cũng không cần giả vờ giả vịt làm gì nữa.Từ Kiều Phượng kênh mặt lên, lạnh lùng nhìn Lâm Tích, trong mắt tràn ngập sự bất mãn và chán ghét.“Đúng là thứ nghiệt chủng dạy không biết nghe, ngoài chuyện gây tai họa, tao chưa thấy mày làm được chuyện gì tốt cả." Nếu như Lâm Tích ngoan ngoãn ở lại dưới quê thì coi như cho qua, nhưng không ngờ cô dám làm cái trò dẫn ba ruột tìm đến cửa thế này.Từ Kiều Phượng không dám tưởng tượng nếu chuyện này ầm ĩ lên, bị người ngoài biết được thì mặt mũi nhà họ Lâm biết phải giấu vào đâu....Từ nhỏ đến lớn, Lâm Tích không ít lần bị Từ Kiều Phượng mắng chửi, cô đã chai lì rồi.
Lâm Tích cắn chặt môi dưới, cụp mắt xuống, không để ý đến những lời mắng chửi vô thưởng vô phạt của Từ Kiều Phượng.Thái độ chịu đựng của Lâm Tích, Cố Thiệu nhìn thấy hết, còn thái độ của ông đối với Từ Kiều Phượng đột nhiên trở nên lạnh lùng."Trước hết, mục đích tôi đến đây, chắc có lẽ trợ lý của tôi đã nói rồi, nếu cụ Lâm cho rằng tôi đến đây để kiếm chuyện thì cũng không phải là không có lý."Ánh mắt và thái độ lạnh lùng của Cố Thiệu khiến Từ Kiều hơi thấp thỏm trong lòng, bà ta vô thức lùi lại nửa bước.Và vế cuối câu vừa rồi của Cố Thiệu rõ ràng là một lời đe dọa trắng trợn!...Lúc này, Tống Khả Hân, người ban đầu được Từ Kiều Phượng bảo lánh mặt đi cũng đang từ trong nhà đi ra, sắc mặt khó coi, đang nép vào lòng Lâm Dịch Trạch.Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Thiệu, Tống Khả Hân lập tức thay đổi sắc mặt.
Chuyện năm đó khiến bà ta cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Những ký ức ghê tởm được cất giấu trong ký ức sâu thẳm lại ùa về.Đó là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời Tống Khả Hân.Lúc đó, vì uống hết ly “rượu” kia, bà ta không kiểm soát được hành động của mình, không ý thức được xung quanh đang xảy ra chuyện gì nên đã coi người lúc đó là Lâm Dịch Trạch.Sau đó, thậm chí Tống Khả Hân đã hối hận đến mức muốn tự tử.
Sau này nếu không vì Lâm Dịch Trạch ăn năn hối lỗi và chăm sóc tận tình, bà ta căn bản sẽ không bao giờ thoát ra khỏi cái bóng đó.Thường xuyên đối mặt với “kết quả của vết nhơ” là Lâm Tích đã khiến Tống Khả Hân càng thêm dày vò, tại sao bây giờ Lâm Tích lại tìm và đưa người đàn ông đó đến trước mặt bà ta chứ!Tống Khả Hân xem người tối hôm đó là Lâm Dịch Trạch, sau đó đã hoàn toàn quên mất người đó trông ra sao, nhưng bây giờ, nhìn thấy Cố Thiệu, Tống Khả Hân vẫn không khỏi chán ghét.Ánh mắt bà ta nhìn Lâm Tích cũng mang theo nét oán hận.Nếu không phải Lâm Tích tìm được người này, thì có thể bà ta đã phong ấn đoạn ký ức ghê tởm đó mãi mãi rồi.Lâm Tích đã bắt kịp ánh mắt oán hận mà Tống Khả Hân nhìn mình và Cố Thiệu.Ngay cả tiểu thuyết cũng nói những gì đã xảy ra vào năm đó rõ ràng là một tai nạn.Chẳng lẽ một nam chính như Lâm Dịch Trạch ném Tống Khả Hân cho đám cầm thú kia chơi đùa là đúng à?Nếu so sánh, Cố Thiệu mới là người nằm im mà vẫn bị trúng đạn đó trời ạ.Lâm Tích âm thầm bất bình thay cho Cố Thiệu.Và ánh mắt chất đầy nỗi kinh tởm của Tống Khả Hân khi nhìn Cố Thiệu cũng khiến Lâm Tích vô cùng bực bội.Nghĩ đến điều gì đó, Lâm Tích quay sang nhìn Cố Thiệu.Cô rất sợ là tính tiết máu chó "người đàn ông và người phụ nữ sau khi phát sinh qua hệ ngoài ý muốn, nhiều năm sau gặp lại, người đàn ông phải lòng người phụ nữ" trong tiểu thuyết sẽ xảy ra với Cố Thiệu.Lâm Dịch Trạch và Tống Khả Hân mới là nam nữ chính chính thức, nếu Cố Thiệu muốn tranh giành nữ chính với nam chính thì kết cục cuối cùng chắc chắn sẽ bị nam chính bị đánh chết rất thảm.Lâm Tích căng thẳng nhìn chằm chằm Cố Thiệu, cũng may lúc này biểu cảm của Cố Thiệu khi nhìn đám người này, ngoài lạnh lùng ra dường như không còn gì khác....Cảm nhận được tâm trạng của vợ mình không ổn, Lâm Dịch Trạch ôm chặt Tống Khả Hân, an ủi bà ta.Sau đó, ông ta nhìn Cố Thiệu.“Tổng giám đốc Cố, rất vui được gặp anh.” Mặc cho dòng chảy ngầm đang âm thầm cuộn trào nhưng Lâm Dịch Trạch vẫn thể hiện phép và khách sáo nên có.“Có gì chúng ta vào nhà rồi cùng nhau thảo luận cụ thể hơn.” Lâm Dịch Trạch vừa nói vừa làm động tác "mời" với Cố Thiệu: “Tổng giám đốc Cố, mời.”Nhân tiện, ông ta cũng liếc mắt nhìn sang Lâm Tích đang đứng bên cạnh.Một khoảnh khắc nào đó, Lâm Tích cảm nhận được tia ác ý của Lâm Dịch Trạch, trong lòng thắt lại, hiển nhiên sâu thẳm trong lòng cô vẫn còn ẩn chứa nỗi sợ hãi.
Như một đứa thiếu suy nghĩ, Lâm Tích đứng chắn trước mặt Cố Thiệu.Rõ ràng là tư thế muốn bảo vệ ông.Mặc dù thân hình nhỏ bé của Lâm Tích, cho dù nhìn thế nào cũng không khớp với hai chữ "bảo vệ".Trong đôi mắt không chút gợn sóng của Cố Thiệu lóe lên một tia kinh ngạc, Lâm Dịch Trạch cũng nhìn Lâm Tích đầy ẩn ý.Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.Lúc này, Cố Thiệu kéo Lâm Tích trở lại bên cạnh mình, chặn ngang ánh mắt của Lâm Dịch Trạch."Đi thôi."...Tất cả đi vào nhà.Vốn dĩ ngôi nhà này đã không chứa đựng nhiều dấu vết của Lâm Tích, bây giờ càng không, nó hoàn toàn không còn một chút liên quan nào đến cô luôn.Trong phòng khách, người làm đều lánh mặt đi hết.Cố Thiệu và Lâm Dịch Trạch ngồi ở hai bên ghế sô pha, không ai nói gì nhưng bầu không khí rất ngột ngạt.Lâm Tích lén nhìn hai người.Khách quan mà nói, cô cảm thấy khí chất của Cố Thiệu hơn hẳn Lâm Dịch Trạch.Hơn nữa còn đẹp trai hơn Lâm Dịch Trạch nhiều.Về điểm này, Lâm Tích có thể thề, chắc chắn không phải vì Cố Thiệu là ba ruột mình mới cảm thấy như vậy.Nhớ lại năng lực, thân phận và địa vị gia đình của hai người họ, hình như không chênh nhau là bao..
Danh Sách Chương: