Một lúc sau, cô gái đặt một đĩa thịt cua trước mặt ông.
Một đĩa tràn đầy, bởi vì toàn bộ đều là thịt ở khúc giữa càng cua, tất cả được đặt ngay ngắn ở trên đĩa, nhìn có hơi buồn cười.
Lâm Tích mỉm cười với Cố Thiệu, trong miệng vẫn đang cắn miếng thịt càng cua.
Những người quen thuộc với Cố Thiệu đều biết ông Cố có bệnh sạch sẽ, không bao giờ ăn bất cứ thứ gì do người khác lột.
Hơn nữa ông vừa mới trở về nên không biết con bé này có rửa tay trước khi ăn cơm không.
Nhưng mà vừa bắt gặp ánh mắt mong đợi của Lâm Tích, Cố Thiệu vẫn động đũa.
Ngay cả thím Mai đã làm việc tại nhà họ Cố mấy chục năm, nhìn Cố Thiệu từ từ lớn lên cũng không khỏi ngạc nhiên.
Chẳng qua nghĩ lại thì dù sao hai người cũng là ba con, làm gì có người ba nào lại đi chê con gái ruột của mình bao giờ.
Thím Mai lén lút mỉm cười nhìn hai ba con, trong lòng suy nghĩ nên làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ mà ông cụ Cố đã giao cho bà ấy.
Sáng sớm hôm sau, Cố Thiệu dẫn theo Lâm Tích xuất phát đến thôn Trương Gia.
Lần này cũng giống như khi được bà ngoại dẫn tới trước đó nhưng tâm trạng hiện tại của Lâm Tích đã hoàn toàn khác.
Nhìn cô gái đang nhoài người bên cửa xe mỉm cười ngắm nhìn phong cảnh lướt qua ở bên ngoài, sắc mặt của Cố Thiệu cũng trở nên hơi dịu dàng hơn trước.
Bởi vì trước đó đã điều tra rõ tình hình của thôn Trương Gia và nhà của Trương Hữu Phúc nên sau khi xe vào thôn, ông trực tiếp lái đến bên ngoài sân nhà của Trương Hữu Phúc.
Nhìn thấy bên ngoài nhà Trương Hữu Phúc xuất hiện mấy chiếc xe, không ít người ưa náo nhiệt tụ tập lại xung quanh.
“Đến tìm Trương Hữu Phúc à.
”“Nhãn hiệu của mấy chiếc xe này là gì vậy? Nhìn có vẻ không hề rẻ.
”“Nhà Trương Hữu Phúc gặp chuyện tốt gì thế?”“Chắc là Trương Thúy rồi.
” Có người nói: “Con gái của bà ta gả cho một ông chủ lớn trong thành phố, mấy người nhìn đi, không phải lúc trước Trương Thúy ngồi một chiếc xe hơi sang trọng về đây đó à.
”“Trước kia Trương Thúy này gả cho một tay cờ bạc côn đồ, mọi người vẫn hay đồn mệnh bà ta không được tốt.
Giờ xem đi, con gái bà ta sau khi lớn lên không chỉ đuổi thẳng cổ tay cờ bạc kia mà còn lên thành phố lớn làm bà chủ kia kìa.
” Người này nói tiếp, trong miệng ứa ra mùi vị chua sót.
“Nghe nói người đàn ông của Trương Thúy không muốn ly hôn, chắc là con gái bà ta đã dùng biện pháp gì đó! ”Những người đi ra xem náo nhiệt này đều lắm mồm lắm miệng, chỉ dùng một ít bản lĩnh đã phơi bày chuyện nhà Trương Thúy.
“Nhưng mà không phải mấy ngày trước Trương Thúy vừa trở về rồi à? Sao bây giờ lại tới nữa?” Có người lẩm bẩm.
Mấy hôm trước, Trương Thúy về thôn Trương Gia để chuyển hộ khẩu của Lâm Tích qua, bà ta không muốn để lộ ra cái gì nên đi nhanh về nhanh, không có nhiều người chú ý tới.
“Thật sao?”“Còn không phải à.
”“Chẳng qua tôi cảm thấy lần này người đến đây đông hơn lần trước rất nhiều.
”Mấy lần trước Trương Thúy đến đây chỉ có một chiếc xe, lần này nhiều chiếc đến cùng một lúc.
Người trong thôn chưa từng nhìn thấy xe sang, cũng không biết những chiếc xe trước mắt này có nhãn hiệu gì, giống với những chiếc lần trước hay không, họ chỉ cảm thấy đoàn xe này nhìn khí thế hơn lúc trước rất nhiều.
Khi mọi người đang anh một câu tôi một câu, Cố Thiệu đã dẫn Lâm Tích bước xuống xe.
Thấy người xuống xe không phải là Trương Thúy, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
“Đây là ai? Tại sao không phải là Trương Thúy.
”“Dáng vẻ nhìn lạ quá.
”“Không phải là con rể của Trương Thúy đó chứ.
”Nhìn Cố Thiệu trước mặt, diện mạo tuấn tú, thân phận số một, ngay cả khí chất cũng có vẻ ưu tú hơn người, không phải là hạng người phổ biến, không ít người không nhịn được bắt đầu ghen tị trong lòng: Nhà bọn họ cũng có con gái, tại sao lại không tìm được một người con rể tốt như thế này chứ.
Đúng lúc này, người nhà Trương Hữu Phúc nghe thấy tiếng động ngoài cửa cũng bước ra, bọn họ vừa thấy đội hình bên ngoài cùng với Cố Thiệu và Lâm Tích thì sắc mặt khẽ cứng lại.
“Cậu, cậu là con rể của chị Trương Thúy phải không?” Trương Hữu Phúc không chắc chắn hỏi.
Sau khi Tống Khả Hân rời khỏi quê hương thì không bao giờ quay lại chứ đừng nói đến việc dẫn theo Lâm Dịch Trạch.
Vì vậy, mặc dù Trương Hữu Phúc biết con rể của Trương Thúy là một ông chủ lớn nhưng ông ta lại không nhận ra Lâm Dịch Trạch.
Chứ đừng nói đến Lâm Tích.
Tuy rằng Trương Thúy đã chuyển hộ khẩu của cô sang nhà Trương Hữu Phúc nhưng bà ta sợ có người phát hiện ra quan hệ của Lâm Tích và con gái mình nên bà ta không có ý định dẫn Lâm Tích từ chỗ Trương Cường sang chỗ người em họ xa này.
Lúc Trương Thúy nghe thấy mấy người nhiều chuyện trong thôn bàn tán Trương Cường chuẩn bị cưới Lâm Tích thì hơi kinh ngạc, cảm thấy không được.
Chẳng qua sau đó bà ta lại thay đổi suy nghĩ, cảm thấy cũng không phải không thể, chờ thêm mấy năm nữa Lâm Tích có con với Trương Cường, trong người có ràng buộc thì cũng chỉ có thể yên phận ở lại chỗ này, bên phía con gái và con rể sẽ không phải lo lắng xảy ra chuyện rắc rối gì nữa.
Đến lúc đó, nếu Trương Cường đồng ý thì sẽ chuyển hộ khẩu của Lâm Tích từ nhà của Trương Hữu Phúc sang chỗ ông ta thì cũng xem như danh chính ngôn thuận.
Cho nên mặc dù bây giờ Lâm Tích đã trở thành ‘con gái thứ sáu’ trên danh nghĩa của mình, Trương Hữu Phúc vẫn chưa từng nhìn thấy Lâm Tích có dáng vẻ như thế nào.
Tất nhiên ông ta cũng không nhận ra cô gái xinh đẹp trước mặt này.
Chẳng lẽ là con gái của Tống Khả Hân?.
Danh Sách Chương: