• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 32 An toàn trở về

Nàng nào có yếu ớt như vậy? Diệp Cẩm thanh tú liếc nhìn Tiêu Duyên, dù sao tối mù mịt như vậy hắn cũng không thể nhìn thấy được.


Bất quá Diệp Cẩm lại không nghĩ tới chuyện cự tuyệt ý tốt của hắn nữa.

Nửa tháng này tiếp xúc với nhau, Diệp Cẩm cũng coi như là mò mẫm tìm hiểu được phần nào tính cách của người này. Giữa hai người như có một loại ăn ý ngầm.

Thoạt nhìn thấy hắn tao nhã lạnh lùng, mọi chuyện đều sắp xếp lỗi lạc chu toàn, rành mạch rõ ràng sẽ không để người khác nảy sinh ra nửa phần khó chịu không thoải mái nhưng cũng không thể bỏ qua được chủ nghĩa nam nhân ở bên trong nội tâm. Một khi có chuyện gì đã quyết định thế nào cũng không thể nói thuyết phục được hắn.

Tỉ như vừa mới nãy Diệp Cẩm nói phải trả lại tiền thuốc cho hắn, hắn sẽ không nói không cần ngay cả khách khí một chút cũng không có liền nói chấp nhận. Lúc nào cũng có thể cư xử đúng mực giữa hai người, sẽ không để Diệp Cẩm cảm thấy tí ti áp lực nào. Nhưng đến chuyện y phục như lúc này lại hoàn toàn bất đồng.


Dường như hôm nay hắn nhất định sẽ tìm đủ mọi cách cũng phải khiến nàng đem y phục của hắn khoác lên người để chống lạnh. Nếu như nàng không chịu tiếp nhậnphỏng chừng tối nay hai người đừng hòng nghĩ đến chuyện quay về, có đôi khi hắn thật bá đạo ngang ngược.

Nghĩ tới đây, Diệp Cẩm mím môi cười.

Tiêu Duyên một lần nữa lại xoay người đi điều khiển xe trâu, nghe được tiếng cười ở phía sau, nghi hoặc quay đầu lại nhìn nàng một cái.

Chỉ thấy y phục hắn khoác ở trên người Diệp Cẩm có vẻ rất lớn cơ hồ có thể đem toàn thân nhỏ bé của nàng bao bọc lại. Gió lạnh hai bên theo từng khe hở len lẻn thổi vào trong, gió thổi trúng vào lớp vải rung động tạo thành từng tiếng vù vù, cả người nàng co rụt lại thành một khối.

Như thế nào mà vẫn còn lạnh đến như vậy? Tiêu Duyên nhíu mày:" Đem y phục trên người bọc chặt lại một chút nữa đừng để gió thổi vào." Hắn trầm giọng nói, thân thể cũng dịch sang ngay chỗ chính giữa vừa vặn ở phía trước che chắn được toàn bộ người Diệp Cẩm. Gió lạnh thoáng liền nhỏ lại nhất thời khiến cho cả người Diệp Cẩm ấm áp lên không ít. Nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn.


Bờ vai của hắn rộng, lưng cũng rất dài, cả người như một ngọn núi đứng sừng sững trước mặt nàng.

Nàng chú ý được động tác vừa nãy của hắn rất nhẹ, trong lòng cảm thấy có chút ê ẩm thật ấm áp lại nảy sinh ra một chút tình cảm không đồng dạng như trước đây.

Tiêu Duyên đợi cả buổi không hề nghe được động tĩnh gì ở phía sau, lại lần nữa quay đầu lại, chỉ thấy nàng đang ngẩn người ra, nhíu nhíu mày:" Sao còn thất thân, ngại còn ít lạnh à, mau đem y phục kéo lại thật chặt." Nhìn nàng nhỏ nhắn bị đông lạnh đến như vậy, hắn càng thêm đau lòng.

"A. . . . . . . . . Nga!" Diệp Cẩm nghe thấy giọng nói của hắn liền lấy lại tinh thần, vội gật đầu không ngừng, thế nào mà ngây ngốc nhìn chằm chằm bóng lưng nguời ta như vậy, thật là không bình thường mà.

Nàng vội vàng nghe theo lời hắn kéo y phục ôm sát cả người. Lúc này Tiêu Duyên mới thỏa mãn, xoay người đi tiếp tục điều khiển xe trâu.
Y phục của hắn không hề giống với những nam nhân khác trong thôn, y phục của Tiêu Duyên tuy rằng tràn ngập hương vị nam tính nhưng lại không có một chút khó ngửi nào, không hề mảy may có mùi mồ hôi thối.

Thậm chí Diệp Cẩm ngược lại còn cảm thấy an tâm giống như chính bản thân hắn vậy.

Diệp Cẩm lén lút hít hít mũi thật sâu.

Như thế nào mà nàng cảm thấy dường như bản thân có chút gì đó thích hắn vậy.

Dọc đường đi hai người cứ như vậy câu được câu không nói chuyện với nhau,. Bởi vì ở phía trước có Tiêu Duyên chống đỡ cho Diệp Cẩm, nàng cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều giống như không còn cảm giác lạnh nữa, cũng không biết có phải do có yếu tố tâm lý ở bên trong hay không.

Lo lắng cho Diệp Cẩm sợ lạnh, Tiêu Duyên rõ ràng đã tăng tốc mã lực nhanh hơn nữa, thời gian quay về thôn thoáng cái rút ngắn lại không ít. Cuối giờ dậu hai người liền về tới cửa thôn, Tiêu Duyên dừng xe để Diệp Cẩm xuống ở trước cửa nhà nàng, sau đó tự mình điều khiển xe trâu đến nhà thôn trưởng.
Diệp Cẩm mang theo thuốc mở cửa nhà ra.

"Đại tỷ, ngươi đã quay lại rồi!" Nghe thấy bóng dáng mở cửa trong sân viện, Diệp Qúy kích động chạy đến trước mặt nàng, bỗng chốc túm lấy tay nàng:" Bọn ta lo lắng gần chết, trời đều đã tối rồi, nếu như ngươi còn chưa trở về, nương nói sẽ mời người trong thôn giúp đỡ đi tìm."

Âm thanh của Lý thị từ phòng phía tây truyền ra:" Là Cẩm nương trở lại à?"

"Ân, nương, ta đã quay về." Diệp Cẩm vội lên tiếng trả lời.

Nàng sờ sờ đầu Diệp Qúy, một tay cầm thuốc một tay dẫn theo hắn bước nhanh vào trong phòng, an ủi hắn:" Không sao, không phải tỷ đã trở lại rồi sao? Lúc đai tỷ đi có tìm người đi cùng, đừng lo lắng. Đúng rồi, phụ thân như thế nào rồi? Đại phu đã đi rồi sao?"

"Phụ thân đau quá có tỉnh lại một lần, chỉ là bây giờ đã ngủ thiếp đi rồi." Diệp Qúy nghĩ đến Diệp Song Căn bị thương, buồn bã nói:" Đại phu nói lại xương cốt của phụ thân xong đã sớm đi rồi. Đại phu nói, sau khi bốc thuốc về mau chóng đem cho phụ thân uống, ba chén sắc thành một chén, ngày mai hắn lại tới xem thử."
Diệp Cẩm gật đầu, hai người đi vào phòng phía tây.

Diệp Song Căn vẫn đang nhắm mắt lại nằm ở trên giường giống như thời điểm được khiêng trở về, có điều tấm vải thưa ở trên đùi rõ ràng đã được băng bó lại chắc chắn, được cố định ở trên thanh gỗ mỏng.

Diệp Cẩm chào nói với Lý thị:' Nương, ta đã trở lại rồi."

Thẳng cho đến khi nhìn thấy nàng tâm tư đang treo lơ lửng của Lý thị mới hạ xuống. Vừa nãy bà đang dùng khăn lau chùi chân khác không bị thương của Diệp Song Căn, nghe thấy Diệp Qúy ở bên ngoài hô to Diệp Cẩm đã trở về thật là có chút mừng rỡ.

Ngay cả khăn bà vẫn còn chưa để xuống liền đi qua kéo tay nàng đem toàn thân nàng xem xét cẩn thận:" Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, mới nãy lo lắng cho ngươi không biết bao nhiêu, như thế nào mà lại một mình đi lên trên trấn bốc thuốc, đã thế còn trễ rồi vẫn chưa quay lại. Ngươi không quen biết ai, nếu như . . . . . . . . nếu như có mệnh hề gì . . . . . . . . ." Thanh âm của Lý thị có chút nghẹn ngào.
Diệp Cẩm cắt ngang lời nói của Lý thị:" Không có chuyện gì, nương, ngươi đừng lo lắng. Ta tìm người cùng đi với ta, còn có thể xảy ra chuyện gì sao?" Nàng vô vỗ tay Lý thị trấn an, thập phần ân hận nói:" Thật xin lỗi, khiến nương lo lắng rồi. Nương xem, không phải ta trở về rồi sao? Vẫn còn lành lặn đây." Lần đầu tiên nàng trông thấy Lý thị cường hãn như vậy mà lại có mặt yếu ớt như thế, lại còn là vì nàng, không khỏi có chút xúc động,

Thoáng cái Lý thị liền thả lỏng tâm tư nhưng lại không lo lắng hỏi nàng đi cùng ai, chỉ là liên tục lắc đầu một hồi lại không ngừng gật đầu, có chút kích động.

Diệp Như đang ở trong phòng bếp nấu nước nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài vội vã thêm củi lửa phía dưới nồi cũng vội vội vàng vàng đi qua:" Đại tỷ, ngươi quay về rồi!" Nhìn mặt nàng đỏ đỏ xem ra thật sự rất lo lắng cho Diệp Cẩm.
A, lại được hỏi thêm một lần nữa, Diệp Cẩm có chút bất đắc dĩ gật đầu, chỉ là có người nhà quan tâm nàng lại cảm giác được vô cùng ấm áp vì vậy cười:" Đúng nha, ta đã trở về rồi! Không có chuyện gì cả, các ngươi còn muốn ta nói bao nhiêu lần."

Diệp Cẩm cười trêu chọc, một nhà bốn người thổi phù một tiếng bật cười, rốt cuộc bầu không khí cũng không còn nặng nề nữa.

Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC

 Trước

Tiếp 

Thông Tin Chương Truyện

Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời gian3 ngày trướcLượt đọc4Ủng hộTặng Tử Linh Thạch 

Báo Cáo Vấn Đề

Báo cáo cho QTV

This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.

© 2012-2021 TruyenYY.

Nội Quy

Riêng Tư

Bản Quyền

Giới Thiệu
Liên Hệ

Facebook



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK