Chương 39 Cùng nhau vào núi
Thời điểm Diệp Như và Diệp Qúy mò mẫm đi tới chân núi, Tiêu Duyên đã đứng ở trước cửa nhà chờ. Trước cửa treo hai cái đèn lồng, tỏa ra ánh sáng lờ mờ ấm áp.
Diệp Qúy vừa nhìn thấy hắn liền chạy tới:" Tiêu đại ca, cung tên của ngươi thật lớn! Ta có thể sờ sờ nó một chút không? Chỉ một chút thôi." Ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm cung trên tay Tiêu Duyên. Cái kia so với những người khác trong thôn càng to hơn , lúc giương cung cũng dùng nhiều sức lực hơn, vẻ mặt lộ ra sùng bái.
Dường như trời sinh nam hài tử đối với những thứ đồ này đều có hứng thú khác thường. Khóe môi Tiêu Duyên cong cong:" Có thể." Hắn đứng thẳng người, đem cung đưa cho Diệp Qúy:" Nếu như ngươi không chê nặng thì giúp ta cầm nó."
Diệp Cẩm đi theo ở phía sau đi tới cho hắn một ánh mắt quở trách:" Lại bướng bỉnh." Cung tên lớn như vậy đeo trên thân người nhỏ xíu quả thật buồn cười nói không nên lời.
Diệp Qúy nghe vậy thè lưỡi:" Không có bướng bỉnh nha, Tiêu đại ca đã đồng ý rồi." Hắn quay đầu hướng về Tiêu Duyên, nhìn Tiêu Duyên không hề có ý tứ nuốt lời. Hắn càng thêm đắc ý làm mặt quỷ với Diệp Cẩm sau đó xoay đầu đi đùa nghịch với cung tên trong lồng ngực.
Tiểu quỷ này, Diệp Cẩm nghẹn lời cười trừng mắt nhìn hắn lúc này nói với Tiêu Duyên:" Tiêu đại ca chắc ngươi đã đợi lâu rồi phải không? Đáng lẽ đã làm phiền ngươi rồi bây giờ còn để ngươi chờ lâu như thế, thật sự ngượng ngùng." Nàng ân hận nhìn hắn cười cười.
Tiêu Duyên sờ sờ mũi trả lời:" Ngươi không cần khách khí như vậy, thật ra ta cũng không đợi lâu lắm. Chẳng qua hôm nay y phục trên người của các ngươi đi vào núi chỉ e là không ổn lắm. Trước tiên các ngươi đi theo ta vào đây, để ta tìm xem thử có còn để cho các ngươi thay đổi." Hắn xoay người vào cửa, ra hiệu cho hai người Diệp Cẩm đi theo.
Diệp Cẩm nhìn giày và quần trên người mình lại nhìn sang trang phục của Tiêu Duyên cũng cảm thấy tựa như thật sự quá nghiệp dư rồi. Nhưng trong nhà hắn đều là nam nhân và tiểu hài tử, hẳn là sẽ không tìm thấy được y phục phù hợp cho nàng và Diệp Qúy đâu nhỉ?
Diệp Cẩm định mở miệng kêu hắn không cần phiền toái như vậy, ai ngờ Diệp Qúy ôm cung tên lớn đã chạy theo sau đít Tiêu Duyên đi vào trong:" Đại tỷ, nhanh vào trong đi." Hiển nhiên đem lời nói của Tiêu Duyên thành thánh chỉ. Diệp Cẩm nghĩ nghĩ, dứt khoát câm miệng, đành phải đi theo vào trong.
Trong sân viện rất lớn lại vô cùng yên tĩnh, Tiêu lão cha và Tiêu Cẩn Du hẳn là còn chưa thức dậy, không có đốt đèn, đèn lồng ở ngoài cửa miễn cưỡng có thể chiếu vào bên trong một chút nhưng cũng rất mờ nhạt. Tiêu Duyên để hai người bọn họ bỏ sọt xuống dưới, trước tiên ngồi ở ghế đá trong sân chờ, một mình đi vào trong phòng. Một lúc sau khi quay lại trên tay cầm hai đôi giày da và mấy mảnh vải dài.
"Đây, các ngươi thay đôi giày da này, sau đó dùng mấy mảnh vải cột chặt ống tay áo." Tiêu Duyên đưa giày da và mảnh vải cho hai người, "Vào núi rất nguy hiểm, cổ tay áo không thể quá lớn, dưới chân cũng vậy. Mang giày da thú chủ yếu để phòng ngừa rắn so với giày vải an toàn hơn rất nhiều."
Lúc Diệp Cẩm nhạn đồ trong tay nàng ngẩn người ra, thầm nghĩ hắn suy xét thật chu toàn, chân mang vào cũng vừa vặn.
Nhưng mà giày da này nhìn như thế nào cũng đều thấy giống như đồ mới nha? Diệp Cẩm nhìn nhìn giày da trên chân rồi lại nhìn đôi kia dưới chân Diệp Qúy, lớn nhỏ đều vừa vặn thích hợp. Sao mà đúng lúc vậy? Không phải là đặc biệt chuẩn bị riêng cho hai người bọn họ đấy chứ?
Vẻ mặt Diệp Cẩm nghi hoặc nhìn hắn.
Tiêu Duyên bị nàng nhìn đến ngượng ngùng khụ khụ hai tiếng, quay đầu đi chỗ khác, mang tai trở nên đỏ ửng lên.
Hắn biết nàng nhất định đã đoán ra được rồi, sớm biết như vậy liền nói thẳng ra, rõ ràng là muốn giúp đỡ nàng, vậy mà hiện tại cảm giác giống như đang làm chuyện gì xấu bị bắt gặp mà xấu hổ.
Cũng may cuối cùng Diệp Cẩm không nói gì cả. Đợi Diệp Cẩm mang giày da thú dùng mảnh vải cột chặt cổ tay áo xong liền giúp Diệp Qúy cột lại. Ba người ra khỏi cửa dọc theo con đường nhỏ xuất phát.
Núi ở phía sau Diệp gia thôn là một ngọn núi lớn, nơi này gọi núi lớn cũng không phải là chỉ ngọn núi này cao bao nhiêu mà là ngọn núi này trải dài không dứt, trải thẳng đến vài thôn xóm khác.Dọc theo đường từ thôn đi lên trấn trên đều có thể nhìn thấy được, mà dưới chân núi có một con đường nhỏ đi thông vào sâu trong núi. Đây là dấu vết người trong thôn bình thường đi lên núi để lại, càng đi vào trong càng chật hẹp, dần dần đường nhỏ này biến mất đi có nghĩa là ngươi đã đi vào sâu trong núi.
Ba người Diệp Cẩm dọc theo đường nhỏ đi về hướng sâu trong đó, trời cũng dần dần sáng lên.
Sáng sớm, sương mù trong núi còn rất nhiều, không khí trong trẻo lành lạnh, hít vào trong phổi liền cảm thấy lạnh lẽo, cả người thoáng cái thanh tỉnh hơn rất nhiều, lại thêm xung quanh bên tai đều là tiếng chim và côn trùng kêu vang không dứt, rất dễ dàng khiến lòng người ta trở nên thanh tỉnh, thư giãn.
Chỉ là hiện tại là thời tiết tháng mười một, trên đất kết lại một tầng sương trắng, giẫm nát vang lên tiếng cọt kẹt cọt kẹt, đi đường không cẩn thận sẽ trượt chân ngay. Diệp Cẩm có vài lần thiếu chút nữa vì cái này mà té ngã.
Rốt cuộc vào thời điểm nàng mém té ngã, Tiêu Duyên xoay người lại mở miệng:" Không bằng . . . . . . . . Ta dẫn ngươi đi." Ban đầu hắn vẫn luôn đi trước mở đường, tuổi tác Diệp Qúy nhỏ nhất nên đi ở giữa , Diệp Cẩm đi ở cuối cùng không nghĩ tới nàng giữ cân bằng sức lực kém như vậy, dọc đường đi nhiều lần mém té ngã.
Cả người Diệp Cẩm đều 囧囧, nàng nghĩ bản thân mình nhất định bị người khác xem thường, ngay cả tiểu quỷ Diệp Qúy nhỏ nhất còn đi được dễ dàng nhưng nàng lại liên tục mém bị ngã. Hiện tại nàng cảm giác cả người đều không tốt.
Nhưng nàng cũng không có biện pháp nha, trời sinh khả năng giữ thăng bằng sức lực kém hơn người khác.
"Không cần đâu, ta có thể tự đi được. Các ngươi không cần lo cho ta . . . . . . . ." Nét mặt Diệp Cẩm lộ vẻ cự tuyệt.
Tiêu Duyên không nói gì nữa, cũng không có tiếp tục đi về phía trước.
Thời điểm này nếu như mình không nắm chặt cơ hội kéo lấy tay nhỏ bé của nàng có phải là rất ngu ngốc không?
Hắn dừng lại một chút, dư quang chuyển sang từng ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của nàng, sau đó nội tâm từ chối một phen đột nhiên đi hướng về phía bên cạnh Diệp Cẩm, kéo tay nàng lôi tới chính giữa:" Tiểu Qúy ngươi đứng ở sau cùng giữ đại tỷ ngươi."
Thoáng cái Diệp Cẩm ngẩn người ra.
Diệp Qúy cũng mở to hai mắt nhìn, nửa buổi sau mới mạnh mẽ gật đầu:" . . . . . . . . A! Ta biết rồi." Lộc cộc đi đến phía sau, tiếng bước chân vui vẻ.
Tiêu đại ca có phải rất nhanh sẽ trở thành tỷ phu của hắn hay không nha? Có đúng hay không? Có đúng hay không? Vậy sau này hắn có thể để Tiêu đại ca dạy hắn bắn cung săn thú hay không? Nếu như thế về sau hắn khẳng định có thể kiếm được rất nhiều bạc để xây một căn nhà lớn. Phụ thân và nương thêm các tỷ tỷ nữa bọn họ không cần phải cực khổ như vậy nữa. Thật tốt!
Diệp Qúy nghiễm nhiên bị Tiêu Duyên thu mua một cách triệt để đã quên mất nương hắn dạy hắn đi theo để làm cái gì . . . . . . . . .
Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC
Trước
Tiếp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời giankhoảng 18 tiếng trướcLượt đọc3
Báo Cáo Vấn Đề
Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.
© 2012-2021 TruyenYY.
Nội Quy
Riêng Tư
Bản Quyền
Giới Thiệu
Liên Hệ