• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng lặng như tờ, chỉ có trên mặt đất còn vết nước đọng. Cảnh Văn và Triệu Huy không thấy đâu. Nước trên người Hạ Thụy Bác nhỏ từng giọt trên mặt đất, thanh âm nghe rõ mồn một. Trong lòng bỗng trầm xuống, đẩy cửa nhà tắm, bên trong cũng trống không. Hạ Thụy Bác la lên: “Cảnh Văn? Cảnh Văn?” Hắn vừa chạy ra ngoài hành lang vừa gọi vang. Hành lang trống rỗng có tiếng vọng lại, nhưng không ai trả lời, Triệu Huy đã té xỉu, mà Cảnh Văn lại không nghe lời hắn mà đi ra ngoài!

Thầy giáo tóc tai ướt hết cả, có chút nghi ngờ hỏi: “Thế nào? Bạn học bị ngất của em đâu rồi?”

Hạ Thụy Bác chỉ cảm thấy một cỗ máu nóng dồn lên đỉnh đầu. Nơi này là cái nơi quái quỷ gì. Triệu Huy cũng chẳng biết là người tốt hay kẻ xấu, tại sao hắn lại ngu ngốc để Cảnh Văn cùng Triệu Huy ở chung một chỗ? Sao hắn có thể ngu ngốc mà đi một mình?

Cảnh Văn của hắn đâu rồi? Cái tên Triệu Huy vốn dĩ phải nằm ngất ở đây đâu mất rồi?

Trường học này nhất định có ma quái, thấy Cảnh Văn thần sắc kinh hoảng như vậy, chẳng lẽ Triệu Huy kia không phải ngất xỉu thật? Hay là trong trường học này tiềm tàng nguy hiểm vô hình......

Cảnh Văn!

………………….

………………………………….

Cảnh Văn nhìn Hạ Thụy Bác cầm dù đi, trong lòng buồn bực mà bất an. Cậu cố gắng lôi Triệu Huy mang lên giường của mình, tóc cậu ướt nên nước rơi trên mặt Triệu Huy. Cảnh Văn vuốt mặt, mới nhớ ra mình vẫn đang mặc quần áo ướt.

Cậu mở tủ lấy quần áo để thay, đang lấy cái quần, lôi cái áo sơ mi ra thì bỗng có một vật rớt trên mặt đất.

Vật đó khá nặng, bên ngoài bọc da, kiểu dáng cũ kỹ. Là cuốn sổ mà hai người Cảnh Văn lúc chiều giao cho Triệu Huy.

Giờ cậu đã biết thứ gì không phù hợp, có lẽ nó có oán khí nguyền rủa, hoặc bên trong nó có bí mật dẫn tới hắc động đáng sợ trong phòng học kia.

Cuốn sổ cứ ngạo nghễ, đường hoàng nằm trước mắt cậu. Cảnh Văn hô hấp dồn dập. Thật không biết phải làm sao, nếu như nhặt lên, chẳng thể tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra cái gì.

Cậu cứ như thế nhìn chòng chọc cuốn sổ, không dám loạn động, nhưng bỗng có một bàn tay nhặt nó lên.

Cảnh Văn cứng cả người lại, bàn tay kia trắng xám, căn bản không giống như tay người sống.

Chủ nhân của bàn tay kia đang cúi xuống, liền ngẩng đầu nhìn Cảnh Văn cứng ngắc cười, vốn là một Triệu Huy quen thuộc lại biến thành nhan sắc xám xịt như vậy, hai mắt chỉ còn tròng trắng.

Cảnh Văn nhìn thấy bộ mặt đó, nhưng không biết vì sao lại không sợ như vừa nãy. Triệu Huy tiến lại chỗ Cảnh Văn, cầm tay cậu lên, đem cuốn sổ kia nhét vào.

Cuốn sổ có chút trơn lạnh, trong nháy mắt lúc Cảnh Văn cầm cuốn sổ, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên biến đổi. Cậu không ở trong phòng ký túc, không phải đứng trước tủ, trước mặt cũng không có Triệu Huy với bộ mặt của người chết.

Cậu đang đứng trong phòng học, bên cạnh có nhiều nữ sinh ríu ra ríu rít nói chuyện. Ánh mặt trời chiếu lên người, mọi thứ hết thảy đều vô cùng chân thật.

Bên cạnh cậu có một bạn học đang ngồi, Cảnh Văn quay qua nhìn, thấy rõ ràng người đó sắc mặt hồng nhuận, hai mắt hữu thần, tướng mạo rất anh tuấn.

Bỗng nhiên có nữ sinh phía trước gọi: “Trang Dĩnh! Giản Đường Minh! Hôm nay đến phiên hai cậu trực nhật, đừng có mà quên lau sạch bảng đấy!”

Người kia cười cười gật đầu, cầm lấy khăn chuẩn bị lau bảng.

Chuyện này là thế nào?

Là ảo giác ư?

Cảnh Văn từ từ đem quyển vở trên bàn lên xem nhãn tên, trên đó là cái tên vô cùng quen thuộc.

Giản Đường Minh.

Mấy chữ kia được viết bằng mực nước màu đen, nét chữ rồng bay phượng múa vô cùng đẹp.

Cảnh Văn từ từ ngẩng đầu, nam sinh tên Trang Dĩnh đã lau xong tấm bảng, vừa vỗ vỗ hai tay vừa cười cầm lấy quyển vở: “Aizz, ngây ngốc gì thế? Sắp vào học rồi, khi đó cậu ngồi suy nghĩ cũng chưa muộn đâu.”

Chuông vào lớp vang lên, Cảnh Văn ngồi im không nhúc nhích, học sinh nhanh chóng vào chỗ ngồi. Sau đó có một cô giáo bước vào, mở sách giảng bài. Bài học có gì, Cảnh Văn một chữ cũng không nghe lọt.

Cậu chẳng qua đang nghi ngờ, đây có phải là chuyện được ghi chép trong cuốn sổ kia hay không, nó là cánh cửa liên thông đưa cậu đến một không gian, thời gian đã xảy ra chuyện gì đó.

Sách trước mặt cậu rõ ràng là sách cũ, giáo trình tuyệt đối không giống như bây giờ cậu học.

“Aizz, chỉ nghe thôi a.” Trang Dĩnh ngồi cạnh nhẹ nhàng đẩy cậu một cái: “Sao cậu không ghi bài?.”

Cảnh Văn liếc hắn một cái. Người này...... Thân với mình lắm sao? Hiện giờ mình đang trong thân phận nào để xuất hiện tại nơi này?

Ngoài cửa sổ, gió lay động lá cây xào xạc.

Trang Dĩnh.

Tôi tên là Trang Dĩnh, Trang là thôn trang, Dĩnh là bông lúa......

Trang Dĩnh, không phải là chủ nhiệm lớp của bọn họ ư, cũng chính là thầy dạy Ngữ Văn của họ? Ngày đầu tiên gặp mặt là ở khu nhà sắp sửa giải tỏa, thư sinh gầy gò kia......

Thiếu niên Trang Dĩnh ở trước mặt này……… là một người sao?

Cảnh Văn có chút ngốc trệ nhìn tướng mạo người trước mặt, ngũ quan, ánh mắt, vóc dáng...... Không phải là không giống nhau, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt. Trang Dĩnh trước mặt nhiệt huyết bừng bừng như ánh mặt trời tỏa nắng, nhưng Trang Dĩnh chủ nhiệm lớp kia...... Lại không có hơi thở ấm áp, tỏa sáng như ánh mặt trời.

“Sau tiết này là...... Địa lý a. May quá may quá, có thể ngủ một giấc.

Cảnh Văn có chút ngơ ngác nhìn hắn, không biết phải nói gì.

“Tiểu Giản Tử? Cậu ngơ ngốc cái gì vậy.”

Quan hệ hai người này, thân thiết đến vậy sao?

Bất tri bất giác Cảnh Văn nhớ tới mối giao hảo giữa mình và Hạ Thụy Bác. Giản Đường Minh cùng Trang Dĩnh, cũng là bạn bè tốt như thế, phải không?

Đây là ký ức của Giản Đường Minh ư?

Vậy anh ta đã xảy ra chuyện gì?

Trang Dĩnh trước mặt đây đang sắm vai gì trong câu chuyện này?

Tiếng người nói chuyện, học sinh đi lại, ánh mặt trời ngoài cửa sổ mặt sáng đến rực rỡ, hết thảy đều không giống ảo giác.

Cảnh Văn chợt nhớ tới lúc bị nhốt dưới tầng hầm ở lớp học thêm, khi đó cậu cũng đã thấy cảnh tượng giống thế này, cứ như đoạn phim quay ngược vậy......

Đột nhiên phía ngoài truyền tới tiếng kinh hô, tiếng chân hoảng loạn cùng tiếng thét. Trang Dĩnh lộ ra vẻ mặt nghi ngờ ngoài ý muốn: “Gì thế? Ngoài kia xảy ra chuyện gì?”

Cảnh Văn đương nhiên không thể nào trả lời hắn.

“Đi xem một chút.”

Tất cả mọi người đều hướng về một phía, còn có người thò hẳn ra cửa sổ để nhìn, Trang Dĩnh vội vã kéo một bạn học: “Ê, bên kia sao thế?”

“Lan can bị gãy! Có người ngã xuống rồi!”

Trang Dĩnh sửng sốt một chút cũng chạy về phía trước, Cảnh Văn mờ mịt đi theo phía sau.

Người bị ngã xuống đã chết, chờ Cảnh Văn bọn họ xuống tới tầng 1 thì đám học sinh đã bu kín. Xa xa còn có giáo viên đang chạy tới. Bọn họ bị đẩy qua đẩy lại chẳng nhìn thấy gì, nhưng Cảnh Văn thấy có một mùi vô cùng kỳ dị. Không phải mùi máu, không phải mùi của âm hồn lành lạnh.

Là mùi của lá cây.

Cậu ngẩng đầu đến, thấy đám lá cây trên đầu, từng tầng, từng tầng dày đặc che kín.

Có cảm giác chóng mặt, Cảnh Văn chuyển đầu nhìn về phía tòa nhà.

Mái nhọn hoắt, có một loại cổ kính, khiến người ta cảm thấy trầm uất, bóng trải dài xuống sân trường.

Tòa nhà này, Cảnh Văn nhớ kỹ, cậu đã thấy qua.

Hồi mới vào trường, cậu và Hạ Thụy Bác tìm không thấy phòng học, từng đi tới tòa nhà này. Cũng ở trong này, bọn họ gặp được Trang Dĩnh.

Một chiếc lá rơi xuống, thong thả bay qua trước mắt Cảnh Văn.

Lá cây hòe.

Bỗng cảm thấy dưới chân như có lực hút khổng lồ, giống như dòng nước xoáy, muốn đem cả người hút vào, cắn nuốt...... Không cách nào kêu cứu, không cách nào đào thoát.

Cảnh Văn co quắp ngã xuống, mất đi tri giác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK