Ngày 04 tháng 09, Trời nắng, Thứ ba, một số chữ không nhìn rõ.
Ngày 07 tháng 11, Trời mưa, Thứ tư......
Từng ngày từng ngày trong cuốn nhật ký, tổng cộng xuất hiện năm lần, sau đó nhiễu loạn rồi biến mất.
Bên tai nghe thấy tiếng rào rạc không ngừng.
Giống như tiếng lật trang giấy, giống như tiếng bút viết, giống như..... tiếng mưa –
Giống như tiếng gió thổi qua lá cây.
Cảnh Văn nghe có tiếng người gọi cậu, thanh âm từ mơ hồ dần dần rõ ràng.
“Cảnh Văn.”
Cậu mở hé mắt.
Hạ Thụy Bác lọt vào tầm mắt, không biết vì sao, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, những âm thanh kia biến mất không tung ảnh. Sau đó Cảnh Văn mở lớn mắt– trời đã sáng phải không? Trong phòng thật sáng.
“Cảnh Văn, chúng ta sẽ đi, chúng ta sẽ chuyển trường, cũng có thể chuyển ngay lập tức, cậu không cần sợ hãi.....”
Cảnh Văn nhẹ nhàng hít vào một cái: “Tôi không sợ, cậu đang sợ à?”
Hạ Thụy Bác nghiêm mặt, Cảnh Văn bỗng nhiên có chút hoảng hốt, không biết mình nói giỡn có gì động chạm không mà mặt Hạ Thụy Bác lại như thế.
“Đúng vậy.” Hắn ngược lại thừa nhận: “Tôi sợ. Nơi này thật con mẹ nó tà ma quỷ quái. Cậu có biết tôi tìm thấy cậu ở đâu không?”
Cảnh Văn trong lòng dự cảm mơ hồ, cậu lắc đầu.
“Cái ngày đầu tiên chúng ta tới đây, gặp thầy Trang ở đó. Tòa nhà cũ kỹ đã bị phong tỏa, khóa chặt, cậu ngồi ở trong đó...... Nơi đó bị khóa từ rất lâu rồi, còn bờ lên một tầng bụi, cửa ngoài hành lang cũng thế...... Làm sao mà cậu vào được? Bên ngoài không hề thấy dấu chân của cậu và Triệu Huy......”
Cảnh Văn mệt mỏi lắc đầu: “Triệu Huy đâu?”
“Cậu ta chẳng nhớ gì cả, nhưng rất sợ hãi, không muốn ở lại đây, thầy Trang đưa cậu ta xuống phòng y tế rồi.”
“Còn sống không?”
“Sống.” Hạ Thụy Bác đơn giản trả lời: “Nhưng tinh thần không ổn định.”
Sống là tốt rồi...... Sống so với bất kỳ điều gì vẫn tốt hơn.
Cậu nhìn xung quanh, phát hiện mình vẫn đang nằm trên giường trong phòng ký túc, bên ngoài mưa đã ngừng, ánh mặt trời chiếu lên, khiến những giọt nước đọng trên lá lấp lánh như những viên bảo thạch.
“Chúng ta không thể đi ngay được, bên ngoài......”
“Bên ngoài làm sao?”
“Hôm qua mưa lớn quá, cầu sập rồi.”
Cảnh Văn nhắm mắt, nặng nề mở ra: “Cuốn sổ kia đâu......?”
Hạ Thụy Bác cau mặt: “Mấy chuyện cổ quái đều từ nó mà ra..... cậu còn tìm làm gì?”
“Nó đâu rồi?” Cảnh Văn có chút vội vàng hỏi.
Hạ Thụy Bác vẻ mặt rất khó coi: “Bị...... thầy Trang mang đi rồi.”
Trang Dĩnh?
Anh ta lấy nó làm gì?
Đương nhiên, nếu như theo ảo giác cậu trải qua, vậy Trang Dĩnh chính là chủ nhân của cuốn sổ.
Hạ Thụy Bác dịu dàng kê thêm một cái gối cho Cảnh Văn.
“Cậu đói không? Có muốn uống nước không? Cậu...... Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Cảnh Văn khẽ lắc đầu.
Hạ Thụy Bác ngồi ở bên giường, nắm tay Cảnh Văn nắn bóp một hồi mới hỏi: “Sự việc lần này và vụ lớp học thêm đợt trước không hề giống nhau...... Cậu không có khả năng cứu người nên đừng đem mình dấn sâu vào nguy hiểm. Chờ sửa cầu xong, chúng ta cùng chuyển trường.”
Cảnh Văn mấp máy môi, Hạ Thụy Bác dùng sức xoa tóc. Cùng Cảnh Văn ở chung một chỗ, đại đa số thời gian hắn đều rất bình tĩnh, chỉ cần có cậu ở bên cạnh...... Nhưng bây giờ Cảnh Văn lại bị chuyện kia quấn lấy. Ban đầu là cuốn sổ, Cảnh Văn và Triệu Huy bỗng nhiên bị nhốt trong tòa nhà cũ trong trường, không cách nào giải thích.
Hắn cũng chẳng cần phải nghe giải thích.
Hắn chỉ không thể nhìn Cảnh Văn bị lôi vào nguy hiểm.
Có tiếng gõ cửa, Hạ Thụy Bác đứng lên, có chút khẩn trương.
Cửa mở ra, Vu Tuyết mang theo cà mên đứng ở cửa, cười nói: “Hi, tôi đến thăm bệnh nè.”
Cảnh Văn nhìn Hạ Thụy Bác.
Hạ Thụy Bác sờ đầu: “À, buổi sáng...... tôi xin phép cậu nghỉ ốm......”
Vu Tuyết đem cà mên đặt lên bàn, cười nói: “Tôi có bảo mấy dì ở phòng bếp trường nấu chút cháo gà, cảm mạo ăn thứ này tốt cho thân thể.” Cô vừa nhìn Hạ Thụy Bác, vừa nhìn Cảnh Văn: “Hai cậu...... Thế nào? Sắc mặt khó coi như thế? Cảnh Văn, cậu có sốt hay không?”
“Không có.” Hạ Thụy Bác thay cậu trả lời: “Gặp mưa bị cảm thôi. Sao cậu đến đây?”
Vu Tuyết cười một tiếng: “Tôi vừa nói tôi đến thăm bệnh mà lại, ngay lúc mở cửa tôi nói rồi. Nhưng mấy đứa bên ký túc xá nữ lại khong tin Cảnh Văn chỉ đơn giản mắc mưa ốm đâu nha. Cảnh Văn, hiện giờ cậu cảm thấy sao? Chiều có ngồi học được không? Nếu thấy không thoải mái cứ nghỉ ngơi đi.”
“Tôi không sao đâu mà.”
“Ah, vậy thì tốt. Chú ý uống thuốc, giữ cho ấm, nhưng đừng có hoạt động mạnh nhé.” Vu Tuyết mở cà mên, mùi cháo gà thơm phức tỏa ra. Cô hỏi: “Có cái muỗng không?”
Hạ Thụy Bác vội vàng lấy muỗng của Cảnh Văn đưa đến.
Vu Tuyết tiếp lấy, quấy cháo gà, để thịt bên dưới được trộn đều.
“Gì? Cái muỗng này cũng thật là đẹp a.”
Cảnh Văn miễn cưỡng cười một tiếng, Vu Tuyết đã đem cháo gà bưng đến trước mắt.
Hạ Thụy Bác chủ động yêu cầu để hắn đút cho cậu, Cảnh Văn lắc đầu nói không cần.
Cậu đâu có thật sự bệnh chứ, hai tay cũng không sao, đâu cần người đút cho.
Vu Tuyết ngồi một chỗ, quan sát hai người, ánh mắt linh hoạt chuyển động, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Đúng rồi….” Cảnh Văn chợt nhớ ra: “Thụy Bác, cậu giúp tôi thay y phục à?”
Hạ Thụy Bác cúi đầu, giống như đang nghiên cứu cái gì dưới sàn nhà, khẽ ừ một tiếng.
“Phiền cậu rồi.”
Vu Tuyết ánh mắt sáng ngời lóe lên.