• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lát sau, cuối cùng Kỳ Diệu cũng phát hiện chỗ không đúng là chỗ nào.

Đúng vậy, ảnh đế quốc dân chủ động chào hỏi người ta, chủ động nói chuyện nữa!

Trời ạ! Đây là người mà cô quen lúc nào mặt cũng không thay đổi, im lặng là vàng sao?

Thực tế, bởi vì thấy được cuộc sống ở nhà của ảnh đế quốc dân, Kỳ Diệu hoàn toàn quên, ở trên tạp trí và trước mặt fan, Mạc Minh vốn có hình tượng bình dị gần gũi.

Thế nên, cô nhịn không được dùng ảnh mắt như nhìn thấy quỷ quan sát anh.

Rất ít khi bị ánh mắt của cô nhìn như vậy, Mạc Minh rất nhanh liền phát hiện được ánh mắt khác thường. anh di chuyển tầm mắt, mỉm cười nhìn cô một cái.

Cả người Kỳ Diệu lập tức cảm thấy không tốt.

Làm sao bây giờ? cô bắt đầu cảm thấy, ảnh đế quốc dân lại đa nhân cách.

Lúc cô còn đang ngổn ngang trong gió, cô nghe thấy bạn tốt trên giường bệnh chần chừ nói ra: "Vị tiên sinh này, anh có thể tháo kính râm và khẩu trang được không? Tôi thấy... Ý của tôi là, trời nóng như vậy, anh không cảm thấy khó chịu sao?"

"không khó chịu, trong phòng bệnh có máy điều hòa rồi."

Tề Tâm Hân không còn gì để nói: Sớm biết anh ta không nể mặt, cô sẽ trực tiếp châm chọc anh ta, nóianh che đầu dấu đuôi như vậy, tôi nhìn thấy khó chịu!

"Ha ha..." cô ấy cười gượng hai tiếng, câm miệng không nói.

Kỳ Diệu ở bên cạnh cảm thấy khẩn trương, vội vàng hòa giải nói: "Tâm Hân, trên mặt anh ấy có mụn sởi nên không muốn để người khác thấy, thế nên mới đeo khẩu trang."

không sai, cô có thể nhìn ra, Mạc Minh không muốn bại lộ thân phận trước mặt bạn của cô. Nhưng mà, cô không hiểu, đã như vậy, anh cần gì phải đi chuyến này chứ? không phải là tự tìm phiền toái sao?

cô nương rối như tơ vò lúc này nghe được người đàn ông mở miệng phản bác: "Tôi không bị sởi."

Kỳ Diệu cảm thấy bực bội: Tôi đang giúp anh che giấu đó! anh nghe không hiểu sao?

"Thế sao? Mắt anh không thoải mái sao?" Hết lần này tới lần khác cô đều ra sức nháy mắt với Mạc Minh, đối phương còn cười với cô.

không phải anh cố ý muốn tranh cãi với cô chứ!

Kỳ Diệu khóc không ra nước mắt - - mặc kệ anh!

Thấy tiểu nha đầu quay đầu đi, nhắm mắt làm ngơ, Mạc Minh chợt nhíu mày, khóe môi khẽ nhếch.

"không có chỗ nào không thoải mái cả." anh "lầm bầm lầu bầu", Kỳ Diệu cô nương biết được nội tình không đành lòng nhìn thẳng, "Xin tự giới thiệu, tôi là Mạc Minh."

Nhưng mà Kỳ Diệu nằm mơ cũng không nghĩ tới, cô chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông vang lên trong phòng bệnh.

Kỳ Diệu hoàn toàn sững sờ. cô không thể tin được quay mặt lại, phát hiện Mạc Minh đã tháo khẩu trang, tháo kính râm. Giờ phút này, anh cười tao nhã, mắt nhìn chăm chú cô nương trên giường bệnh.

Mà vị cô nương kia - - Tề Tâm Hân, hiển nhiên đã rơi vào trạng thái sét đánh.

"Diệu Diệu Diệu Diệu... Diệu Diệu! Cậu cậu cậu... Cậu véo tớ một cái, mau véo tớ một cái!" Lúc nói lời này, hai con mắt của cô nương vẫn nhìn chăm chú gương mặt tuấn tú của người đàn ông.

"..." Kỳ Diệu không thèm che giấu giật giật khóe miệng, thật sự duỗi tay véo cánh tay người nào đó.

"Ai da!" Cảm giác đau đớn làm Tề Tâm Hân vui mừng đến phát khóc, "thật sao! thật sự là ảnh đế quốc dân! Trời ạ! thật sự là ảnh đế quốc dân! Diệu Diệu, hai người biết nhau sao? Tại sao quen biết thế?"

Kỳ Diệu bị cô nàng đang rơi vào trạng thái mất đi lý trí huyên náo nên lúng túng.

Quả thật, bạn tốt của cô, ngày thường giả làm chị đại có khuôn cách, chỉ khi nào nhìn thấy thần tượng yêu mến trước mặt, sẽ biến thân yêu cầu vuốt ve, yêu cầu ôm, yêu cầu thành fan cuồng.

Thế nên mới nói... Tại sao Mạc Minh lại lộ diện chứ?

"Ách..." Kỳ Diệu cô nương lúng túng, hết nhìn ảnh đế quốc dân lại nhìn người đại diên, thấy bọn họ không có ý định mở miệng giải thích hoặc ngăn cản cô mở miệng, cô chỉ có thể tìm lí do thoái thác, "không phải tớ tham gia yến hội hai lần sao? trên yến hội quen biết, về sau có cơ duyên gặp lại anhThích, cho nên... Quen biết một chút."

nói chưa hết, hai mắt Tề Tâm Hân đã tỏa sáng nhìn về phía Mạc Minh.

Kỳ Diệu: "..."

"không sao, Mạc tiên sinh, anh, anh có thể ký tên cho tôi được không?" nói xong, Tề Tâm Hân đột nhiên nhớ trước mặt thần tượng mình rất khó coi, cho nên cô ấy cuống quýt sửa lại dung nhan.

Cậu không biết bây giờ sửa sang lại là đã quá muộn sao?

Kỳ Diệu rất muốn châm chọc cô ấy, nhưng nhìn hai người, cô nhịn.

"Đương nhiên là được." Sau đó, cô thấy Mạc Minh mỉm cười tiến lên hai bước, còn Thích Mẫn Hạo duỗi tay đưa bút.

Vì sao đột nhiên cô cảm thấy hai người này rất đẹp trai chứ?

cô lại nhìn thấy Tề Tâm Hân luống cuống tay chân tìm quần áo, kích động đưa tới trước mặt Mạc Minh.

Chữ ký như rồng bay phượng múa trên chiếc váy màu trắng, Tề Tâm Hân quyết định cuộc đời này đều không giặt chiếc váy này.

Ngay sau đó, cô ấy lại đề nghị được nắm tay ảnh đế quốc dân, thế mà cũng nhận được sự đồng ý.

Kỳ Diệu đứng ở một bên nhìn người đàn ông cười dịu dàng, chỉ cảm thấy thế giới này biến thành nơi côkhông biết rồi.

Quay đầu đi không đành lòng nhìn, lúc này cô nghe được cách đó không xa giọng nói một người phụ nữ bén nhọn vang lên, giọng nói kia quá mức chói tai, thế nên cửa phòng vừa mở ra âm thanh đã truyền vào.

"Tề Tâm Hân! Xem như cô lợi hại! A!"

Trong phòng bệnh hai nam hai nữ vì có người đột nhiên xuất hiện mà xoay đầu lại, không ngờ đập vào mắt là Trịnh Ái Viện hung hăng vênh váo.

cô ta không xuất hiện còn tốt, vừa xuất hiện, cơn tức của Kỳ Diệu nghẹn vài ngày nay lập tức "Vụt" lên. Nhìn thấy người tới hung hăng tiến tới giường bệnh, cô tất nhiên là bước đến ngăn cản trước người bạn tốt.

Nhưng mà, hai người đàn ông trong phòng bệnh không phải là đồ bỏ đi, nhất là Thích Mẫn Hạo, thấy hai tiểu cô nương sẽ bị người phụ nữ này bắt nạt, anh ta không nói hai lời, tiến lên ngăn cản đường đicủa cô ta.

"Này này này... Vị tiểu thư này, bên trong là phòng bệnh, cô có thể im lặng được không?"

Trịnh Ái Viên đang nổi nóng, đương nhiên muốn tính toán với anh ta.

"anh là ai? Tránh ra! Tôi tìm người, mắc mớ gì tới anh!" Người phụ nữ trang điểm xinh đẹp trợn tròn mắt nhìn anh ta, trừng mắt nhìn, phát hiện khuôn mặt này hình như cô ta đã gặp ở đâu rồi.

cô ta di chuyển tầm mắt, lập tức liền thay đổi sắc mặt.

"A... Mạc Minh?" Tại sao anh lại ở chỗ này?

Trịnh Ái Viện đã biết gặp qua Thích Mẫn Hạo ở nơi nào.

Là người đại diện của ảnh đế quốc dân! anh ta là người đại diện của Mạc Minh!

Gặp được người trong giới - - còn là người đẹp trai nổi tiếng, Trịnh Ái Viện kiêu căng giảm đi một nửa.

"Ơ... Mạc tiên sinh sao lai ở đây..." nói xong, khuôn mặt diễm lệ của cô ta thoáng chốc cứng đờ.

Mặc dù Trịnh Ái Viện hành động kém, nhân phẩm kém, nhưng chỉ số thông minh cũng không quá kém - - trong phòng bệnh Tề Tâm Hân nhìn thấy ảnh đế quốc dân và người đại diện, chẳng lẽ không giải thích rõ cái gì sao?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK