Hai tiểu gia hỏa không phải là con của anh? Vậy vì sao anh biến thành ba bọn chúng? Còn nuôi dưỡng bọn chúng nhiều năm như thế?
Tiểu nha đầu hồ đồ: "không, không phải là... anh anh... anh giải thích rõ cho em, đến cùng chuyện này là thế nào?"
Mạc Minh cũng không thừa nước đục thả câu, nói đơn giản quan hệ giữa anh và bọn nhỏ.
"nói đúng ra, bọn chúng cũng không phải là không có quan hệ với anh, cha ruột bọn chúng là anh họ của anh, anh là chú bọn chúng."
"Vậy vì sao anh biến thành ba bọn chúng? anh họ anh đâu?"
Mạc Minh rơi vào trầm mặc.
không phải là...
"đã qua đời sáu năm."
Năm chữ ngắn gọn, Kỳ Diệu cuối cùng cũng hiểu ra chân tướng.
Mạc Minh là chú bọn nhỏ, chăm sóc con trai anh họ từ lúc sinh ra. Khách quan mà nói, là vì mẹ bọn chúng không chăm sóc. Nguyên nhân trong đó, cô là người ngoài, tạm thời không biết được.
Suy nghĩ như vậy xong, cô nghe Mạc Minh trầm giọng nói: "Năm đó, anh họ anh rất thích người phụ nữ kia, có thể người phụ nữ kia lợi dụng tình cảm của anh ấy. Về sau, cô ta có đứa bé, sinh bọn chúng xong liền không xuất hiện. Cho dù là tang lễ của anh họ, cô ta cũng không muốn lộ mặt."
nói đến đây, giọng nói của người đàn ông rõ ràng lạnh hơn, Kỳ Diệu có thể ra được chút oán hận trong đó.
"Vì sao đột nhiên cô ta lại..."
"A..." Mạc Minh cười lạnh một tiếng: "Có trời mới biết cô ta lương tâm trỗi dậy hay là có mưu đồ khác."
Đối phương đã nói đến nước này, Kỳ Diệu hiểu được - - hiểu được vì sao từ trước đến nay Mạc Minh không nhắc đến mẹ bọn tiểu tử, cho dù ngẫu nhiên nhắc tới, cũng là bộ mặt lạnh lùng.
Hóa ra anh căm thù cô ta - - bởi vì cô ta đùa giỡn tình cảm của anh họ anh và không chịu chăm sóc đứa bé.
nói cách khác...
"Nghe anh nói như thế, hình như là anh không có ý định cho cô ta và đứa bé gặp mặt?"
Mạc Minh mặt lạnh nhìn chăm chú nơi khác, không có nói tiếp. một lúc lâu sau, Kỳ Diệu đợi anh trả lời cũng cảm thấy bất an, anh mới đột nhiên di chuyển ánh mắt, chạm vào ánh mắt cô.
"Em nói có người theo dõi em và đứa bé, anh đoán, chính là cô ta tìm người."
"Hả?" Đột nhiên chuyển đề tài làm Kỳ Diệu kinh ngạc, nhưng sau kinh ngạc, cô cảm thấy đối phương nóicó lý, "Có khả năng. Nếu không, cô ta làm sao biết được tình hình gần đây của bọn trẻ chứ?"
Quả thật, người phụ nữ đăng blog, lộ ra một ít chi tiết bọn nhỏ đi học, tan học - - nếu không phải cô ta sai người theo dõi, làm sao biết được những tin tức này chứ?
thật sự là suy nghĩ tỉ mỉ đến đáng sợ.
"thật xin lỗi, là em quá sơ ý, đến bây giờ mới phát hiện có người theo dõi bọn em." Tiểu nha đầu khôngtự chủ được buồn rầu, trong lòng tràn đầy áy náy.
"không trách em, chỉ trách anh sơ sẩy, không nói rõ chuyện này cho em nghe, để em lưu ý." Mạc Minh nghiêng người cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái.
Kỳ Diệu trợn mắt, cười khổ.
"Bây giờ chúng ta nên làm gì? Em thấy cô ta hình như muốn tạo ra dư luận và thanh thế, để cho anhthua cô ta một ván."
không sai, thời đại này, ai yếu ai có lý - - không bị người chứng kiến vạch trần, người ngoài cuộc phân biệt ai đúng ai sai thế nào chứ?
Kỳ Diệu cảm thấy lo lắng.
Đối mặt với đòn phủ đầu của "Kẻ yếu", bọn họ nên ứng phó thế nào?
nói thật, Mạc Minh cũng không biết nên làm thế nào với người phụ nữ khóc sướt mướt đoạt đứa bé. Nhưng mà, có một việc, bất luận như thế nào anh cũng không nhượng bộ, đó chính là - - tuyệt đối sẽkhông giao hai đứa bé cho người phụ nữ kia nuôi dưỡng.
Còn trước mắt nên ứng phó như thế nào...
"Mọi việc cứ như cũ, tạm xử lý thế đã."
Kỳ Diệu ủ rũ chau mày gật đầu.
Đúng rồi, mẹ Mạc Du và Mạc Nhiên cũng không chỉ mặt gọi tên trên blog, blog huyên náo lại sôi sục như thế, chỉ cần Mạc Minh không chủ động đứng ra thừa nhận, cô ta không thể làm gì anh - - ý nghĩ này chỉ duy trì được nửa tuần lễ.
Ba ngày sau, blog thứ hai được đăng, nội dung được liệt kê ra, sáu năm nay ba của đứa bé cư xử lạnh nhạt với bọn chúng như nào, ném bọn chúng cho bảo mẫu tùy ý nuôi dưỡng, hai đứa bé thiếu thốn tình thương của mẹ lại không chiếm được đền bù tổn thất của cha. Người đăng blog đầu tiên thừa nhận mình thất trách, cô ta cũng chưa từng có nửa điểm oán trách. cô ta đứng với vai trò người mẹ, ai thán hai đứa bé đáng thương cỡ nào, bất lực cỡ nào.
một hình tượng nhu nhược được tạo ra.
Bình luận trên blog bạo phát, có khiển trách cha đứa bé máu lạnh, chỉ trích mẹ đứa bé không chịu trách nhiệm còn có mặt mũi nói người khác, đương nhiên, nhiều nhất vẫn là đồng tình với hai đứa bé còn nhỏtuổi.
Ấn tượng của Kỳ Diệu đối với người phụ nữ kia ngày càng kém.
Nếu Mạc Minh thật sự không yêu hai đứa cháu trai, cần gì phải chính mình nuôi dưỡng chúng chứ? Mặc dù anh đã từng không bỏ qua được những khúc mắc trong lòng kia, nhưng cuối cùng anh vẫn dũng cảm đối diện! Huống hồ, mấy năm nay, anh liên tục thể hiện phương thức quan tâm, chăm sóc hai đứa bé, sao trong miệng cô ta lại có ý định giận chó đánh mèo người đàn ông lãnh khốc vô tình chứ?
Nằm trên giường xem bình luận, Kỳ Diệu càng nhìn càng nén giận, cuối cùng không thể nhịn được nữa, đứt khoát tắt đi. cô mở album di động của cô, bắt đầu tìm ảnh chụp.
Đúng rồi, gần đây Mạc Minh và hai tiểu gia hỏa thân hơn rất nhiều, thậm chí ngầm đồng ý cho cô chụp hình bọn họ, ghi chép sinh hoạt cả nhà hàng ngày.
cô nhìn ảnh chụp hai tiểu gia hỏa đáng yêu, người đàn ông cao lớn rắn rỏi lộ ra nụ cười, tâm tình tốt hơn một chút.
Đột nhiên, cô nghĩ ra một ý, chủ ý này cũng không tệ. cô vội vàng đứng dậy, chạy đến thư phòng ở tầng ba, tìm được Mạc Minh đang đọc sách.
"Em thấy chúng ta phải đánh trả!" cô không nói hai lời, đi thẳng vào vấn đề, kéo ghế ngồi trước anh.
Mạc Minh ngẩn người, thả sách trong tay xuống, ung dung nhìn cô: "Đánh trả như thế nào?"
"Người phụ nữ kia đăng blog phỉ báng anh, mặc dù không có chỉ mặt gọi tên, nhưng như vậy cũng đủ! Đương nhiên, anh không cần đi giằng co với cô ta, nếu không chẳng khác nào làm cô ta đắc ý. Em nghĩ như này, nếu cô ta ngấm ngầm hại anh, vậy anh có thể giả bộ ngu ngốc, đăng blog anh thân mật cùng bọn nhỏ? Ánh mắt của mọi người sáng như tuyết, chúng ta không nói rõ, bọn họ cũng có thể nhìn ra được, anh và đứa bé rất tốt." Kỳ Diệu thao thao bất tuyệt trình bày ý tưởng của cô, đáy mắt tràn đầy mong chờ.
Mạc Minh im lặng không lên tiếng nghe, biết biện pháp này cũng không tệ.
Chỉ là...
"anh chưa bao giờ làm loại chuyện này." anh cố làm ra vẻ trấn định.
"không cần anh làm, em làm!" Kỳ Diệu xắn tay áo lên, hưng trí bừng bừng.
"..." Mạc Minh nhìn cô, im lặng không còn gì để nói.
Nhưng vô luận thế nào, anh vẫn công nhận đề nghị của cô.
Vì vậy, sáng hôm sau, anh liền nhìn thấy một blog nhanh chóng đứng đầu. Blog này không được mộttrăm chữ. Nhưng mà, blog kia làm mọi người thỏa mãn.
Trong tấm ảnh là hai đứa bé ngồii ngay ngắn trước bánh sinh nhật, người đàn ông anh tuấn ôm bọn chúng trong tay, hướng về phía ống kính cười ngọt ngào.
Lúc đó Kỳ Diệu và Thích Mẫn Hạo cưỡng bách chụp tấm hình này, Mạc Minh còn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, nhưng bây giờ cẩn thận nhìn lại... Ừm, mình cười chân thật như vậy, không thấy cứng ngắc gì cả.
Chính là tiểu nha đầu viết blog này...
Nam thần và nhóm tiểu thiên sứ - - đáng yêu không.
Đám dân mạng bùng nổ.
Ta chờ đợi ngày này đã lâu!!! ( che trái tim ngã xuống đất không dậy nổi)
Oa - - thật đáng yêu!!! ( tung hoa)
Làm sao bây giờ? Ta muốn ôm về nhà! ( doge)
Lầu trên đừng có nghĩ nữa, con trai nam thần, ngươi làm sao có thể nuôi dưỡng chữ. ( lé mắt)
Ta cảm thấy ta đã thay con gái tìm được nam thần tương lai. ( Trái tim)
Có thể làm con rể không. ( ngoáy mũi)
Ngươi có bạn trai sao.
Chỉ có mình ta cảm thấy ảnh đế quốc dân làm cha rất man sao?
Chậc chậc, nhìn xem hai tiểu nam thần cười vui vẻ như vậy, ta bắt đầu hoài nghi mỗ nữ có rắp tâm kia.
Lầu trên đang nói "Tiểu trợ lý" đăng blog này sao?
Là nói người phụ nữ than thở khóc lóc, điềm đạm đáng yêu à?
Cầu xin tiểu trợ lý đăng nhiều hơn.
Muốn nhìn hai người phụ nữ quậy nháo.
Lầu trên im đi. Người đăng blog, đừng khinh thường cắt bỏ bình luận này.
...
trên đường đi mua thức ăn về nhà, Kỳ Diệu mở blog ra xem, trên mặt lô ra nụ cười đắc ý.
Hừ, ảnh chụp vừa đăng, chiều gió quả nhiên thay đổi. cô đã nói rồi mà, mọi người đều không phải người ngu, đừng tưởng rằng người thương hại người ở khắp nơi.
không sai, Kỳ Diệu đã nghĩ kỹ, cứ cách một thời gian, sẽ dùng cái tên "Tiểu trợ lý" đăng chủ đề blog "Hàng ngày của tiểu thiên sứ đáng yêu". cô muốn những người hoài nghi Mạc Minh, và người phụ nữ đứng trong tối ngáng chân Mạc Minh thấy rõ, cuộc sống bây giờ của hai tiểu gia hỏa có bao nhiêu hạnh phúc, bọn chúng rất thích ba.
Lấy mục tiêu này, từ lúc bắt đầu, mỗi tuần cô đều đăng hai blog ngắn gọn, đều là sinh hoạt hàng ngày của Mạc Du và Mạc Nhiên: Có lúc là hình ảnh bọn họ cùng nhau ăn bữa sáng, có lúc bọn chúng cùng Mạc Minh ngồi dưới đất chơi ghép hình, có lúc hai tiểu gia hỏa kích động ở trong phòng bếp giúp ba.
Còn có một lần, cô phá lệ đăng một đoạn video - - Mạc Minh hiếm khi ở nha giặt quần áo, hai tiểu gia hỏa nhất định phải tự mình giặt tất, kết quả là sức lực quá nhỏ, miễn cưỡng giặt, nước bên trong tất vẫn còn. Hai anh em đứng trên sân thượng nhìn ba phơi quần áo, thẹn thùng mang tất ướt nhẹp đưa cho ba, cùng nhau ngồi xổm xuống, dùng toàn bộ sức vắt.
Bộ dáng cố gắng đáng yêu như vậy, mọi người thi nhau bình luận.
Đương nhiên, cũng có người chĩa mũi nhọn vào Kỳ Diệu quay đoạn video này - - tiểu trợ lý không đigiúp hai tiểu thiên sứ còn đứng đó cười trộm, người đồng tình trái tim bị dog ăn hết rồi sao?
Đối mặt với "Lên án công khai", Kỳ Diệu cũng không thèm để ý.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn