• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đêm dần khuya, thời tiết nóng ban ngày theo gió đêm, từ từ tiêu tán.
Gió đêm hơi lạnh, ánh trăng sáng vời.
Ngụy Sâm cất xe xong xuôi, sau đó liền dắt Trần Lê từ trên xe bước xuống, từ ga ra đi đến đường nhỏ có đá cuội, hai bên đường nhỏ hoa nở rộ, mùi hoa quanh quẩn chóp mũi, thoải mái không nói nên lời.
Ngụy Sâm một tay cầm vật liệu hội họa mới mua hôm nay, một tay nắm tay Trần Lê, không nhanh không chậm đi trên con đường đá cuội, trông rất nhàn nhã.
Trong nhà Ngụy gia đèn sáng choang, Ngụy Sâm vừa mới mở cửa ra liền nghe được tiếng cười trong phòng khách truyền tới, tiếng cười quen thuộc lọt vào trong tai của Ngụy Sâm, ý cười trong mắt Ngụy Sâm từ từ lắng xuống.
"Thiếu gia, ngài đã về rồi." Người hầu nhìn thấy Ngụy Sâm và Trần Lê về tới, lập tức nghênh đón, muốn cầm lấy túi trên tay Ngụy Sâm.
Ngụy Sâm đưa cái túi cho người hầu, bảo người hầu mang vào trong phòng của y, rồi dắt Trần Lê tới phòng khách, nói với hai người đang ngồi trên ghế sô pha: "Cha, mẹ."

Người trong phòng khách cuối cùng cũng phát hiện sự tồn tại của Ngụy Sâm, nụ cười trên mặt lập tức ngưng bặt, người đàn ông ngồi trên ghế sô pha không mặn không nhạt liếc Ngụy Sâm, cũng không nói chuyện.
Mà người phụ nữ ngồi ở bên cạnh người đàn ông kia, thậm chí ngay cả đầu cũng không ngẩng, chuyên tâm nói chuyện với một đứa bé.
Đôi vợ chồng này là cha mẹ của Ngụy Sâm Ngụy Chấn Hùng và Phương Vận, mà đứa trẻ chơi đùa trên mặt đất lại là em trai nhỏ hơn Ngụy Sâm 15 tuổi, Ngụy Nguy 9 tuổi.
Ngụy Sâm cũng không muốn nói gì với họ, sau khi chào hỏi liền nghiêm mặt than dắt Trần Lê lên lầu, trong lúc đó người một nhà ngay cả câu khách sáo cũng không có.
Đang lúc Ngụy Sâm chuẩn bị dắt Trần Lê lên lầu, một trái bóng cao su nhỏ chuẩn xác đập trúng lưng Trần Lê, bóng cao su đó đầy khí, nện lên trên người Trần Lê phát ra một tiếng "Bộp!" vang vọng, nghe thấy âm thanh này đã cảm thấy rất đau.
Nhưng mà đầu sỏ gây nên lại một chút cảm giác có lỗi cũng không có, cười khanh khách nhào vào trong lòng của Phương Vận, ha ha nói với: "Ê, thằng ngốc kia, mau ném banh qua đây."
Tất nhiên Trần Lê không phản ứng, bị banh đập trúng, cũng chỉ co rụt lại.

Ngụy Sâm lại đau lòng, hận lúc này không thể cởi quần áo của Trần Lê ra kiểm tra tình huống da phía sau, lúc này lại nghe thấy lời nói vênh mặt hất hàm sai khiến của Ngụy Nguy, vô cùng vô cùng tức giận.
"Thằng ngốc kia, tao bảo mày ném banh qua có nghe không hả?" Ngụy Nguy thấy Trần Lê không phản ứng, lại hét lên lần nữa.
"Muốn banh hả?" Ngụy Sâm giẫm bóng cao su dưới chân, xoay người lạnh lùng nhìn Ngụy Nguy, có chút âm trầm hỏi.
Ngụy Nguy theo bản năng rụt lại, lại nhớ đến cha mẹ đều bên cạnh mình, lập tức có sức mạnh, làm mặt quỷ với Ngụy Sâm: "Tôi kêu thằng ngốc kế bên anh ném chứ không bảo anh ném, anh im đi!" Nói xong còn ưỡn ngực, dáng vẻ đắc ý.
Ngụy Sâm không thèm nhắc lại, dỗ Trần Lê đứng trên cầu thang, dùng chân chọt quả bóng, âm trầm liếc mắt nhìn Ngụy Nguy, đưa chân, bóng cao su bị sút thành một đường pa-ra-bon, lao về phía Ngụy Nguy.

"A!!!"
Động tác của Ngụy Sâm quá bất ngờ, ngay cả né Ngụy Nguy cũng quên mất, bản năng sợ hãi khiến nó thét chói tai.

Mà cha mẹ của Ngụy Sâm cũng không kịp phản ứng, liền trơ mắt nhìn bóng cao su đập về phía Ngụy Nguy.
Hồi Ngụy Sâm còn học cấp ba và đại học, là một trong những người trong đội bóng đá của trường, ngay cả đội chuyên nghiệp cũng tung cành ô-liu với Ngụy Sâm, một đá này không khống chế sức lực, làm cho bóng cao su có tốc độ lao đi cực nhanh.

Cho dù cha mẹ của Ngụy Sâm bây giờ phản ứng kịp, cũng không kịp cản, huống chi giờ hai người cũng hơi ngẩn người ra.
Cũng may Ngụy Sâm không thực sự muốn tổn thương Ngụy Nguy, bóng cao su sượt qua bên mặt của Ngụy Nguy, ngoài mang theo một luồn gió mạnh ra, cũng không mang tới thương tổn thực chất gì cả.

Nhưng một bình hoa trong góc phòng khách bị bóng cao su bay tới, choang một tiếng liền nát.


Truyện Truyện Teen
Ngụy Nguy chịu không nổi khiếp sợ, òa khóc, thở không ra hơi, khiến Phương Vận thương tiếc, hung hăng trợn mắt liếc Ngụy Sâm.

Còn Ngụy Chấn Hùng thì đứng lên từ trên ghế salon, lạnh mặt nói với Ngụy Sâm: "Ngụy Sâm, qua đây xin lỗi em trai mày mau!"
"Xin lỗi?" Ngụy Sâm giễu cợt nói: "Không ai dạy nó biết tôn trọng là gì thì tôi đây làm anh trai cũng không có quyền dạy sao?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK