Cơn tức giận của Ngụy Sâm tới nhanh, giấu cũng nhanh, Trần Thanh vẫn chưa nhìn ra được gì, Ngụy Sâm liền lạnh mặt gật đầu một cái với Trần Thanh, bên trong đôi mắt ngoài một mảnh lạnh như băng ra thì không có những cảm tình khác.
"Anh Ngụy hôm nay sao lại có thời gian tới nhà em nhỉ?" Trần Thanh miệng hỏi, trong lòng lại biết lần này là vì hôn sự của Ngụy Sâm với Trần Lê mà tới, lát nữa không chừng sẽ có một trận ngạnh chiến đánh nhau, mình phải làm như thế nào mới có thể trói Ngụy Sâm, khiến y có ảo tưởng với mình, lại phải khiến cho y cam tâm tình nguyện kết hôn cùng với Trần Lê, cũng là một vấn đề.
"Tôi tới tìm Trần Lê.
" Ngụy Sâm cũng không thừa lời với Trần Thanh, tới một cái là đi thẳng vào vấn đề.
Trần Thanh thầm nghĩ quả nhiên, nhưng trên mặt lại chứa đồng tình nói: "Đây là ý của ông nội, em cũng từng nói với ông nội rồi, Trần Lê nó không hợp với anh, nhưng mà ông nội không chịu, anh cũng biết, ông nội em khá là cứng đầu, nếu ông đã quyết định việc gì thì cho dù là ba em cũng không thể thay đổi.
"
Trần Thanh là đang vòng vo nói cho Ngụy Sâm, hôn sự của Ngụy Sâm với Trần Lê đã là chuyện ván đã đóng thuyền, Ngụy Sâm mi đừng nghĩ thay đổi sự thật này.
Cũng không biết Ngụy Sâm có nghe hiểu ý của Trần Thanh không, cũng không thèm đáp lại một chữ "Ừ.
".
Đỗ Lệ Tầm bưng trà lài ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, thấy Ngụy Sâm đi vào liền buông ly trà lài xuống, ung dung cười nói: "Ngụy Sâm tới rồi? Có phải là biết hôm nay Trần Thanh phải đi Đế Đô rồi nên tới tiễn nó hay không?"
Tâm tư của Ngụy Sâm ít nhiều gì thì bà cũng biết một chút, cũng không tác thành cho họ, tương lai Trần Thanh phải thừa kế Trần gia, sao có thể dây dưa không rõ cùng với một người đàn ông? Cho nên lúc này mặc dù Đỗ Lệ Tầm không lời ba phần cười, thái độ khách khí, trong lòng lại không muốn gặp Ngụy Sâm, thậm chí hận không lập tức cắt đứt qua lại của Trần Thanh và Ngụy Sâm.
Nếu không phải Ngụy Sâm là cháu trai Ngụy gia, có lẽ sau này có chút ích lợi đối với Trần Thanh, bà đã sớm đuổi người ra ngoài, đâu cần phải để cho Trần Thanh đón người vào.
"Trần phu nhân.
" Ngụy Sâm lễ phép hỏi thăm sức khỏe, còn thái độ của Đỗ Lệ Tầm là gì, bây giờ y cũng không thèm màng tới, "Lần này tôi tới, là muốn gặp Trần Lê.
"
Đỗ Lệ Tầm cũng biết mục đích của Ngụy Sâm, nhấp một ngụm trà lài, nói: "Ngụy Sâm, không phải là bacs gái thuyết phục con, hôn sự của con với Trần Lê được hai nhà Trần Ngụy quyết định là sự thật, rất khó thay đổi.
Bác cũng biết trong lòng con không muốn, Trần Lê bị gì, bọn bác cũng biết, để nó kết hôn với con đúng là ủy khuất cho con.
Nhưng chuyện này con không thể hy vọng, con phải xem xem Ngụy gia lấy được lợi ích gì trong vụ này, thông gia với Trần gia, sau này nếu Ngụy gia muốn phát triển ở Đế Đô, còn không phải chỉ là chuyện nói một câu của Trần gia bác hay sao, con phải biết suy nghĩ một chút vì Ngụy gia chứ.
" Đỗ Lệ Tầm nói lời rất là thấm thía.
Ngụy Sâm lạnh lùng nhìn Đỗ Lệ Tầm một cái, nói: "Chuyện một câu nói này, Ngụy gia tôi nhận thì quá có lỗi rồi.
" Ý là dù cho Ngụy gia muốn phát triển ở Đế Đô, không cần Trần gia của bà nhúng tay.
Mặc dù Ngụy Sâm không biết ông nội y tại sao ưng thuận hôn sự của y với Trần Lê, nhưng tuyệt đối không phải nhìn trúng thế lực của Trần gia ở đế đô.
Truyện Cổ Đại
Ngụy gia y, vẫn chưa suy bại tới mức không chịu được như vậy.
Đỗ Lệ Tầm và Trần Thanh không nghĩ tới Ngụy Sâm sẽ trả lời cương quyết như vậy, Đỗ Lệ Tầm lại đe dọa nhìn Ngụy Sâm nói: "Nói vậy là hôn sự với Trần Lê, cậu định từ chối?"
Ngụy Sâm vô tội, "Tôi nói tôi từ chối hồi nào? Lần này tôi tới chính là muốn mang Trần Lê đi đăng ký kết hôn.
"
Lựa ngày không bằng đụng ngày, nếu hôn sự đã quyết, liền mau sớm hoàn thành, Trần gia với Trần Lê mà nói, cũng không phải là một bến đỗ ấm áp, có thể mang Trần Lê rời đi sớm một ngày, đối với Trần Lê mà nói, chính là ít đi một phần hành hạ.
.
Danh Sách Chương: