không hay, làm thế nào để cứu cô gái yếu đuối khỏi tay năm gãđàn ông to khỏe
chứ? Bài toán suy lýông chủ Trần đưa ra quả là quá khó, tôi nghĩđi nghĩ lại mà
vẫn không tìm được đầu mối, ông ta thấy tôi khổ sở suy nghĩ không có kết quả
liền đắc ý cười lớn: “Nghĩ ra chưa? Chớ bảo lão già này bắt nạt cậu, tôi không
thểđợi cậu cứ nghĩ mãi như thếđược, nếu tôi hút xong điếu xì-gà này mà cậu
chưa đưa ra đáp án thì coi như thua cuộc đấy.”
Điếu thuốc trên tay ông ta đã cháy hết gần nửa, với tốc độ hút của ông ta thì
trong vòng 20 phút là hết, vậy mà lúc này tôi vẫn chưa lần ra được chút đầu mối
nào. Xì-gà, nhìn điếu xì-gà trên tay ông ta, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu -
bật lửa! Mấu chốt của bài toán này là chiếc bật lửa, điện thoại và mớ quần áo có
thểđốt được, thuốc lá cũng có một ít tác dụng, chìa khóa thì hoàn toàn không
quan trọng.
“Trong tình huống này, muốn cứu cô gái chỉ có một cách, đó là dọa cho bọn
thủác sợ mà bỏđi.” Tôi thoải mái rít một hơi xì-gà, để bật lửa vàđiện thoại lên
bàn rồi mới thong thảđưa ra câu trả lời: “Trên người tôi có bật lửa, có thể phát
ra lửa, tất nhiên cũng có thểđốt cháy quần áo. Tôi chỉ cần cởi áo khoác ra, dùng
bật lửa đốt cháy, sau đó lại vò nát thuốc là vứt vào đốt cùng khiến nó sinh ra
một làn khói dày, tạo ra một vụ hỏa hoạn giả. Cóđiều chỉ làm như thế cũng
chưa đủ, tôi còn phải lấy pin điện thoại ném vào đống lửa. Pin điện thoại được
dán kín, hợp chất Lithium bên trong nóng lên sẽ giãn nở rất nhanh tạo thành một
quả pháo có uy lực lớn, sức công phá có thể làm chết một người trưởng thành.
Ở Cam Túc từng xảy ra vụ việc tương tự, trong lúc một thợ hàn đang làm việc,
do nhiệt độ môi trường cao đã khiến cho chiếc điện thoại để trước ngực phát nổ
làm anh ta bị gãy xương sườn và vỡ tim mà chết. Tuy nhiên sức công phá của
pin điện thoại lớn đến đâu cũng không quan trọng, quan trọng là nó sẽ tạo ra
một tiếng nổ lớn. Thử nghĩ xem, nếu lúc đó nhìn thấy ngay cạnh mình tỏa ra
khói đặc kèm theo tiếng nổđinh tai nhức óc, thì cho dù có làác quỷ dâm dục
đến mấy cũng đều không thể“cứng” lên được. Phản ứng đầu tiên của chúng chỉ
có thể là lập tức rời khỏi nơi nguy hiểm. Chúng đi rồi, đương nhiên cô gái cũng
an toàn.”
Nghe xong đáp án của tôi, ông chủ Trần ngây người ra giây lát rồi lập tức
nói một cách xảo quyệt: “Không được, không được, năm tên này đều là những
267
kẻ vô cùng hung ác, không thể dễ dàng bỏ chạy vì sợ hãi chạy như thếđược.
Coi như chúng thật sự muốn chạy thì cũng phải thay nhau làm nhục cô gái xong
rồi mới chạy. Đáp án của cậu không đúng!”
Bây giờđến lượt tôi ngẩn người ra mất một lúc, lão già này không định chơi
xỏđấy chứ, rõ ràng đáp án của tôi hết sức hợp lý, vậy màông ta lại bảo không
được, như thể nhất định ông ta phải có câu trả lời hợp lý hơn. Thế là tôi liền hỏi
đáp án chính xác là gì, thế nhưng ông ta lại không hềđảđộng gìđến chất vấn
của tôi, bèn tìm cách thoái lui: “Dù sao đáp án hoàn toàn không giống như cậu
nghĩ, tôi còn nhiều việc cần làm, cậu vềđi!”
“Ông đã không nói ra được đáp án tốt hơn, như thế chẳng phải rõ ràng là
định chơi xỏ tôi còn gì? Mau nói đi, vụ giao dịch giữa các ông với Viện trưởng
Lư gì?” Tôi bất ngờđứng bật dậy, nhìn ông ta chằm chằm, chỉ tiếc là không thể
ăn sống nuốt tươi ông ta ngay lập tức.
“Cậu định làm gì? Cậu nghĩ mình là ai? Cậu chỉ là một cảnh sát hình sự cỏn
con mà thôi! Nếu cậu còn không chịu đi, tôi sẽ gọi bảo vệđến “tiễn”đi! Quan
chức cấp cao có quan hệ tốt với tôi không ít, cậu định gây khó dễ cho tôi, coi
chừng không gánh chịu được phải biến đi đấy!”Ông ta nói xong liền bấm điện
thoại, bảo thư ký gọi bảo vệ vào.
“Được, lúc này đúng là tôi đấu không lại ông, cóđiều quảđất tròn sẽ có
ngày gặp lại, chúng ta cứ chờ xem!” Tôi nổi giận thực sự, định bụng gọi Trăn
Trăn ở ngoài vào quậy cho ông ta một phen.
Nhưng bây giờ thì tôi lại thay đổi ýđịnh, bởi vì vừa rồi khi tôi hỏi ông ta
rằng họđang tiến hành vụ giao dịch gì với Viện trưởng Lư, ông ta lại bất giác
nhìn vào bức tranh treo trên tường một cái. Nhân lúc ông ta không đểý tôi quan
sát bức tranh mấy lần, phát hiện thấy có dấu vết thường xuyên bị dịch chuyển.
Có thể, phía sau bức tranh kia là thứ tôi muốn có, nhưng bây giờ thì không thể
được, vì thế trước tiên phải làm cho ông ta lơ là cảnh giác rồi sẽ tính sau.
Ra khỏi công ty ông chủ Trần, tôi bàn với Trăn Trăn đến tối lẻn vào phòng
làm việc của ông ta điều tra bức tranh khả nghi kia. Sau khi hiểu rõý tôi, Trăn
Trăn phản ứng rất mạnh, hét lên: “Anh định đêm nay lẻn vào văn phòng của ông
ta lấy trộm đồ hả?”
“Nói khẽ thôi, sao cô không vác cả loa phóng thanh đến cổng công ty ông ta
mà nói cho rõ!” Tôi nghiêm mặt chỉnh cho cô một câu xong, bèn nói tiếp: “Nếu
cô không muốn đi tôi cũng không ép, dù sao việc này cũng là phạm pháp, bị
người ta phát hiện chắc chắn sẽ phiền phức...”
“Tình hình bên trong văn phòng này ra sao, chúng ta làm thế nào tránh được
bảo vệđi tuần tra. Kỹ thuật mở khóa của anh cóđược không, nếu lại mất hàng
268
tiếng mới mởđược cửa như lần trước thì chi bằng để tôi đạp bung ra...” Tôi vốn
còn lo cô không đồng ý lẻn vào điều tra phòng làm việc của ông chủ Trần, bây
giờ xem ra đã lo hão rồi, côấy có vẻ vô cùng hứng thú với việc này.
Nửa đêm đến giờ Tý là lúc con người buồn ngủ nhất, đồng thời cũng là lúc
lơ là cảnh giác nhất, vì thế tôi chọn thời điểm này để cùng Trăn Trăn lẻn vào
công ty của ông chủ Trần. Nhân viên bảo vệ trực ban hình nhưđều đã trốn việc
đi ngủ, chúng tôi lần theo bóng tối đến trước cửa văn phòng cũng không thấy
bóng dáng bất kỳ ai.
Đến cửa văn phòng, vốn cho rằng phải mất chút ít thời gian mới vào được, ai
ngờ cửa không khóa, những dụng cụ mở khóa mà chúng tôi chuẩn bịđã không
phải dùng đến. Cóđiều, suy nghĩ kỹ cũng không thấy không có gì là lạ cho lắm,
ông chủ Trần giàu nứt đốđổ vách, quan tâm gì mấy thứ cỏn con trong văn
phòng. Hơn nữa, ông ta càng không đề phòng lại càng khiến người khác nghĩ
rằng bên trong không có thứ gìđáng giá, nhưng ông ta có nằm mơ cũng không
nghĩ rằng kẻđột nhập ăn trộm đồ lại là chúng tôi.
Vào bên trong rồi, tôi bảo Trăn Trăn canh chừng ở phía sau cửa, còn mình đi
thẳng đến trước bức tranh gỡ nó ra. Suy nghĩ của tôi quả không sai, phía sau
bức tranh có một chiếc tủ bảo mật khảm vào trong tường. Chiếc tủ này mở bằng
mật mã, lúc trước Tiểu Tương dạy tôi cách mở khóa cũng dạy luôn cả cách mở
tủ bảo mật, cách tốt nhất đối với loại tủ bảo mật này là tìm mật mã ngay trên
bàn phím.
Tôi quan sát kỹ các phím bấm trên bàn phím, phát hiện thấy ba phím số 1, 6
và 9 có dấu vết sử dụng hơi nhiều, thế là liền thử vận may,ấn bừa một lượt lên
ba phím này, tất nhiên là không mở ra được. Mặc dù tôi không may mắn đến nỗi
ấn bừa cũng mởđược tủ bảo mật nhưng cũng không phải không có tác dụng gì,
vì tôi đã phát hiện ra đó là mật mã bốn số.
Mật mã bốn số tạo thành từ ba con số, tôi tính toán sơ qua, tổ hợp mật mã
phải là 3 mũ 4, tức là phải có 81 tổ hợp. Tám mươi mốt tổ hợp mặc dù không
nhiều, thử lần lượt cũng không mất bao nhiêu thời gian nhưng tôi không cho
rằng tủ bảo mật của ông chủ Trần có thể cho phép tôi thử liên tục 81 lần. Hầu
hết tủ bảo mật sau khi nhập sai mật mã ba lần liên tục đều phát ra báo động,
thậm chí có một số còn báo động ngay sau lần thứ hai. Bởi thế rất có thể tôi chỉ
còn có một cơ hội nữa mà thôi.
Đúng lúc tôi đang vòđầu bứt tai suy nghĩ xem rốt cuộc mật mã là gì thì Trăn
Trăn bỗng nhiên nói khẽ: “Bên ngoài hình như có người đang đi về phía này!”
Lần này phiền to rồi, tôi phải nhanh chóng mởđược tủ bảo mật, sau đó tìm cách
thoát thân.
Rốt cuộc ông chủ Trần sắp xếp 3 chữ số 1, 6 và 9 thành mật mã gì chứ?
Đúng lúc tôi đang khổ sở vìđiều này thì trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, tôi
269
vội ấn nhanh một tổ hợp mật mã. Cạch, cạch, tủ bảo mật bị mở ra, hóa ra mật
mã là năm thành lập công ty - 1966.
Mở két xong rồi, tôi thấy bên trong có một chiếc hộp bằng gấm rất đẹp,
ngoài ra không có gì nữa. Lúc này Trăn Trăn rón rén đến cạnh tôi, thì thào:
“Người ngoài kia sắp đến cửa rồi, chúng ta phải làm thế nào? Có cần tôi quật
ngã họ rồi xông ra không?”
Tôi cũng trả lời rất khẽ: “Cô tưởng mình là Hoa hồng đen hay Hoa Mộc Lan
chắc? Chúng ta là cảnh sát đấy!”
“Vậy phải làm thế nào?” Khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi lộ vẻ căng thẳng
nhưng vẫn trànđầy hăng hái. Cô gái khùng này có lẽ thường ngày đọc nhiều
tiểu thuyết kiếm hiệp nên đã coi mình là nữ hiệp, đang nhăm nhe chuẩn bị quậy
phá một trận. Nhưng tôi không muốn cũng điên khùng theo cô, nếu bị người ta
phát hiện vào đây lấy trộm đồ thì tổ trưởng không lột da chúng tôi mới là lạ.
Tôi vội vã mở chiếc hộp gấm, rọi đèn pin vào, thấy bên trong có năm chiếc
lọ pha lê xinh xắn chế tác tinh vi, mỗi lọđựng khoảng 50ml chất lỏng bán trong
suốt màu đỏ pha đen trông như rượu vang. Tôi lấy ra một lọ, mở nắp, rót một ít
vào túi đựng vật chứng, sau đóđặt tất cả mọi thứ vào vị trí cũ, đóng tủ bảo mật,
đồng thời treo bức tranh ra bên ngoài.
Lúc này tôi đã nghe thấy tiếng nói từ bên ngoài, thế là lập tức kéo Trăn Trăn
chui vào gầm bàn làm việc của ông chủ Trần. Chúng tôi vừa chui xuống gầm
bàn thì cửa đã mở ra, hai luồng sáng mạnh từ ngoài cửa chiếu vào, rọi khắp bốn
phía. Lát sau tôi nghe thấy một giọng đàn ông cất lên: “Tôi đã bảo cậu bị hoa
mắt mà, làm gì có ai vào đây.”
Lập tức lại có một giọng đàn ông khác: “Vừa rồi rõ ràng tôi nhìn qua truyền
hình mạch kín thấy có bóng hai người chui vào mà, chúng ta vẫn cứ phải tìm
cẩn thận đi! Đây là phòng Tổng giám đốc, nếu mất thứ gì thì chúng ta phiền
đấy!”
“Tìm thì tìm, nếu tìm không thấy cậu phải mời tôi ăn đêm đấy nhé!”
Bây giờ thì hay rồi, chả trách lúc nãy đi vào chúng tôi chả thấy bóng ma nào,
hóa ra người ta giám sát bằng camera truyền hình mạch kín, nếu bị họ phát hiện,
chắc chắn tổ trưởng giết tôi chết.
Nhân viên bảo vệ vào phòng hình như có hai người, chùm sáng từ chiếc đèn
pin trong tay họ rọi khắp căn phòng giống như hai linh hồn đang tìm chỗ trúẩn
khiến người ta sợ chết khiếp. Để tránh bị họ phát hiện, tôi chỉ còn cách ra sức
chui vào gầm bàn. Mặc dù bàn làm việc của ông chủ Trần rất rộng nhưng hai
người trốn vào trong gầm không phải là chuyện dễ. Trong lúc ra sức chui vào
tôi bỗng cảm thấy chạm vào thứ gìđó vừa mềm lại vừa đàn hồi, quay lại nhìn
270
mới phát hiện hóa ra mình vừa chạm vào ngực Trăn Trăn. Nếu là bình thường e
rằng cô sẽ lập tức nện cho tôi một trận, nhưng vì lúc này nếu cóđộng tĩnh gì sẽ
bị bảo vệ phát hiện, nên cô chỉ khẽ lấy tay đẩy tôi một cái, nhưng không dám
đẩy mạnh.
Thật đúng là“thừa nước đục thả câu”, tôi không thể lãng phí cơ hội trời cho
này được, tất nhiên phải tiếp tục chen vào bên trong, tiếp tục hưởng thụ bộ ngực
mềm mại căng tròn của Trăn Trăn. Nhưng mà thời gian vui vẻ bao giờ cũng trôi
qua rất nhanh, trong lúc tôi vẫn đang đắm chìm say sưa trong cảm giác ngọt
ngào thì hai gã bảo vệ kia không tìm thấy gìđãđi ra ngoài. Họ vừa đi khỏi, ác
mộng đãập đến với tôi.
Họ rời khỏi văn phòng chưa lâu, Trăn Trăn liền giơ chân đạp tôi ra khỏi gầm
bàn, như là muốn trả thù. Nhìn điệu bộ nhe nanh múa vuốt của cô, nếu tôi
không nhanh chóng tìm cách thoát thân chắc ngày mai sẽ bị khiêng đến chỗ Lưu
Niên mất. Bởi thế trước khi cô kịp xông đến, tôi vội nói ngay: “Chúng ta lập tức
ra khỏi đây, nếu không lại bị hai gã bảo vệ kia nhìn thấy qua camera giám sát
đấy!” Nói xong mặc kệ phản ứng của côấy, nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Mặc dù an toàn ra khỏi công ty của ông chủ Trần nhưng cuối cùng tôi vẫn bị
Trăn Trăn đánh cho một trận, cóđiều đêm đó coi như có sợ hãi nhưng cuối cùng
cũng không gặp nguy hiểm, hơn nữa chúng tôi đã lấy được thứ mình cần mấy
giọt chất lỏng giống như rượu vang.
Hôm sau tôi và Trăn Trăn đến Đội Kỹ thuật giao mấy giọt chất lỏng màu đỏ
pha đen đó cho Duyệt Đồng xét nghiệm. Kết quả bước đầu làm chúng tôi rất
thất vọng, chỉ biết rằng chất lỏng bên trong chứa các thành phần bao gồm nhiều
loại nguyên tố vi lượng, axit amin, protein, dung môi và rượu, suy đoán đó là
một loại rượu thuốc ngâm động vật và côn trùng trong thời gian dài, nhưng để
xác định nó ngâm các loại động vật và côn trùng nào thì phải mất rất nhiều thời
gian xét nghiệm.
Mặc dù kết quả bước đầu không giúp chúng tôi biết được việc mua bán hoặc
sản xuất loại rượu thuốc này có chỗ nào “vôđạo đức nhưng không phạm pháp”,
song cũng không đến mức tồi tệ, bởi vì Duyệt Đồng nói rằng trong đó có chứa
một lượng rất nhỏ axit formic. Lúc trước Viện trưởng Lư lấy của Chu Tuấn
Long một thùng axit formic không lẽ là dùng để pha chế loại rượu thuốc thần kỳ
có thể giúp người ta trẻ mãi không già này à?
Trong lúc tôi vắt óc suy nghĩ về mối quan hệ giữa những người như Viện
trưởng Lư với vụán phân hủy xác của Chu Thiếu Long thì Phòng Trinh sát hình
sựđưa đến thông tin giật gân khiến tôi trượt ngã từ trên ghế xuống - hung thủ
giết hại Chu Thiếu Long đã ra đầu thú!
Tôi và Trăn Trăn lập tức đến phòng thẩm vấn để nhìn tận mặt kẻ sát nhân,
nhưng sau khi bước vào tôi lại không khỏi cảm thấy nghi hoặc, bởi vì người ra
271
đầu thú lại là Chu Tuấn Long, anh trai của người chết. Mặc dù chúng tôi từng
nghi ngờ cậu ta nhưng đến giờ gần nhưđã loại trừ ra khỏi danh sách tình nghi
rồi, tại sao câu ta lại đột nhiên ra đầu thú chứ?
Bất kể cậu ta đầu thú vì nguyên nhân gì, chúng tôi cũng phải tiến hành thẩm
vấn. Cậu ta ngồi trên “ghế hùm”, vẻ mặt hơi căng thẳng, liên tục thay đổi tư thế.
Tình trạng này rất thường gặp, “ghế hùm” thiết kế làđể khiến người ngồi không
được thoải mái, càng không thoải mái thì tâm trạng càng rối loạn, tâm trạng
càng rối loạn thì càng dễ nói sai, vì thế sẽ thuận lợi cho người thẩm vấn lấy
khẩu cung.
“Tại sao cậu giết hại người chết?”Đây là câu hỏi không thể thiếu.
Hai mắt Chu Tuấn Long thể hiện vẻ tức giận, trả lời không chút do dự: “Tôi
hận nó!”
“Tại sao?”
“Nó cướp hết mọi thứ vốn phải thuộc về tôi, cướp cha của tôi, cướp gia đình
của tôi, cướp hạnh phúc của tôi! Nó cướp đi những thứ này tôi cũng không thèm
tính toán, nhưng nó lại còn cướp cả tình yêu của tôi, vì thế tôi hận nó, muốn nó
phải chết!” Cậu ta kích động đến nỗi cắn răng bặm môi, hình như nỗi oán hận từ
bao nhiêu năm nay đều bùng phát trong giây phút này.
“Tình yêu? Cậu ta cướp tình yêu của cậu như thế nào?”
Cậu ta trầm tư trong giây lát, đợi tâm trạng bình tĩnh lại một chút rồi mới
chậm rãi kể về mối tình đầu của mình:
Sáu năm trước, lúc đó tôi vừa lên cấp hai, từ nhàđến trường có một con
đường đi qua cô nhi viện. Một lần, tôi trông thấy một cô bé xinh đẹp như thiên
thần ở trước cổng cô nhi viện, thế là từđó về sau trong đầu chỉ toàn là hình
bóng côấy, lúc nào cũng nghĩđến côấy. Sau đó, ngày nào tôi cũng đi trên con
đường này, mỗi lần ngang qua cô nhi viện đều rất mong đợi được gặp lại côấy,
dù chỉ là nhìn từ phía sau cũng cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Tiếc rằng suốt một tuần tiếp theo tôi không gặp được côấy. Bây giờ nghĩ lại,
tôi cũng cảm thấy hết sức buồn cười, côấy chỉ tình cờ ra trước cổng cô nhi viện
để tôi may mắn gặp được chứ có phải cố tình ởđóđợi tôi đâu, làm sao có thể
trùng hợp gặp được nhiều lần như thế? Nhưng lúc đó tôi không nghĩ như vậy,
tôi nghĩ không biết có phải côấy đã bịốm không, hay làđã xảy ra chuyện gì bất
trắc, càng nghĩ lòng càng rối bời.
Tôi rất muốn gặp lại côấy nhưng lại không biết làm thế nào để gặp được,
nên đành nhân dịp cuối tuần được nghỉ học cứ ngơ ngẩn đi qua đi lại trước cổng
272
cô nhi viện. Ởđó suốt cả ngày thứ bảy không gặp được, chủ nhật tôi lại tiếp tục
đến tìm vận may, không ngờ trông thấy côấy thật.
Lúc đó, côấy đang phát tờ rơi trước cửa nhà thờ, tôi đứng từ xa nhìn côấy
rất lâu vẫn không dám lại gần, bởi vì lúc đó hoàn cảnh gia đình rất khó khăn, tôi
cảm thấy tự ti, hơn nữa ăn mặc lại nhếch nhác như thằng ăn mày khiến tôi
không dám trèo cao để với tới thiên thần trong lòng mình. Nhưng tôi cứđứng
mãi ởđó, và cuối cùng cũng bị côấy phát hiện, côấy còn mỉm cười thân thiện
với tôi nữa. Nụ cười của côấy rất ngọt ngào, rất say đắm lòng người, khiến tôi
hồn vía lên mây. Tôi không biết mình làm thế nào đến được bên côấy hình như
côấy nói với tôi rất nhiều, nhưng tôi lại giống nhưđang nằm mơ, không nhớ
được gì cả, chỉ nhớ rằng tên cô là Mỹ Lung, một cô bé mồ côi ở cô nhi viện.
Để hàng ngày được trông thấy Mỹ Lung, tôi không những tin theo đạo Cơ
đốc mà hàng ngày còn dành thời gian đến giúp đỡ cô nhi viện, dạy bọn trẻ viết
chữ và chơi với chúng, cuối tuần thậm chí còn giúp họ dọn dẹp vệ sinh. Chỉ cần
được ở cạnh côấy, tôi bằng lòng làm tất cả mọi việc.
Loáng một cái, những ngày tháng như thếđã qua được 5 năm, trong 5 năm
ấy, ngày nào tôi cũng đều rất vui. Nhất là từ sau khi Viện trưởng Lư giúp mẹ
con tôi xin được giấy phép mở cửa hàng hóa chất, điều kiện gia đình khá dần
lên, sau này tôi cũng bán một số thứ như muối không trộn i-ốt và thuốc thử hóa
học, trong tay cũng có một số tiền dư dật. Có tiền rồi tôi không còn tự ti như
trước nữa, tôi thường mua một số quà tặng cho Mỹ Lung và ngầm để côấy biết
là mình rất thích côấy.
Nhưng Mỹ Lung lại không thích tôi mua quà cho mình mà thích tôi mua một
sốđồăn vặt cho bọn trẻ trong cô nhi viện hơn, trong khi chính cô lại không
thích ăn vặt. Còn với thể hiện ngầm của tôi, côấy hoặc là giả câm giảđiếc, hoặc
là chỉ cười không nói gì. Như thế cũng không sao, dù sao tôi cũng còn trẻ, có
nhiều thời gian, ngày nào cũng ở bên cạnh nhất định sẽ có một ngày lọt vào
được mắt xanh của côấy. Tôi luôn suy nghĩ như vậy đến khi đứa con hoang kia
xuất hiện mới bắt đầu cảm thấy lo sợ.
Khoảng một năm trước nó cũng quen Mỹ Lung, sau đó liền bám riết bên
cạnh Mỹ Lung như con ruồi. Tôi biết nó lại muốn cướp của tôi, cướp Mỹ Lung
mà tôi yêu say đắm...
Nghe xong câu chuyện gọi là mối tình đầu của cậu ta, tôi liền hỏi cậu ta giết
em cùng cha khác mẹ với mình bằng cách nào, câu trả lời đưa ra cực kỳđơn
giản: “Tôi gọi điện bảo đứa con hoang đó rằng Mỹ Lung muốn gặp, lừa nó lên
sườn núi. Sau khi bóp cho nó ngất đi tôi lấy đáđập vào gáy cho chết. Sau đó tôi
vốn định dùng axit formic phân hủy xác nóđi nhưng không ngờ vẫn còn lại bộ
xương.”
273
“Đúng là cậu lấy đáđập vào gáy đến chết chứ? Còn nữa, thùng axit formic
hôm trước cậu bảo bán cho viện trưởng Lư kia thật ra là dùng để phân hủy xác
chết à?” Tôi hỏi vẻ nghi ngờ.
“Vâng. Cóđiều mặc dù Viện trưởng Lư nói dối giúp tôi nhưng ông ấy không
biết gì cả.”
Tôi nhận thấy trong lời nói của cậu ta có không ít kẽ hở. Thứ nhất nếu Chu
Thiếu Long chết vì bị vật cứng đập vào gáy thì nhất định xương sọ phải bị tổn
thương, nhưng không những xương sọ mà thậm chí cả bộ xương của người chết
đều còn nguyên vẹn. Thứ hai, người chết không cóđiện thoại, rời khỏi cô nhi
viện là mất tích ngay, vậy làm sao cậu ta gọi được điện thoại cho người chết?
Thứ ba, trên quần áo người chết dính bột phốt pho, lúc đóđang giữa mùa hạ,
chắc chắn phải thay quần áo hàng ngày, vì thế nhất định bị dính bột phốt pho
trong ngày bị hại. Mà ban ngày người chết đi học, chỉ sau khi ở cô nhi viện về
mới có cơ hội chui vào Hang xác trẻ con. Nhưng cậu ta lại không khai báo gì về
chuyện này cả.
Tôi lần lượt chỉ ra từng kẽ hở trong lời khai của cậu ta, đồng thời nghiêm
giọng bảo: “Nếu còn không khai thật ra, tôi sẽ quy cho cậu thêm tội dối trá!”
“Tôi, tôi, tất cả những lời tôi nói đều là sự thật, tôi không nói dối...” Cậu ta
hơi lắp bắp lần lượt giải thích: một là, khi lấy đáđập người chết, cậu ta đập
không mạnh nên cũng có thểđối phương chưa chết; thứ hai, cậu ta gọi điện đến
cô nhi viện tìm người chết; thứ ba, người chết đi đến những đâu không liên
quan đến cậu ta.
Câu nói giấu đầu hởđuôi hoàn toàn thích hợp với những lời giải thích của
Chu Tuấn Long. Cậu ta vừa bảo lấy đáđập người ta đến chết bây giờđổi lại là
có thểđập chưa chết. Lời giải thích thứ hai lại càng không hợp lẽ thường, lúc đó
Mỹ Lung ở cô nhi viện mà cậu ta lại nói mình gọi điện đến cô nhi viện bảo
người chết rằng Mỹ Lung muốn gặp? Còn việc người chết đãđi đâu mặc dù
không liên quan đến cậu ta nhưng tại sao người chết vô duyên vô cớ chui vào
Hang xác trẻ con lại khiến người ta cảm thấy nghi ngờ.
Sau đó tôi lại hỏi cậu ta sử dụng axit formic thế nào để phân hủy xác chết
thành bộ xương, câu trả lời của cậu ta cũng hết sức đơn giản đồng thời có vô số
kẽ hở: “Tôi tưới axit formic lên người nó, nó nhanh chóng biến thành bộ
xương.”
“Cậu dùng axit formic hay nước hủy xác?” Tôi bỗng cảm thấy hơi đau đầu,
nên chẳng muốn phản bác lời giải thích này của cậu ta nữa. Tưới trực tiếp axit
formic lên người chết thì cần phải dùng bao nhiêu mới có thể khiến xác chết
phân hủy thành bộ xương? Tôi không biết số lượng chính xác nhưng 10kg chắc
chắn không đủ, dùng ngần này để ngâm xác còn có thể tạm coi làđủ. Hơn nữa,
274
nếu đổ trực tiếp lên xác chết thì tại sao quần áo người chết lại vẫn nguyên vẹn
như vậy?
Lời khai của Chu Tuấn Long đầy rẫy kẽ hở, khó lòng khiến người ta tin cậu
ta là hung thủđược. Thế nhưng nếu cậu ta không phải hung thủ thì tại sao lại
đến đầu thú? Cậu ta đã là người trưởng thành, giết người là phạm tội nghiêm
trọng phải bị xử bắn, không có lẽ chỉ vì muốn nổi tiếng màđứng ra nhận?
Trường hợp có thể xảy ra nhất là cậu ta nhận tội thay cho người khác, mà người
đáng để cậu ta làm như vậy có lẽ chỉ là La Thục Phần - người mẹ ngày ngày
sống cùng với cậu ta. Nhưng La Thục Phần hôm nào cũng làm việc ở cửa hàng
hóa chất, người ở các cửa hiệu gần đó có thể chứng minh bà ta có chứng cứ
ngoại phạm. Vậy rốt cuộc cậu ta nhận tội thay cho ai?
Mặc dù rất có thể Chu Tuấn Long nhận tội thay cho người khác nhưng vì vụ
án này đã thu hút sự quan tâm của người dân thành phố, nên buộc phải có câu
trả lời với họ một cách nhanh nhất. Nếu đã có kẻ tựđộng tìm đến cũng không
thể dễ dàng thả cho đi được, tốt nhất là cứ giam vài ba tháng trước đã, đợi khi
người dân thành phố không còn quan tâm đến vụán này nữa sẽ bí mật thả ra. Vì
thế, bất kể cậu ta là hung thủ thực sự hay là nhận tội thay cho người khác cũng
đều phải tạm giam lại.
Vất vả suốt một ngày vẫn không tìm ra manh mối. Lúc quay lại phòng làm
việc, Tuyết Tình và Miêu Miêu cũng đã về. Tuyết Tình kể cho tôi nghe tình
hình Viện trưởng Lư, ngoài việc thường xuyên cãi cọ với Mỹ Lung ra ông ta
không có biểu hiện nào khác thường.
Đã không tìm ra manh mối gì thìđành về nhà nghỉ ngơi sớm vậy, hy vọng
ngày mai sẽ có phát hiện mới.
Đang chuẩn bị ra về, bỗng nhiên thấy có ai đó kéo áo mình từ phía sau, quay
lại nhìn hóa ra là Miêu Miêu, tôi liền hỏi cô có việc gì không? Cô không trả lời
ngay màđợi Tuyết Tình và những người khác ra khỏi phòng rồi mới kiễng chân
nói thầm sát tai tôi: “Hôm nay ở cô nhi viện tôi nhìn thấy mấy thứ rất đáng sợ.”
Quái lạ, cô ta nhìn thấy “thứ rất đáng sợ” mà sao Tuyết Tình lại không nói
cho tôi biết? Mặc dù, tính cách lạnh lùng nhưng thường ngày Tuyết Tình rất
quan tâm đến Miêu Miêu, hai người cũng chưa từng xích mích với nhau bao
giờ, tại sao Miêu Miêu lại phải đợi Tuyết Tình đi rồi mới bí mật nói với tôi
chuyện này?