CHƯƠNG 32: CHE NGỰC LẠI CHO NÓ THỐI ĐI
Địch Lệ Ba lại giúp tôi giải quyết một lần nữa, mà lần này tôi còn có chút quá phận, trực tiếp bắn vào chỗ đám cỏ đen kia.
Sau đó còn đưa tay xoa nhẹ giúp cô ta khiến cô ta liên tục rên lên, thở gấp không thôi, suýt chút nữa đem tôi ăn hết.
“Đáng ghét, chẳng may mang thai thì làm sao bây giờ?”
“Vậy cứ nói là của chồng chị chứ, để em bé của chúng ta kế thừa gia sản.”
Địch Lệ Ba dở khóc dở cười: “Cậu đúng là quá tàn nhẫn, chơi vợ người ta rồi còn muốn cướp gia sản của người ta.”
Trò đùa qua đi, cùng nhau tắm xong sau đó lại cùng nhau ăn cơm tối xong, tôi mới đưa Địch Lệ Ba trở về.
Theo lời cô ta nói, gần đây chồng cô ta đều về nhà cho nên cô ta không thể ở cùng tôi nhưng hứa hẹn một khi có thời gian sẽ đi qua tìm tôi.
Sau khi hôn từ biệt, tôi dặn dò cô ta nếu thân thể có khó chịu nhất định phải đi khám bác sĩ.
“Hả, thật sự sẽ mang thai sao?”
“Lệ Ba chị nghĩ gì thế, tôi là nói cái vết sứa đốt kia của chị chứ không phải mấy lần giữa tôi với chị kia!”
Địch Lệ Ba hung hăng nhéo tôi một cái sau đó liền xuống xe. Lúc cô ta xuống xe tôi nhìn thấy được nụ cười của cô ta, rất đẹp, rất hạnh phúc.
Đương nhiên, cô ta cũng không quên cầm theo bó hoa hồng mà cô ta chưa bao giờ được nhận kia.
Lúc trở lại chỗ ở đã là gần mười một giờ đêm, tôi tắm rửa qua loa một chút sau đó ngay cả đèn cũng chẳng muốn mở, trực tiếp bò trên giường đi ngủ.
Sáng hôm sau, ngay lúc tôi đang mơ màng ngủ, Lục Tiểu Nham liền gọi điện thoại tới gọi tôi đi tập lái xe.
Vốn tôi không muốn đi nhưng ngẫm lại gần đây trong đầu tất cả đều là các loại kỹ xảo các loại tri thức, nhồi giống như cho vịt ăn, buông lỏng một ngày cũng không được.
Thế là tôi liền trực tiếp lái xe chạy tới chỗ Lục Tiểu Nham, sau đó cùng cô ta lái chiếc Santana cũ kỹ kia rời đi.
Cô ta nói biết một bãi tập xe của tư nhân, là mẹ của cô ta mới thăm dò được chỉ là hơi xa, là trụ sở huấn luyện ở một thị trấn nhỏ, cô ta muốn hỏi thăm ý kiến của tôi.
Tôi hiểu ý cô ta, cô ta muốn đi nhưng lại lo lắng tôi không muốn cho nên mới hỏi như vậy.
Quả nhiên sau khi tôi đồng ý, biểu hiện của cô ta vô cùng cao hứng, thậm chí còn cực kỳ hào phóng buổi trưa và buổi tối đều mời tôi ăn cơm.
Tôi thiếu cô ta hai bữa cơm này sao? Tôi chỉ thiếu một cô gái đẹp giống như cô ta mà thôi.
Sau khi tới trụ sở huấn luyện ở thị trấn nhỏ kia, tôi trò chuyện cùng Lục Tiểu Nham, thỉnh thoảng thay người tập lái xe, vừa nói vừa cười cực kì vui vẻ…
Buổi chiều lúc trụ sở huấn luyện đóng cửa, Lục Tiểu Nham lái xe chở tôi trở về, cô ta hỏi tôi muốn trên đường về ăn cơm hay là trở về mới ăn cơm, tôi đề nghị trở về mới ăn nhưng sau đó đề nghị này liền bị cô ta làm như không thấy.
Tôi chợt nhớ tới, nếu buổi sáng tôi không đồng ý đi tới trụ sở này, có phải cô ta cũng sẽ bá đạo không quan tâm như vậy không.
Cô ta nói gần đó có một nông trang tay nghề rất tuyệt, cô ta từng được nếm qua ở dọc đường nơi này.
“Cô biết vị trí không?”
“Biết, anh yên tâm đi!”
Thế là, tôi liền cực kì yên tâm ngả ghế ra sau đó nằm trên ghế lái phụ nghỉ ngơi, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Cũng không biết ngủ bao lâu, sau đó liền có người đem tôi lay tỉnh.
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ khổ sở của Lục Tiểu Nham, chỉ cầm cánh tay tôi cũng không nói chuyện.
Tôi hỏi cô ta sao vậy nhưng cô ta lại chỉ chỉ ngoài cửa sổ.
Cái này xem ra không sao rồi, tôi nhìn, xung quanh tất cả đều là lúa mạch, sau xe là một mảnh lúa mạch bao quanh.
“Cô quả thực là lợi hại đấy, tôi chỉ ngủ một giấc mà xe này đã bị cô biến thành có cảm giác thương hải tang điền rồi!”
Lục Tiểu Nham bĩu cái miệng nhỏ: “Tôi biết sai rồi, anh đừng oán trách tôi nữa, nghĩ xem làm sao bây giờ đi?”
Tôi vò mái tóc cô ta cho lung tung lộn xộn lên lúc này mới phát tiết xong sự bực bội trong lòng, sau đó tôi xuống xe nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ cây thì chính là ruộng lúa mạch, hơn nữa lúc quay đầu nhìn xem đường đến thì chỉ thấy mênh mông bát ngát, căn bản không có gì.
Tôi hỏi cô ta đã chạy xe ở trong ruộng lúa mạch này bao lâu rồi, cô ta nói không bao lâu mới chỉ có nửa giờ mà thôi.
Nửa giờ mà thôi… Chị của tôi ơi, đó là xe con chứ không phải là máy gặt đập liên hợp đâu! ! !
Tôi thật sự muốn mắng chửi cô ta một chút nhưng cuối cùng lại không nói ra được, gương mặt ủy khuất của Lục Tiểu Nham thực sự quá đáng thương.
“Tôi chỉ nghĩ anh đi cùng tôi cả một ngày chắc chắn là rất mệt mỏi cho nên muốn đưa anh đi ăn, kết quả, kết quả là lạc đường…”
Tôi cũng không thể nói cô ta cái gì mà chỉ có thể khuyên bảo: “Không sao đâu, không phải còn vết xe sao, tôi lái trở về theo là được.”
“Đã hết xăng…”
Trời ạ, đây quả thật là một tin tức tốt làm cho lòng người phấn chấn!
Nhưng hiển nhiên tin tức tốt còn không chỉ có như thế, cô ta nói cho tôi biết điện thoại ở chỗ này cũng không có tín hiệu, một vạch sóng cũng không có, biểu hiện không nằm trong vùng có sóng.
Tôi móc điện thoại di động của mình ra xem xét, thật đúng là như vậy, thuận tiện tôi xem một chút hiện tại đã hơn chín giờ đêm.
“Đi thôi, ít nhất cũng phải đi ra khỏi nơi này, tìm tới đường lớn là có thể đi nhờ xe về nhà.”
Đây là đề nghị của tôi nhưng Lục Tiểu Nham lại từ chối bởi vì hôm nay cô ta mặc một chiếc quần short jean, đẹp thì có đẹp chỉ là cặp đùi đẹp lộ ra bên ngoài kia khi đi qua lúa mạch, cảm giác thế nào cùng có thể nghĩ ra được.
Tôi bảo cô ta khóa cửa ở trong xe chờ tôi đi tìm người nhưng cô ta lại từ chối, nói là sợ hãi.
Vậy chỉ còn lại một lựa chọn.
“Chúng ta qua đêm ở trong xe đi!”
Đề nghị này ngược lại được Lục Tiểu Nham kiên định lựa chọn ủng hộ, thậm chí tôi còn hoài nghi có phải con nhóc này chuyên môn đào hố đêm nay muốn ăn tôi hay không.
Thời tiết giữa hè cũng không cần nói nhiều, oi bức kia trực tiếp khiến người ta nóng muốn lặn xuống nước sông chờ hết mùa hè rồi mới trở ra.
Mà trong ruộng lúa mạch lại nhiều muỗi, mở cửa sổ thì sợ bị muỗi cắn, không mở cửa sổ lại oi bức muốn chết.
Cũng may bình điện của ô tô cũng tạm được, thế là chúng tôi đóng cửa sổ lại mở quạt ra, điều hòa làm lạnh chắc chắn không cần mong đợi nữa rồi, không có xăng thì sao có thể mở ra được nên chỉ có thể dùng quạt gió mà thôi, dù sao cũng là gió.
Chỉ là tôi đã đánh giá quá cao bình điện của chiếc xe Muffsin này rồi, nửa giờ sau đã hoàn toàn hết sạch điện, ngay cả trạng thái quỹ điện trong bình điện cũng không biểu hiện.
Lục Tiểu Nham đề nghị đi ra bên ngoài hóng mát, cô ta cảm thấy sẽ không có nhiều muỗi như vậy, tôi bảo cô ta đi thử xem, không cần sợ hãi, tôi ở ngay trong xe.
Thế là cô ta đi, năm phút sau cô ta thành công mang theo mười vết muỗi đốt trở về, bình quân một phút hai vết, hiệu suất vẫn được…
“Ôi, tôi chết mất, anh Phong anh mau nghĩ biện pháp đi, nóng chết tôi mất! ! !”
Nói cứ như tôi không nóng vậy, ngay cả quần áo tôi cũng đều ướt đẫm rồi đây này.
Thế là, tôi đem áo sơ mi cởi xuống, trực tiếp vứt xuống ghế sau: “Giống như tôi này, mát mẻ.”
“Đồ lưu manh! ! !”
Gương mặt xinh đẹp của Lục Tiểu Nham đỏ bừng lên, cũng không biết là do nóng hay là bị tôi nói cho xấu hổ.
Nhưng đại khái mười phút sau, cô ta cũng không chịu được nữa, áo thun mỏng đều dính chặt lên thân thể mềm mại của cô ta, mơ hồ có thể thấy được dáng người rất là gợi cảm.
Có lẽ cũng chính bởi vì nguyên nhân này cho nên cô ta mới xấu hổ lên tiếng nói: “Tôi muốn cởi quần áo, không cho anh nhìn lén, sau này cũng không được phép nói ra, càng không được có ý đồ bất chính.”
“Cái thứ hai và thứ ba thì tôi có thể bảo đảm nhưng cái thứ nhất thì không thể, ngay cùng trong một chiếc xe mà cô bảo tôi không nhìn, tôi có phải người chết đâu?”
Lục Tiểu Nham xoắn xuýt nửa ngày cuối cùng vẫn quyết định cởi áo thun mỏng kia ra, trên người chỉ vẻn vẹn còn lại một chiếc áo ngực gợi cảm màu hồng.
“Tiểu Nham, tôi cảm thấy cái này cô cũng nên cởi xuống nốt đi, nếu không vẫn rất nóng đấy!”
“Anh chính là lưu manh, đồ lưu manh, lưu manh xấu xa, vừa đểu vừa lưu manh xấu xa!”
Tôi cảm thấy Lục Tiểu Nham nói cũng đúng, cho nên tôi càng thêm cổ vũ và biểu thị ủng hộ động thái này của cô ta.
“Vậy thì cứ tiếp tục che ngực lại cho nó thối đi.”
Danh Sách Chương: