CHƯƠNG 4: BUỔI TỤ HỌP ĐÁNG XẤU HỔ
Tôi ở bệnh viện cả một ngày, từ buổi sáng cho đến chiều tối, ngay cả cơm trưa cũng không ăn.
Nhưng mà tôi rất vui, ca phẫu thuật đã làm xong rồi, rất là thành công.
Lúc chiều tối, tôi nhận được một cuộc gọi, thanh âm bên đầu dây bên kia rất quen thuộc, tuy tôi không biết tên của cô ta, nhưng tôi chắc chắn chính là mỹ nhân đó.
“Đang ở đâu?”
“Tôi vẫn còn ở bệnh viện.”
“Đợi tôi, đi ra ngoài với tôi một chuyến.”
Sau đó điện thoại bị cúp máy, ngay cả lời cảm ơn tôi cũng không kịp nói với cô ta.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, cô ta xách theo giỏ trái cây đến phòng bệnh của ba tôi, tự xưng là bạn của tôi. Tôi còn không biết nên giới thiệu như thế nào với ba mẹ, cũng may mà cô ta đã tự giới thiệu, nói cô ta tên là Vũ Bích Phượng.
Sau khi trò chuyện được vài phút, Vũ Bích Phượng đi rồi, tôi nói với người nhà một tiếng sau đó theo cô ta ra ngoài.
Sau khi lên xe, Vũ Bích Phượng trực tiếp lái xe đưa tôi đến trung tâm thương mại.
Trên đường đi, tôi nói lời cảm ơn cô ta.
Vũ Bích Phượng nói: “Cậu nên oán trách tôi, chứ không phải là cảm ơn, cậu nên trách tôi tại sao không trực tiếp đưa tiền cho cậu, để ba cậu làm phẫu thuật.”
Tôi lắc đầu: “Chị cũng đâu có nợ tôi, chịu giúp tôi bảo Trương Ngọc Dung cho tôi mượn tiền là tôi đã cảm kích chị lắm rồi.”
Vũ Bích Phượng đang lái xe quay đầu qua nhìn tôi một cái, cô ta không nói gì mà tiếp tục quay đầu lại lái xe, cũng không nhìn ra được là cô ta đang nghĩ gì nữa.
Sau khi đến trung tâm thương mại, Vũ Bích Phượng trực tiếp đưa tôi đến khu vực đồ cho nam, tôi ngay cả cơ hội để nói chuyện cũng không có nữa, cô ta nhìn xung quanh suốt, sau đó quay đầu qua, trực tiếp chỉ vào năm bộ quần áo, rồi bảo tôi đi thay.
Sau khi thay từng cái một, Vũ Bích Phượng chọn một bộ, sau có còn gói bốn bộ còn lại vào túi.
Tiếp đó cô ta lại chọn cho tôi ba đôi giày.
Chọn quần áo, thử quần áo, viết hóa đơn, quẹt thẻ và rời đi, kể từ khi bước vào trung tâm thương mại cho đến khi rời khỏi, chỉ vỏn vẹn 15 phút, từ mặt này cho thấy Vũ Bích Phượng chắc hẳn là một người phụ nữ mạnh mẽ và quyết đoán.
Sau đó, cô ta lại đưa tôi đến một tiệm làm tóc, sửa soạn mọi thứ cho tôi từ đầu đến chân, có thể nói là hoàn toàn làm mới mình, cái khí chất, cái phong thái, tôi nhìn bản thân mình ở trong gương mà còn không dám tin đó là mình nữa.
“Tôi đưa cậu đi tham gia một buổi tụ họp, cố gắng không nói chuyện nhiều nhất có thể, trong suốt quá trình chỉ cần duy trì nụ cười là được rồi.”
Trong khi lái xe, Vũ Bích Phượng nói với tôi như vậy, tôi gật gật đầu, không có nói gì.
Khi đến một khoảng sân rộng ở một vùng ngoại ô hẻo lánh, chiếc xe dừng lại.
Vũ Bích Phượng xuống xe, thị ý bảo tôi đến trước mặt cô ta, sau đó cô ta vươn đôi tay ngọc ngà ra giúp tôi chỉnh sửa cổ áo, sau đó còn tận tâm vỗ vỗ nhẹ vào những chỗ hơi nhăn trên quần áo nữa.
Trên trên dưới dưới đánh giá tôi một cái, sau đó cô ta gật đầu: “Không tệ, rất đẹp trai, chí ít thì mạnh mẽ hơn đám trai Hàn Quốc ẻo lả đó nhiều.”
Sau đó cô ta kêu tôi quay lưng lại, rồi lại một mình đi vào trong xe, cũng không biết đang lò mò cái gì nữa.
Nhưng mà khi cô ta bước ra, tôi đã bị choáng bởi vẻ đẹp của cô ta ngay lúc đấy.
Một chiếc đầm ống màu bạc ngắn ngủn, bên dưới được bao bọc bởi một lớp váy bằng tơ mỏng màu hồng nhạt quét đất, hai cánh tay lộ ra ngoài, trắng nõn mềm mịn, sự đầy đặn trước ngực được bao bọc lại bằng chiếc váy vô cùng vừa khít, rất là đẹp, rất là kinh diễm, giống như là một nàng công chúa xinh đẹp duy nhất được được đức vua sủng ái vậy, khuynh quốc khuynh thành.
Đặc biệt là đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn trong đôi giày cao gót đính kim cương, quả thực là làm tôn lên vẻ hoàn mỹ không chút khiếm khuyết của cô ta.
“Đẹp à?”
“Đẹp, minh tinh điện ảnh đi trên thảm đỏ cũng không đẹp bằng chị nữa. Nếu như chị đi, thì bọn họ chỉ có thể bị giáng xuống làm vai phụ mờ nhạt thôi.”
Vũ Bích Phượng mỉm cười ngọt ngào, khiến cho cô ta thêm xinh đẹp hơn nữa: “Xem ra cậu không có hiền lành như tôi tưởng tượng, chí ít thì miệng lưỡi rất ngọt.”
Tôi rất ngại ngùng, thậm chí là mang máng cảm nhận được trên gương mặt có chút nóng bừng rồi.
“Tôi, tôi nói thật mà.”
Vũ Bích Phượng khẽ khom lưng hành lễ, giống như là nữ tử trong cung đình thời cổ đại vậy: “Lời nói thật của cậu khiến tôi rất thích.”
Sau đó cô ta bảo tôi khoác tay lên cánh tay cô ta, rồi bước vào ngôi nhà lớn trong sân, tiếp đó đi vào trong thang máy, đi xuống lòng đất.
Cho đến khi đi vào lòng đất tôi mới phát hiện, ở đây vậy mà lại có một khoảng trời khác, bên trong được trang trí vô cùng kim bích huy hoàng, ánh đèn rực rỡ, giống như là đi vào Hoàng Cung vậy. Một đám nhân viên phục vụ anh tuấn đi tới đi lui bưng bê, hoặc là đồ ăn hoặc là sâm banh, vô cùng bận rộn.
Lúc này, trong Hoàng Cung dưới lòng đất đã có rất nhiều người, phụ nữ xinh đẹp sang trọng, nam thì phong thái hiên ngang, cao lớn uy mãnh.
Tôi không dám quan sát nhiều, sợ sự rụt rè của mình bị lộ tẩy, sợ bị người ta phát hiện là mình không hiểu gì hết, sợ bị nói là không biết gì cả.
Đi theo Vũ Bích Phượng, tôi bước sâu hơn vào trong đám đông.
Dần dần, càng lúc càng có nhiều phụ nữ chào hỏi với Vũ Bích Phượng, hoặc là gọi tổng giám đốc Vũ, hoặc là xưng hô Tiểu Phượng.
Nhưng mà tôi không để ý đến điều này, cái mà tôi để ý nhiều hơn, chính là những người chào hỏi đều là phụ nữ, mà mấy người đàn ông bên cạnh bọn họ, hiển nhiên đều là nhân vật phụ.
Ngay lập tức, tôi đột nhiên hiểu ra, đây chắc là một buổi tụ tập của một đám phụ nữ quý tộc, mà mấy người nam đó, không phải là tình nhân thì cũng chính là trai bao. Mà tôi, hiển nhiên cũng chỉ là một trong số đó!
Rất nhục nhã, ở trong ấn tượng của tôi, những buổi gặp gỡ tụ họp phải nên là nam chủ đạo mới đúng, nhưng buổi tụ họp trước mắt do phụ nữ làm chủ, còn đàn ông chỉ là thứ phụ thuộc, khiến tôi cảm nhận được một sự nhục nhã, sự tôn nghiêm của một người đàn ông đã bị chà đạp nặng nề.
Điều càng nhục nhã xấu hổ hơn, đó là tôi còn phải giữ nụ cười!
“Yo, Vũ Bích Phượng, chàng trai trẻ này không tệ a!”
Có một thiếu phụ xinh đẹp bước lên trước, đằng sau cô ta có một người đàn ông cao lớn uy mãnh, nhìn trông rất giống một huấn luyện viên thể hình.
Vũ Bích Phượng mỉm cười: “Vị này của cô cũng rất tuyệt, nếu như tôi nhớ không lầm thì chắc là huấn luyện viên thể hình đúng không? Nhu cầu của cô đúng là càng ngày càng nặng rồi, coi chừng là một người đàn ông cũng không đủ thỏa mãn cô đó.”
“Cậu ta cũng được thôi, hai viên Viagra vào cũng miễn cưỡng có thể thỏa mãn tôi. Nhưng mà nếu như đổi lại là Vũ Bích Phượng cô, cho dù không uống thuốc thì cũng chỉ e là cái thân hình nhỏ nhắn này của cô cũng không chịu được nữa kìa, lỡ như lại phải xin tha với cậu ta, như vậy thì mất mặt lắm!”
Vừa nói chuyện, thiếu phụ vừa đi đến chỗ tôi, đôi mắt xinh đẹp mỹ lệ, cái miệng thì thủ thỉ nhỏ nhẹ, giống như là đang được vuốt ve âu yếm vậy.
Nhìn đôi chân dài trắng nõn như hoa tuyết của cô ta, khuôn ngực căng tròn thì run rẩy theo từng bước chân, khuôn mặt tôi lập tức nóng bừng.
“Yo, chàng trai nhỏ, cậu chắc không phải còn là con chim non nớt đó chứ? Nhìn thấy chị đây lại xấu hổ đến như vậy, thật là đáng yêu a!”
Tôi rất căng thẳng, căn bản là chưa từng trải qua tình cảnh như thế này, không biết mình nên làm gì, chỉ đành đưa mắt nhìn Vũ Bích Phượng cầu cứu. Nhưng Vũ Bích Phượng chỉ cười cười, căn bản không cho tôi bất kỳ hồi đáp nào.
Ngay lập tức, thiếu phụ xinh đẹp lại đi đến đằng sau tôi.
Đột nhiên, tôi cảm thấy đằng sau mông mình bị hung hăng húc một cái, cái cảm giác đó giống như là đàn ông đi húc vào mông của phụ nữ vậy, khiến tôi vô cùng xấu hổ, trên mặt càng nóng hừng hực hơn.
Thiếu phụ xinh đẹp đặt hai tay lên vai tôi, sau đó chiếc đầu từ đằng sau vươn lên trước, dùng đầu lưỡi liếm má tôi.
“Wow, nóng quá, cậu ta thật sự xấu hổ rồi, các chị em mau đến đây xem, cực phẩm tiểu xử nam đây này, mau mau!”
Tiếng hét lên kinh ngạc của thiếu phụ xinh đẹp vang lên, trong đó mang đầy những sự thích thú tìm kiếm cái lạ, giống như là phụ nữ một mình ở trong căn phòng cô đơn bao nhiêu năm, khó lắm mới bắt gặp được một người đàn ông vậy.
Ngay lập tức, theo tiếng kêu của cô ta, có vô số các quý bà đi đến chỗ tôi.
Tiếp đó, thiếu phụ xinh đẹp giống như là đang biểu diễn vậy, sử dụng tôi như một cây cột và bắt đầu nhảy múa.
Cái thân hình đầy đặn đó, cái dung nhan quyến rũ đó, quả thực là một loại xuân dược cực kỳ mãnh liệt.
Điều quá đáng hơn, cô ta còn thỉnh thoảng dùng khuôn ngực căng tràn đó cố ý dụi dụi cọ cọ vào tôi, hơn nữa trong miệng còn thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng thủ thỉ câu dẫn hồn phách.
Sau đó, ánh mắt của tất cả phụ nữ đều đổ dồn vào bên dưới của tôi.
Lúc đó, mặt tôi nóng như lửa đốt, xấu hổ muốn chết đi được, bởi vì tôi đã có một phản ứng bản năng đáng xấu hổ, có kìm nén làm sao cũng không kìm được…