Sáng sớm ngày ra, vừa về đến nhà Diệp Tân đã bị chị gái mình quăng cho một ánh mắt rất chi là gian tà.
Cậu hơi ngượng ngùng ho khan một tiếng, đi tới mở cửa phòng mình rồi đóng cửa lại, cởi quần áo ra rồi mặc đồ của mình vào.
Quần áo trên người cậu là của Lăng Phong, đến quần lót cũng vậy. Í đừng nên hiểu lầm nha, vì đây đều là đồ Lăng Phong chưa mặc qua.
Tối hôm qua cậu và Lăng Phong ngủ cùng nhau. Vốn dĩ hôm nay là ngày nghỉ, nhưng công ty lại không muốn cây rụng tiền trạch ở nhà nên lúc cậu còn đang vùi mình ngủ trong ngực anh thì Lý Nguyên gọi đến nói là đã sắp xếp hoạt động cho Lăng Phong, bảo anh chín giờ đến công ty.
Tủ quần áo trong phòng ngủ có một cái gương, Diệp Tân cởi quần áo ra, trên da thịt trắng nõn có rất nhiều vệt đỏ mờ ám. Cậu mím môi cười, nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve những dấu vết đó, hơi đỏ mặt, nhất là phần xương quai xanh bị Lăng Phong cắn, sáng nay còn kết thành một vết đỏ, thật sự là bị anh ấy cắn đến rách da.
Thấy cái này cậu chợt nhớ đến tối hôm qua, mặt lập tức trở nên đỏ bừng. Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của mình trong gương Diệp Tân vỗ vỗ mặt mình. Gạt những suy nghĩ ướt át này qua một bên, cậu mở tủ ra tìm một bộ đồ mặc vào.
“Làm đại diện cho game?” Lúc chín giờ, Lăng Phong đang ngồi trong văn phòng: ” Anh bàn bạc khi nào?”
“Lần trước đã bàn bạc xong rồi, bây giờ chỉ cần chờ chú có thời gian nữa là được. Yên tâm, vai của nhân vật này rất quan trọng, vả lại game này cũng đang hot và cuối cùng là ra giá cũng rất được.” Lý Nguyên cười tủm tỉm, đôi mắt híp lại thành một đường.
“…” Tại sao trước mắt Diệp Tân lại hiện ra một hình ảnh Lý Nguyên như một tú bà khoác lên mình chiếc váy thô tục nở nụ cười đáng khinh đẩy hoa khôi đứng đầu bảng họ Lăng với tính tình lạnh lùng nhà cậu ra ngoài tiếp khách nhỉ?
Kể từ khi Diệp Tân trở thành trợ lý của Lăng Phong thì anh rất ít khi gọi cho anh quản lý. Vì vậy trọng tâm công việc của Lý Nguyên – người trước đây vừa làm cha vừa làm mẹ cho Lăng Phong toàn bộ dồn vào tài nguyên của anh.
Lý Nguyên là người khá kỹ càng cẩn thận nên tất nhiên tìm cho Lăng Phong cũng là mấy loại game có danh tiếng xếp hạng cao.
Trong Nghệ Hưng Entertainment, tuy Lý Nguyên không phải là người quản lý giỏi nhất nhưng cách làm người của anh ta thành thật, ổn định, không tạo áp lực cho nghệ sĩ, càng không giở trò trước mặt Lăng Phong.
Anh ta còn từng làm trợ lý cho Lăng Phong những năm năm nên đối với tính tình nghệ sĩ nhà mình nắm rõ như lòng bàn tay. Những năm gần đây Lăng Phong càng ngày càng nổi, độ nổi tiếng cũng càng ngày càng cao, trong năm nay còn lấy được một giải Nam diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất về. Vì vậy, ông chủ Nghệ Hưng còn định đưa người quản lý kim bài của công ty cho Lăng Phong, chẳng qua Lăng Phong từ chối rất dứt khoát nên ông chủ cũng không nói thêm gì nữa.
Lý Nguyên đưa máy tính bảng cho Lăng Phong, trên đó đang mở một đoạn ngắn CG của game, nhân vật bên trong là người Lăng Phong cần cos.
“Tàng Hồn Kiếm Trang” là một game cổ trang huyền huyễn rất hot, mỗi năm sẽ có nghệ sĩ cos nhân vật đại diện cho game, phải quay quảng cáo chân dung hoặc video, năm nay là nhân vật Trang chủ kiếm trang Giang Phi Ngôn. Nghe nói công ty điện ảnh dự định chuyển thể game này thành phim truyền hình.
“Tàng Hồn Kiếm Trang” là một câu chuyện xưa, nội dung cũng là được cải biên từ một cuốn tiểu thuyết huyền huyễn, trong đó nhân vật chính là Giang Phi Ngôn, một người chuyên nhận nhiệm vụ từ các tàng hồn kiếm, hoàn thành tâm nguyện cho chủ nhân của mỗi tàng hồn kiếm sẽ được kéo dài sinh mệnh.
Trang chủ có đặc điểm chủ yếu là: tuy ôn nhuận như ngọc thực chất lại thờ ơ lạnh lùng; tuy thờ ơ lạnh lùng nhưng lại từ bi thương người. Tóm lại khiến người khác nhìn không thấu, nghĩ không tới, công lực thâm hậu, là một nhân vật mạnh mẽ.
“Chút nữa tổng giám đốc Tần của công ty game Thì Tâm sẽ đến xem.” Lý Nguyên và Lăng Phong đang ngồi trên xe đi đến công ty game.
“Nghe nói vị tổng giám đốc kia còn rất trẻ, mỗi trò chơi công ty họ làm ra anh ta đều tham gia vào, rất giỏi.”
“Cho nên?” Lăng Phong thản nhiên nói.
“Cho nên tiểu nhân hy vọng chút nữa ngài không nên lạnh lùng quá, người ta đã trả cho chú hơn một ngàn vạn lận đó.”
“Ồ.” Lăng Phong ngữ khí nhàn nhạt nói, cũng không quan tâm lắm. Anh và Lý Nguyên ngồi ở ghế sau, trong lòng vẫn rất không vui khi nhớ lại cảnh bị phá đám khi đang nằm ngủ với Diệp Tân lúc sáng.
Lăng Phong ngẩn người dựa vào ghế sau nhìn cảnh vật ngoài xe. Nếu anh vẫn cứ mãi là một ngôi sao, vậy chẳng phải mối quan hệ của anh với Diệp Tân phải giấu diếm cả đời sao? Tiểu Tân em ấy, bây giờ em ấy có thể thông cảm cho anh, bây giờ đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, nhưng còn sau này thì sao… Mặt Lăng Phong tối sầm lại, có một số việc đã đến lúc nên làm ra kế hoạch.
Bộ phận tuyên truyền của công ty game nhiệt tình chào đón ông vua màn ảnh này, stylist và nhiếp ảnh gia đã chờ xe của Lăng Phong từ sớm.
Trên mặt Lăng Phong không có biểu cảm gì, anh tháo kính râm ngồi vào ghế chờ trang điểm. Những người ở công ty game không nắm bắt được cảm xúc của ông lớn, do dự hỏi quản lý có thể bắt đầu trang điểm hay chưa.
Lý Nguyên liếc nhìn khuôn mặt của Lăng Phong khẽ gật đầu rồi đưa anh xem bản tóm tắt các nhân vật công ty Thì Tâm đã gửi trước đó. Nếu anh muốn đóng vai nhân vật Giang Phi Ngôn này thì bất kể một ánh mắt hay nụ cười đều là của Giang Phi Ngôn chứ không phải của Lăng Phong.
Diệp Tân và Lý Nguyên đứng đợi, hai người nhanh chóng nhận ra rằng rất nhiều người của công ty game đến để xem Lăng Phong.
Diệp Tân chọt chọt cánh tay Lý Nguyên: “Tổng giám đốc Lý, người của công ty này rất rảnh rỗi à? Sao lại có nhiều người đến đây vậy, họ không cần đi làm sao?”
“Hẳn là bọn họ đến đây để xem anh Lăng Phong của cậu.” Lý Nguyên cười cười, nghệ sĩ nhà mình đúng là quá mị lực, làm cho con người ta không tập trung làm việc được, tội lỗi quá đi mất hí hí.
“Bởi vì Giang Phi Ngôn là trang chủ của chúng ta.” Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng Diệp Tân: “Về cơ bản thì ai chơi “Tàng Hồn Kiếm Trang” đều là người hâm mộ của trang chủ.”
“Hả?” Diệp Tân quay đầu lại thấy một thanh niên mặc vest đi giày da đang đi tới, người đàn ông đó mỉm cười thân thiện với cậu, đường nét khuôn mặt rắn rỏi sau khi trải qua lễ rửa tội trở nên càng tinh xảo.
“Đàn anh Tần?” Diệp Tân ngạc nhiên, cậu thấy người đàn ông không đeo bất cứ thẻ nhân viên công tác nào, mà người xung quanh rất cung kính anh ta, lại nhớ đến trước đó Lý Nguyên có nói đến Tổng giám đốc Tần, vì thế ngạc nhiên nói: “Anh là Tổng giám đốc của Thì Tâm?”
Người đàn ông khẽ cười hai tiếng, đưa tay phải ra trước mặt Diệp Tân: “Ở chỗ này gặp được đàn em Diệp thật ngoài ý muốn.”
Người đàn ông này tên là Tần Châu, là một nhân vật biết hô mưa gọi gió khi còn học đại học, có vô số fanboy, fangirl. Nhưng Diệp Tân không thế, cậu chỉ bị mỗi một mình Lăng Phong mê hoặc mà thôi. Bọn họ thuộc kiểu quen biết hời hợt, biết nhau là vì mèo của Tần Chiêu, khi đó Diệp Tân đang học thú y nên cậu đã giúp anh ta một chút.
Diệp Tân và Tần Châu buông lỏng tay, cậu ngượng ngùng cười: “Không nghĩ tới đàn anh Tần còn nhớ rõ em.”
Tần Châu cười cười, Lý Nguyên vội vàng đến chào hỏi anh ta.
“Đàn em Diệp có chơi “Tàng Hồn Kiếm Trang” bao giờ chưa?” Tần Châu ôm tay nhìn Lăng Phong đã thay trường bào màu trắng xanh của Giang Phi Ngôn xong, lúc này đang đứng cạnh Diệp Tân. Anh ta còn hơi nghiêng người gần sát lại sợ cậu không nghe rõ.
Diệp Tân không dấu vết kéo dài khoảng cách qua loa nói, vì cậu cảm nhận được ánh mắt mang theo cảm giác áp bách của Lăng Phong quét qua: “Có chơi, nhưng đáng tiếc tay em hơi phế chỉ chơi được PVX còn PVE với PVP thì không được.*
*PVP là từ viết tắt của thuật ngữ Player versus Player. Đây là chế độ chơi game giữa người và người. Tại đây, người chơi có thể thỏa thích thể hiện kỹ năng để so tài với người chơi khác. Một số game thủ cảm thấy yêu thích cảm giác hồi hộp, mạo hiểm khi chiến đấu với người chơi khác trong PVP. Chính sự nguy hiểm kèm thêm một chút tính hiện thực đã khiến cho PVP trở nên nổi tiếng hơn.
Ngược lại với PVP chính là PVE, hay còn được hiểu là Player Versus Environment. Đây là chế độ cho phép người chơi hòa mình vào thế giới game qua các hoạt động, nhiệm vụ. Ở trong chế độ PVE, bạn có thể thỏa thích lên cấp, luyện kỹ năng mà không lo lắng bị tập kích bởi những game thủ mạnh. Vậy nên, nếu bạn không muốn bị người chơi khác làm phiền, chế độ PVE này dành cho bạn.
PVX là loại hình hoạt động giải trí. Người chơi chủ yếu là chụp hình, ngắm cảnh,…(Chú thích mang tính chất tham khảo.)
Tần Châu khẽ cười hai tiếng, giọng nói trầm ấm gợi cảm: “Rảnh sẽ kéo em.”
Diệp Tân nuốt nước bọt, nhận thấy ánh mắt Lăng Phong đang để trên người cậu nên cậu vội vàng từ chối: “Không cần đâu đàn anh, em thích PVX hơn, đánh đánh giết giết không hợp với em.”
Tần Châu ừ một tiếng, không nói gì nữa, tầm mắt anh ta dừng trên tấm áp phích nhân vật trong game ở nơi nào đó trong phòng chụp ảnh. Không biết đột nhiên nhớ đến người nào hay việc gì mà khóe miệng anh ta giương lên cười rất chi là tỏa nắng.
“Lăng Phong là ngôi sao thích hợp nhất với nhân vật Giang Phi Ngôn mà tôi từng thấy.” Tần Châu cười hài lòng: “Tốt lắm.”
Lăng Phong mỉm cười trước ống kính dưới ánh đèn flash sân khấu, ý cười của anh không chạm đến đáy mắt, nhìn dịu dàng nhưng thực chất lại rất lạnh lùng.
“Phải, anh Lăng Phong rất lợi hại…” Là một người chết mê chết mệt, nghe thấy người khác khen Lăng Phong, Diệp Tân cũng cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo, như là đang khen cậu vậy.
“Anh à” một người đàn ông gọi Tần Châu một tiếng, trong giọng nói mang đậm mùi hóng chuyện: “Bé yêu tinh kia lại đang livestream đó, anh hốt hay không?”
“Hốt!” Khi Tần Châu đáp lại câu này, ánh mắt nhàn nhạt lộ ra ý cười vừa dịu dàng vừa lơ đãng, nhưng giây tiếp theo lại nói lời thô tục: “Làm chết cậu ta.”
“…” Đàn anh OOC rồi phải làm sao? Diệp Tân xấu hổ tỏ vẻ không biết.*
*OOC có nghĩa là ‘Out Of Character’, dịch sang tiếng Việt là ‘Không hợp với tính cách’. Từ này là từ thường dùng để đề cập đến lĩnh vực diễn xuất, diễn viên. Khi nói OOC là nói đến việc không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó.
“Đàn em Diệp, anh còn có việc, xin lỗi không tiếp được nữa.” Tần Châu đi rất chi là dứt khoát, nếu không phải ở đây có nhiều người thì cậu cảm thấy rất có thể anh ta sẽ chạy đi luôn.
Thật kỳ lạ, Diệp Tân không hiểu, không lẽ người lập trình game đều kỳ lạ như vậy sao?
Vũ khí của Giang Phi Ngôn là một chiếc quạt ngọc màu xanh lam có tên là Băng Cơ, có nguyên lý giống với tàng hồn kiếm, cũng là được đúc từ linh hồn của người xưa, trong phần tư liệu mà trò chơi cung cấp có nói Băng Cơ là một vị công chúa vừa cao ngạo vừa lạnh nhạt.
Lăng Phong cầm chiếc quạt ngọc trong tay vung nó về phía máy quay như trong CG, trong đôi mắt sâu thẳm vừa có sát khí vừa có tình ý. Anh khoác lên mình một chiếc áo lông, tóc đen bị ngọc quan buộc lên một nửa, hai sợi tóc lướt qua khóe môi mỉm cười, quả thực đẹp trai đến độ khiến chân Diệp Tân mềm nhũn.
Từ sau khi hai người xác định quan hệ, Diệp Tân càng nhìn Lăng Phong càng thấy đẹp trai, có đôi khi chỉ đứng từ xa nhìn thôi cũng có phản ứng.
Cũng giống như bây giờ Giang Phi Ngôn bị thương, nửa người trên không mảnh vải che thân, tấm lưng rắn chắc đầy sẹo, tóc đen xõa ra khoanh chân ngồi dưới đất, quay đầu lại chỉ thấy ánh mắt chứa đầy nỗi buồn và sự tuyệt vọng. Làm người khác hận không thể nhào lên thành kính hôn lên khóe mắt đôi môi hắn.
Thôi xong, Diệp Tân cậu xem đến cứng rồi.
May là trên tay cậu đang cầm cuốn tư liệu của Giang Phi Ngôn, có thể dùng nó che được. Cậu nhỏ giọng nói với Lý Nguyên một tiếng, cúi đầu chui ra khỏi đám người đang vây xem, chạy một mạch đến nhà vệ sinh.
Nơi này rất yên tĩnh, Diệp Tân vội mở vòi nước ra rồi dùng nước lạnh rửa mặt. Trong lòng thầm phỉ nhổ bản thân, sao lại vô dụng như vậy chứ? Sau này còn phải làm trợ lý cho Lăng Phong, nếu không kiềm chế được thì sao có thể làm được.
Cậu đã rửa mặt nhiều lần, khiến cho phần tóc ngắn bên tai trở nên ướt đẫm, sau khi thấy mình đã bình tĩnh lại mới lấy khăn giấy ra lau mặt.
Khi cậu xoay người định rời khỏi đây đột nhiên cậu đâm đầu vào lồng ngực có phần cứng rắn. Cậu bị đâm đến nỗi gần như đứng không vững, chưa kịp phản ứng đã bị người ta túm lấy cổ tay lôi vào trong một buồng trong nhà vệ sinh.
Cửa buồng bị đóng lại, Diệp Tân mới vừa ngẩng đầu định xem mặt kẻ này thì đã bị thô lỗ hôn lên môi.
“Anh Lăng Phong? Ưm…” Diệp Tân mở to mắt, không hiểu tại sao Lăng Phong, người vẫn đang là “Giang Phi Ngôn” lại đột nhiên hôn mình trong buồng vệ sinh. “Giang Phi Ngôn” khoác hờ chiếc áo khoác lông lên mình, trang phục cổ trang nhã nhặn ôm sát dáng người gần như hoàn hảo của người đàn ông.
“Tê–” Diệp Tân bị cắn, trán của Lăng Phong áp vào trán cậu, kết thúc nụ hôn sâu anh còn lần lượt hôn lên đôi môi bị cắn của Diệp Tân.
“Tổng giám đốc Tần kia có quan hệ gì với em?” Giọng Lăng Phong rất nhỏ nhưng khí thế chất vấn không hề nhỏ, rất có chiều hướng không nói rõ ràng sẽ không buông Diệp Tân ra.
Đầu óc Diệp Tân đều bị nụ hôn làm cho tê dại, sau đó cậu nói: “Anh ghen hả?” Trong giọng còn mang theo sự đắc ý.
Đôi mắt Lăng Phong hơi nheo lại, nhìn cậu chằm chằm: “Đúng, anh ghen tị.”
Diệp Tân – người đáng lẽ nên tiếp tục đắc ý nhưng bộ não đang tê dại của cậu lại tự động phiên dịch câu này thành “Anh thích em”, vì vậy Diệp Tân – người được tỏ tình một lần nữa khiến cho khuôn mặt thoắt cái đỏ bừng.
Cậu bị Lăng Phong cắn môi, bàn tay chống cửa một lúc. Cậu ghé tai Lăng Phong nói:
“Có thể anh ta là nam thần của nhiều người hồi còn đại học nhưng nam thần của em từ trước tới nay chỉ có anh thôi.”
Hết chương 32.