Nhưng anh vừa xem xong lời mà Diệp Tân viết cho anh nên hiện tại anh chỉ muốn hôn môi và làm tình cùng cậu.
Muốn ôm em ấy thật nhiều.
Lăng Phong bước nhanh tới vặn tay nắm cửa, Diệp Tân ở bên ngoài cũng vừa vặn đang giơ tay lên, nhìn hành động của cậu thì hình như đang định gõ cửa.
Diệp Tân chạy hai bước đã đến trước cửa nhà Lăng Phong. Còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lăng Phong kéo vô nhà.
Không chỉ như vậy, Lăng Phong còn trực tiếp ôm ngang bế lên, đôi chân thon dài lưu loát đóng cửa lại. Sau đó đi thẳng vào phòng ngủ.
Tim Diệp Tân đập thình thịch, cậu khẩn trương nắm lấy áo của Lăng Phong, tạo thành nhiều nếp gấp trên áo sơ mi.
Đêm nay Lăng Phong thành công đạt được mong muốn của mình, một lần nữa đem Diệp Tân đặt lên trên giường lớn của mình…
“Thoải mái không?” Lăng Phong lại mổ một ngụm lên môi Diệp Tân.
Tay Diệp Tân choàng lên cổ Lăng Phong, không có mặt mũi trả lời nên chỉ gật gật đầu.
“Nào, để anh tắm cho em.” Sự dịu dàng trong mắt Lăng Phong như sắp tràn ra.
“Vâng.” Diệp Tân ngoan ngoãn dán lên, kẹp hai chân quanh eo Lăng Phong, cánh tay thì ôm bả vai còn đầu gối lên vai Lăng Phong.
Cả hai vào phòng tắm trong tư thế dính chặt như thế.
Sau khi tắm xong, Diệp Tân không còn chút sức lực nào. Gối lên cánh tay Lăng Phong mơ màng sắp ngủ.
“Em nói với cha em vụ em có bạn trai, ông ấy có nói gì không?” Lăng Phong đắp chăn bông rồi bật điều hòa cho Diệp Tân, sau đó ôm người vào lòng.
“Ông ấy bảo trở về lại nói” Diệp Tân cẩn thận nhớ lại giọng điệu của cha mình: “Lúc cha em nghe thấy khá bình tĩnh cũng không có mắng em. Sau đó im lặng một lúc rồi nói ra câu này.”
Lăng Phong ngạc nhiên nói: “Còn dì thì sao? Bà ấy có nói gì không?”
“Bà…” Diệp Tân khụ một tiếng, mặt đỏ lên: “Bà ấy dặn là nhớ đeo bao…”
“…” Lăng Phong không thể không nói dì thật lợi hại: “Xem ra bọn họ có vẻ không phải rất phản đối?”
“Em nghĩ vậy.” Diệp Tân ngẩng đầu nhìn Lăng Phong, hai mắt sáng ngời.
Lăng Phong duỗi tay che mắt Diệp Tân: “Đừng nhìn anh như vậy, em lại làm anh cứng bây giờ. Ngoan, ngủ đi.”
Diệp Tân nghe anh nói vậy, vội vàng nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa.
Lông mi mềm mại cọ vào lòng bàn tay Lăng Phong khiến cho trái tim bỗng như bị cậu cào trúng, không đau, nhưng rất ngứa. Cơ mà buổi chiều ngày mai Diệp Tân còn phải đi làm nên anh không lăn lộn cậu nữa, định buông tha.
Đáng tiếc là Diệp Tân không chiều theo ý của Lăng Phong. Ngủ đến nửa đêm không biết mơ thấy cái gì mà quấn lên người Lăng Phong, đôi chân cọ qua cọ lại trước mắt anh.
Lăng Phong nghiến răng ken két anh cố nhịn một lúc lâu nhưng thật sự không nhịn được nữa. Vì vậy anh túm lấy chân Diệp Tân bắt đầu một cuộc tiến công mới. Đối với một trai tân vừa mới nếm được vị thịt như anh mà nói thì sự cám dỗ này không thể nào cưỡng lại được.
Diệp Tân trực tiếp bị thảo* đến tỉnh, sau đó cậu kinh ngạc thốt lên “Đậu má”. May mà đèn trong phòng ngủ chưa tắt nên cậu có thể nhìn thấy người đang nằm trên người mình là Lăng Phong nếu không chắc cậu sẽ bị dọa đến nỗi bị liệt dương quá. Đến khi cậu nhận thấy được chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Lăng Phong hôn đến thuận theo, chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm.
Dẫn đến ngày hôm sau đã gần mười một giờ mà hai người vẫn còn đang ngủ trên giường.
Sau khi tỉnh lại, Diệp Tân eo đau lưng đau. Cậu cảm thấy mình đã có bóng ma nên cậu có chút sợ hãi khi nhìn thấy Lăng Phong.
Lăng Phong bị bộ dạng của Diệp Tân nhà anh làm cho có chút dở khóc dở cười. Sau khi mặc quần áo xong thì đi nấu cơm cho Diệp Tân. Buổi chiều anh cho Diệp Tân nghỉ nên anh chỉ có thể nhờ Lý Nguyên làm trợ lý tạm thời của mình đi đến đoàn phim để diễn.
Lăng Phong không có ở đây, Diệp Tân bèn mặc quần áo đêm qua đã bị nhăn nhúm của mình trở về nhà.
Kết quả là hôm nay Diệp Tân không đến tiệm mà ở nhà vẽ bản thiết kế, thấy Diệp Tân về cô huýt sáo hai cái về phía cậu, nói: “Ồ, em về rồi à!”
Diệp Tân vội vàng chạy vô phòng thay quần áo như một tên mới vừa yêu đương vụng trộm về, tối hôm qua Lăng Phong quá mạnh mẽ làm hại trên người cậu từ cổ trở xuống đều đầy dấu hôn, mặc cái gì cũng đều không che được.
“Tân Tân, em ra đây.” Ở ngoài chị cậu hét gọi cậu.
Từ trong phòng ngủ, thấy Diệp Tân che che giấu giấu, chị cậu sa mạc lời trợn trắng mắt, nói: “Chị cái gì cũng chưa thấy, sao em y như đứa con gái mới lớn thế?”
“…” Dường như cũng không có chuyện gì nên Diệp Tân đơn giản không che nữa: “Làm sao vậy?”
“Hôm qua em có nói với cha chuyện của em với Lăng Phong không?” Diệp Mộ không nghĩ đến đứa em mà thường nhờ mình tư vấn mà cũng có lúc lớn gan như vậy.
“Có.”
“Bọn họ nói gì?” Diệp Tân xoay người lại cầm cây bút trong tay nhưng ánh mắt vẫn để trên bản vẽ thiết kế.
“Cha nói đợi về rồi nói, hình như bọn họ không có tức giận.” Diệp Tân cầm một viên kẹo của Diệp Mộ lên ăn.
“Ồ… cũng bình thường dù gì họ cũng ở nước ngoài lâu như vậy mà.” Diệp Mộ vỗ vỗ vai em trai: “Yên tâm đi, chị thấy cha mẹ hẳn là cũng sẽ thích Lăng Phong.”
Diệp Tân mỉm cười: “Cảm ơn chị.”
Diệp Mộ “chậc” một tiếng, ghét bỏ sự buồn nôn của Diệp Tân.
Diệp Tân nhìn thoáng qua bản vẽ trang sức của chị cậu, thuận miệng hỏi: “Chị, đây là cái chị mới thiết kế sao?”
“Ừ… Là của công ty X giao cho chị thiết kế, chị chỉ cần vẽ bản thiết kế những việc còn lại công ty họ tự làm.” Diệp Tân lại xoay bút, nhìn bản vẽ hai lần rồi vo tờ giấy lại thành một quả bóng ném vô thùng rác: “Được rồi, em đi nghỉ ngơi đi. Nhìn bộ dạng của em chắc là bị Lăng Phong lăn lộn dữ lắm nhỉ, đừng có gồng nữa.”
“…” Chị, biết thì biết nhưng cũng đừng nói ra thế chứ?
Lúc Diệp Tân trở lại đoàn phim《Cổ Mộ》đã không còn cảnh diễn.
Mỗi ngày Thành Thiên Khê đều giống như trước đây cười xán lạn như ánh mặt trời an nhàn, một chút cũng không nhìn ra đang có chuyện phiền lòng.
Diệp Tân đoán cuộc gọi tống tiền kia quả nhiên như lời anh ta nói, là giả.
Điều kỳ lạ nhất là, Thành Thiên Khê không bám dính Lăng Phong như trước đây, cũng không gọi Lăng Phong là “Phong Phong” nữa mà lại gọi là “Anh Phong” lịch sự nhưng có phần xa cách.
Từ sau khi Diệp Tân thú nhận với cha mẹ, Lăng Phong cũng không tú ân ái với chị cậu nữa, lượt tương tác Weibo gì đó đều giảm, rất điệu thấp*. Chỉ thỉnh thoảng đăng ảnh hai em mèo, do đó không bị truyền thông nghĩ là đã chia tay.
* Điệu thấp có hai nghĩa thường dùng:
Nghĩa thứ nhất: nhịp điệu thấp, tụt xuống thấp, ngã xuống, rớt xuống.
Nghĩa thứ hai: Có nghĩa là không khoe khoang, khiêm nhường, giấu mình, không bộc lộ (tài năng, khả năng) của bản thân.(Gợi ý chỉ mang tính chất tham khảo)
Thời tiết tháng Năm mát mẻ về đêm. Thỉnh thoảng có một vài cơn gió nhẹ thổi qua.
Tối nay là cảnh cuối cùng ở thành phố Điện ảnh.
Đường cái rộng lớn yên tĩnh không một bóng người. Bỗng nhiên có một cái bóng trong trang phục màu đỏ dừng ở cuối phố, hắn quay lưng, gió phất lên mái tóc dài, tùy ý mà kiêu ngạo.
Hắn chậm rãi xoay người, môi mỏng cong lên, khuôn mặt tái nhợt mang theo vẻ quyến rũ quỷ dị. Một nửa bên mặt còn nguyên vẹn, đẹp đẽ như một yêu nghiệt; nửa bên mặt da thịt thối rữa, da thịt đỏ au bầy nhầy, đáng sợ như ma quỷ.
“Thẩm Vô Phong ngươi cho rằng như vậy là xong rồi sao?”
“Cắt!” Theo tiếng của đạo diễn, cả đoàn phim đều reo hò.
Đã đóng máy rồi. Thời gian quay《Cổ Mộ》cũng không lâu, chỉ hai tháng đã xong.
Tối nay, đạo diễn cho mọi người về nghỉ ngơi, ngày mai đại tiệc sẽ bắt đầu ở khách sạn XX.
Buổi tối sau khi về, Lăng Phong ôm Diệp Tân lăn giường như thường lệ. Sau khi khai trai, lượng công việc cũng không lớn nên trên cơ bản hàng đêm hai người đều triền miên(Quấn quít dai dẳng, không rời ra được.). Bây giờ đã vào hè nên Lăng Phong cẩn thận không để lại dấu hôn trên cổ Diệp Tân.
Diệp Tân cảm giác Lăng Phong như một yêu tinh chuyên hút dương khí. Rõ ràng buổi tối làm việc mệt như vậy, ngày hôm sau tinh thần còn tốt hơn giống như không biết mệt. Nhìn lại bản thân ngày hôm sau eo đau chân mỏi, còn thường ngủ gật lúc nào không hay.
Một lần nữa Diệp Tân không khỏi cảm khái, tại sao giữa người với người lại chênh lệch lớn như vậy?
Tiệc đóng máy của đoàn phim《Cổ mộ》bao hết một tầng của khách sạn XX.
Cũng như lúc mới tiến vào đoàn, Lăng Phong và những diễn viên chính ngồi cùng bàn với đạo diễn. Diệp Tân ở ngoài còn Tiểu Linh vẫn ngồi bên cạnh cậu.
“Tiểu Tân, tới, uống vài ly đi!” Tiểu Linh có chút không bỏ được: “Tối nay từ biệt rồi, không biết đến lúc nào tôi và anh mới có thể chơi cùng nhau nữa.”
“…” Diệp Tân bưng ly nước trái cây lên cụng ly với cô nàng: “Rồi sẽ có cơ hội thôi.”
Sau khi Diệp Tân và Tiểu Linh uống xong, lại cùng thư ký trường quay trò chuyện. Nói một hồi lại nói đến chuyện cuộc đời thật ngắn ngủi, sau những bữa tiệc linh đình họ đều rơi vào những cung bậc cảm xúc riêng.
Diệp Tân không chịu được nên xin đi vệ sinh.
Cậu vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì bị ai đó đụng vào vai.
“Xin lỗi.” Người nọ vội vàng buông lời xin lỗi rồi đi vào hành lang phía sau nhà vệ sinh mà không hề ngẩng đầu lên.
Là Thành Thiên Khê. Diệp Tân cau mày, sắc mặt Thành Thiên Khê không tốt lắm cầm điện thoại trong tay, anh ta đi vào hành lang với một vẻ mặt hoảng loạn.
Diệp Tân do dự một hồi không đi theo sau mà trở lại bữa tiệc.
Sau đó mọi người định đi KTV, nhưng Lăng Phong nói mình say rồi đẩy đi còn Thành Thiên Khê cũng nói rằng anh ta có việc gấp cần giải quyết nên không đi được.
Diệp Tân đỡ Lăng Phong kẻ tự nhận là say rượu vào thang máy, một đường đi thẳng tới bãi đỗ xe. Dọc đường chú ý người bên cạnh, Lăng Phong đúng thật là đang say, cánh tay vịn trên người Diệp Tân đỡ mình ngồi vào xe.
Diệp Tân mở cửa sau, đỡ Lăng Phong vào nằm ở hàng ghế sau, lúc đỡ vào người Lăng Phong trùn xuống, Diệp Tân cũng bị kéo theo, nửa người trên đều dán lên người Lăng Phong.
Lăng Phong mở mắt ra và mỉm cười tà mị với Diệp Tân, nắm cổ áo cậu lại gần người mình rồi hung hăng hôn một lúc lâu.
Sau khi được buông ra, Diệp Tân vội đóng cửa xe lại, chột dạ nhìn khắp nơi, không phát hiện người khả nghi. Bọn họ đang ở trong xe cho nên dù có người hẳn cũng sẽ không nhìn thấy hai người đang hôn nhau đâu nhỉ.
Lúc về đến nhà, Lăng Phong tắm xong định làm vài hoạt động ban đêm với Diệp Tân nhưng Dư Khôn đã gửi tin nhắn tới.
“Lão Phong, kẻ tống tiền Thiên Khê lại tới nữa.”
“Lần trước Thiên Khê đã đưa cho gã hai ngàn vạn, gã nếm được chút ngon ngọt liền được nước lấn tới đòi thêm hai ngàn vạn nữa. Ông có giúp được gì không?”
“Ngoài ra, tôi vẫn luôn rất tò mò chuyện của Thiên Khê và ông là thế nào? Là do anh ta thích ông? Hay là có hiểu lầm gì?”
Lăng Phong lười đánh chữ, trực tiếp gọi cho Dư Khôn kể về chuyện năm đó.
Dư Khôn im lặng một lúc lâu đến nỗi Lăng Phong phải cúp điện thoại, sau đó anh ta chuyển cho anh một bức hình qua WeChat.
“Lão Phong, ông nhìn thử xem, người năm đó Thiên Khê đưa tiền có phải người này không?” Dư Khôn nói: “Còn có, lúc đó có phải ông nghe được gì không?”
Lăng Phong click vào bức hình, dù đã nhiều năm trôi qua nhưng dáng vẻ của người đó vẫn đáng khinh như ngày nào, ngũ quan cũng không thay đổi nhiều lắm, đúng là cùng một người.
Lăng Phong nhớ lại một hồi lâu rồi trả lời: “Tôi nghe Thành Thiên Khê nói với một người đàn ông rằng: ‘Cầm tiền rồi thì đừng đến tìm tôi nữa, trước đó chúng ta đã bàn xong rồi không được nói cho anh tôi.’ ”
Người anh trong miệng Thành Thiên Khê lúc đó chính là Lăng Phong.
Bên kia Dư Khôn lại lâm vào im lặng, một lúc lâu mới tiếp tục: “Lão Phong, tôi nghĩ hình như ông hiểu lầm Thiên Khê rồi.”
Hết chương 37.