Ngụy Dịch giương môi cười cười với cô, cả người ở chiếu lấp lánh trong sáng sớm.
Lôi Ti Ti trực tiếp bị lừa bịp, khí nóng vọt trong lỗ mũi.
—— xong đời, hình như cô sắp chảy máu mũi >
Cô vội vã đè lại lỗ mũi, ánh mắt như đao lả tả bay về phía Ngụy Dịch: mới sáng sớm, anh muốn câu dẫn a.
Mặc dù nghĩ như vậy, trong lòng Lôi Ti Ti vẫn rất ngọt ngào. Vừa nghĩ tới bộ dạng công công ngày hôm qua, tim Lôi Ti Ti cũng không tự giác đập rộn lên.
Ừ, rất cuồng dã, rất nam nhân, vô cùng...
Cái loại cảm giác tê liệt đó lại tràn lên người —— là tê dại khi ngón tay chậm rãi xoa nắn, ngón tay của công công và quần lót của mình...
Mặc dù vẫn còn quần áo. Nhưng bọn họ đã như vậy, như vậy >
Lôi Ti Ti rất thẹn thùng, vội vàng trốn đến cuối giường.
Nhưng tế bào vận động của ai đó thật sự là quá bi kịch ——
Lôi Ti Ti cuộn một nửa liền bị chăn cuốn lấy, cô vội vã, không phân tốt xấu kéo kéo, cả người lập tức mất ổn định ngã xuống đất.
Mà lúc này Ngụy Dịch tay mắt lanh lẹ giữ chặt mắt cá chân của Lôi Ti Ti, Lôi Ti Ti rốt cuộc ngừng trượt, đáng tiếc người cũng ngu.
Quần ngắn của cô đâu rồi, áo sơ mi của cô đâu rồi, tiểu đáng yêu (áo lót)của cô đâu!
Tại sao trên người cô, trừ một cái áo sơ mi số lớn và quần lót, cái gì cũng không có?!
Mà bi kịch nhất là, cái áo sơ mi đó, lại không cài nút >
Cô ngã xuống, áo sơ mi rộng rãi cũng liền rớt xuống, một đường xuống phía dưới: cổ, xương quai xanh, ngực, eo
Lôi Ti Ti rơi lệ: bị lộ sạch hết rồi, quả thực là cạn sạch T_T
Lôi Ti Ti không tự chủ được liếc nhìn Ngụy Dịch, phát hiện anh không hề kiêng dè, nhìn đến vô cùng trấn định, vô cùng không chớp mắt.
Không chớp mắt >
Phát hiện Lôi Ti Ti đang nhìn anh, Ngụy Dịch ho khan một tiếng, rất là không nỡ dời tầm mắt.
Lôi Ti Ti kéo y phục lên, kiên trì bền bỉ nhìn chằm chằm Ngụy Dịch.
Lại nói, lỗ tai công công, có phải hơi hồng hay không?
Anh xấu hổ? anh xấu hổ!
Lôi Ti Tia đắc ý, lá gan lập tức lớn lên. Ai bảo cô trời sanh bắt nạt kẻ yếu đây? Công công vừa yếu thế, cô liền rất muốn giày xéo a... >///
Mặc dù kết quả thường là, cô bị giày xéo lại orz
Lôi Ti Ti la hét: “Kháng cự bị nghiêm trị, thẳng thắn được khoan hồng! Nói, lúc em ngủ, anh... anh có làm gì không hả?!”
Ti Ti đáng thương của chúng ta chính là một bi kịch.
Lời nói rõ ràng đầy căm phẫn như vậy, cô nói phô trương thanh thế như vậy, chẳng khác nào muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào?
Quả nhiên sắc mặt của Ngụy Dịch lại thay đổi, thoạt nhìn rất Nguy hiểm. Anh nhàn nhạt cười một tiếng, nhìn cô nói một tiếng: “Cách âm.”
Lời nói của Lâm Lâm lập tức bật ra, ma âm xuyên qua não...
Lôi Ti Ti hoảng hốt: sao cô lại quên? Làm một người cùng giường là phải khiêm tốn, khiêm tốn!
Ngộ nhỡ bị người ta nghe, không phải là xong đời sao?
Lôi Ti Ti luống cuống nắm tay, phía sau lỗ tai đã đỏ hết.
Nhưng chuyện liên quan đến trong sạch, Lôi Ti Ti không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt hỏi. Cô hạ thấp giọng, lệ doanh tròng: “Anh làm gì rồi hả?!”
Ngụy Dịch cười: “Anh không có làm gì cả.”
Âm điệu của Lôi Ti Ti chợt cất cao: “Anh không có làm gì sao?!” Cô lập tức nhục chí.
“Vậy em muốn làm gì?”
Ngày hôm qua còn chưa khiến người này tỏ tình được, hôm nay cô không moi ra được thì cô sẽ gọi là Lôi Ti Biên >
Ngụy Dịch lật người xuống giường, nửa ngồi ở trước mặt cô.
Li quần thẳng tắp, quét vào trên mặt đất, như nước gợn.
Lôi Ti Ti nhìn đến tâm thần rung động, tiếp đó chỉ nghe thấy Ngụy Dịch nói: “Anh thật sự muốn làm gì, em ngăn được sao?”
Thanh âm Ngụy Dịch trầm thấp, hơi thở lười biếng thổi lất phất vào tóc cô —— giống như đánh đàn trong lòng cô.
Lôi Ti Ti chợt không còn dũng khí nhìn thẳng vào anh.
Một lát sau, Lôi Ti Ti lại bắt đầu giết phong cảnh. Sự thật chứng minh, cấu tạo đại não của Lôi Ti Ti không giống người khác.
Một lời tâm tình thật hay, lại bị cô nghe thành ý này: Anh, ý tứ của anh ấy là, cô không có lực hút?
Coi như cởi láng hết nằm ở bên cạnh, anh ấy cũng không có cảm giác động lòng, còn Liễu Hạ Huệ hơn Liễu Hạ Huệ?
Đối với một cô gái mà nói, đây thật là vô cùng nhục nhã a vô cùng nhục nhã T_T
Lôi Ti Ti vỗ ngực liên tục: còn không bằng bị anh cái đó cái kia!
Ai, liệt nữ Ti Ti, cô rốt cuộc giác ngộ kiểu gì?
Lôi Ti Ti điển hình không giấu được tâm sự. Ngụy Dịch thấy tia sáng kỳ dị lộ ra trên mặt cô cũng biết cô lại nghĩ vớ vẩn. Anh dứt khoát ngồi xếp bằng xuống ở đối diện cô. Anh nhìn một lát, giấu đi nụ cười ở khóe miệng.
Ngụy Dịch tự nhiên nói: “Em bảo anh cởi”
“Không thể nào!”
“Sao lại không thể nào?” Ngụy Dịch đè thấp thanh âm, hơi thở thổi lất phất, vô cùng mập mờ.
Tối hôm qua cô quả thật nói không thoải mái muốn cởi quần áo, anh thuận tay giúp thôi —— Ngụy Dịch cảm thấy, anh không tính là nói láo, nhiều nhất chỉ là nói gạt thôi.
Dưới cái nhìn gần chính nghĩa của công công, Lôi Ti Ti chột dạ, hụt hơi rồi. Thật ra thì, hình như, cũng có thể. Cô cái gì đều tốt vô cùng, chỉ là có tật xấu nói mớ mộng du. Nghe nói có một lần Lôi công và Lôi mẫu đang ấy ấy, mình lại chạy tới đạp cửa xốc chăn hai người, lại vô cùng trấn định ngáy to ngủ.
Chẳng lẽ lần này, cô lại cầm thú sắc sói nữa rồi?
Lôi Ti Ti chảy mồ hôi lạnh. “Em thật sự bảo anh cởi?”
Không đợi Ngụy Dịch trả lời, Lôi Ti Ti đã tự bối rối, tại sao cô có thể như vậy?!
Lôi Ti Ti đáng yêu, trực tiếp đoán được tương lai bi kịch của mình: quá không rụt rè quá không giả bộ rồi, về sau nhất định sẽ bị anh cười nhạo >
Lôi Ti Ti rối rắm, ngồi đó rầm rì không thốt nên lời.
Đúng vậy, điều này cũng không có gì. Nhưng vừa liên lạc với tình cảnh đó, liền vô cùng có cái gì.
Lôi Ti Ti dùng cái tư thế gì bối rối đây?
Ở trong mắt Ngụy Dịch, tình huống là thế này:
Trên người Lôi Ti Ti khoác áo sơ mi thật to, tay áo thật dài kéo trên mặt đất. Mà vạt áo sơ mi khó che được bắp đùi, Lôi Ti Ti bắt chéo hai chân ngồi dưới đất, ngón chân co rụt lại co rụt lại, đáng yêu hấp dẫn. Mà cặp mắt sương mù, đôi môi hơi chu của cô, nhẹ nhàng rung động, quả thật làm cho người ta khó kìm lòng nổi.
Ngụy Dịch cảm thấy phía dưới căng thẳng, không khỏi đưa tay ra về phía Lôi Ti Ti. Lôi Ti Ti sợ hết hồn, vội vàng lui về phía sau. Mái tóc dài của cô cứ như vậy đảo qua, trượt vào nút cài đang mở, trên áo sơ mi có hai nơi khẽ nhô ra, hết sức mê người.
Khoảng cách của hai người, lập tức từ nửa thước rút ngắn thành mười cm. Tiếng hít thở của Ngụy Dịch, đã trở nên nặng nề.
—— ai, không lẽ, động vật giống đực ở sáng sớm, luôn tỉnh dậy sớm sao >V
Thanh âm Ngụy Dịch khàn khàn: “không phải chỉ có như vậy.”
“Hử?”
Anh cười: “Thuận tiện sờ một chút.”
Lôi Ti Ti giận: anh là căn cứ theo nguyên tắc có đậu hũ ngu sao không ăn, đúng không đúng không?
Cô cậy mạnh hừ hừ: “Vậy em... em cũng muốn sờ!”
Ai không biết sỗ sàng? Em sợ anh sao >
Ti Ti đáng thương của chúng ta, lại tự đào hố cho mình, vui mừng nhảy vào rồi.
Trong mắt của Ngụy Dịch thoáng qua một tia xảo trá. Anh miễn cưỡng cười nói: “Hoan nghênh.”
Lôi Ti Ti biết, trong lòng anh nhất định cười nhạo cô, anh nhất định cảm thấy cô không dám >
Lôi Ti Ti căn cứ tinh thần giả bộ vô bờ bến, lật người ngồi vào trên người của Ngụy Dịch.
Cô hung hăng trợn mắt nhìn một cái: “Không cho cười, sờ đến rồi!”
Ngụy Dịch bất đắc dĩ nhìn trần nhà: “Tự tiện.”
Công công làm gì tỏ vẻ mặc người chém giết? Nếu anh kịch liệt phản kháng, cô sẽ có bậc thang đi xuống...
Anh như bây giờ, như vậy!
Lôi Ti Ti có cảm giác bi thương cởi hổ khó xuống. Huống chi con hổ này, còn là một con hổ âm hiểm.
Chẳng lẽ, cô thực sự chỉ có thể “Cưỡi” anh?
Cô đã quen, bị cưỡi... >///
Lỗ tai Lôi Ti Ti lập tức nghe nhầm rồi, tràn đầy đều là tiếng vận động thở hổn hển —— trong đầu cô lập tức bay qua một hàng Mosaic, một hồi là hình M, một lát là hình L.
Gào khóc ngao, không thể nhẫn nhịn nữa, cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
Lôi Ti Ti vội vàng bỏ đi ý nghĩ đầy não, bắt đầu xem kỹ phía dưới của người nào đó.
Xuống tay ở đâu mới tốt?
Sờ chỗ nào trước mới tốt?
Lôi Ti Ti cảm thấy mình căn bản không thể nào hạ tay.
Giống như trừ lần kéo khăn tắm đó, thật ra thì cô rất ít thấy bộ dạng trống trơn của công công.
Trí nhớ của Lôi Ti Ti trở về thời khắc hai người kích tình, công công hình như thích cởi y phục của cô hơn của mình >
Lôi Ti Ti lại xấu hổ rồi, ngón tay chuếnh choáng, nửa nút áo cũng không cởi được.
Ngụy Dịch cười yếu ớt nhìn.
Lôi Ti Ti không biết, trong lòng người khác đã sớm không có bình tĩnh như trên mặt.
Khi Lôi Ti Ti vô ý thức đâm đâm đâm, xoa xoa xoa, thân thể Ngụy Dịch đã biến hóa kịch liệt. Ngụy Dịch cầm tay Lôi Ti Ti cười: “Có muốn anh giúp em một tay hay không?”
Lôi Ti Ti căm tức nhìn: “Em tự làm!”
Ngụy Dịch liếc nhìn cô một cái, ý vị không rõ cười nói: “Được, em làm.”
Anh ấy lại khi dễ mình! Lôi Ti Ti giận, quát to một tiếng: “Làm nè!”
Nói xong cô níu lấy cổ áo công công dùng sức xé ra, một cái nút cài bay ra, một chỗ nào đó cũng bị cô túm ra —— Lôi Ti Ti quẫn bách, sau đó lại thấy may mắn:
Ha ha, lão nương cuối cùng đã lột công công rồi!
Công tích vĩ đại a >V
Nhưng tiếp theo làm như thế nào?
Lôi Ti Ti rơi lệ, căn bản không biết nên để mắt ở đâu.
Có câu nói thế nào nhỉ?
Phụ nữ lõa thể bị đàn ông nhìn là thua thiệt; phụ nữ nhìn đàn ông lõa thể, cũng là bị thua thiệt —— hiện tại Lôi Ti Ti quả thực cảm động lây.
Công công không biết xấu hổ, có nhìn hay không đối với anh cũng không sao. Nhưng đối với Lôi Ti Ti mà nói, thì rất có sao: trần truồng a...
Đàn ông trần truồng a...
Công công trần truồng a...
Lôi Ti Ti che lỗ mũi điên rồi: Làm thế nào?
Thu tay lại hay là tiếp tục cởi?
Lôi Ti Ti nhìn cái quần đã hơi cởi ra của Ngụy Dịch, tiến lùi đều khó.
Ngụy Dịch cười: “Vậy là xong rồi? Không sờ phía dưới à?”
Lôi Ti Ti nói lảng ra chuyện khác: “Nơi này hơi bẩn, đứng lên đi.”
Nhìn mặt ranh mãnh của Ngụy Dịch, cô lại quát: “Cút lên giường cho em, em tiếp tục sờ!”
Ngụy Dịch cười rất khiêm tốn, ngoan ngoãn nằm dài trên giường, dù gấp vẫn ung dung nhìn Lôi Ti Ti.
Không thể nhẫn nhịn nữa, đồ điên này >
Anh đã nhẹ nhàng thế, cô còn sợ gì?
Xem miễn phí ngu sao không xem!
Lôi Ti Ti chọc chọc ở cơ ngực trước: “Khụ, đây là ngực.”
“Anh biết.”
Cô rống: “Anh câm miệng!”
Cô thẹn: em biết em đang nói nhảm, anh không phải nhắc nhở em T_T
Lôi Ti Ti tiếp tục mò xuống dưới, hung hăng vỗ vỗ: “Bụng.”
“Cơ bụng.”
“Bụng!” Lôi Ti Ti rất có dáng vẻ em nói cái gì thì là cái đó.
Ngụy Dịch nhìn cô một cái, cười: “Của em mới là bụng.”
Lôi Ti Ti cãi lại: “Em cũng có cơ bụng đấy!”
Ngụy Dịch tiếp lời: “Có vả lại chỉ có một múi.”
Lôi Ti Ti nổi giận, lửa giận hừng hực hóa thành dũng khí đầy ngập, cô hung hăng kéo quần Ngụy Dịch xuống ——
Ngu.
Này này này, chẳng lẽ là lều nhỏ trong truyền thuyết?!
Lôi Ti Ti hết hồn rồi, nhìn chằm chằm quần lót của người khác không nhúc nhích.
Lẳng lơ, phúc hắc, không phải anh ấy đã tính tốt chứ?!!!!
Nếu không, nếu không, đàn ông bình thường không phải mặc quần cộc lớn sao?
—— tựa như ba Lôi thân yêu.
Lôi Ti Ti mắng: “Anh thật mất mặt”
Ngụy Dịch đè nén thanh âm đáp: “Anh chính là không biết xấu hổ.”
“Anh lưu manh!”
“Anh chính là lưu manh.”
Lôi Ti Ti đã giận đến ngôn ngữ vô năng: “Anh anh anh...”
□ a, rõ rành rành □ a >
“Ti Ti, anh bị em xem sạch rồi, em phải phụ trách với anh.”
Mặc dù Ngụy Dịch cố gắng dùng giọng buồn bã nói ra, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, vẫn là khuôn cách vô cùng sói xám.
Tiểu bạch thỏ Lôi Ti Ti kinh hãi: a a a, không thể nhẫn nhịn nữa, cô bị gài bẫy!
Cứ như vậy bị ăn sạch?
Cô mới không cần >
Nhưng công công đã trước cô một bước.
Anh ôm lấy cô, tỉ mỉ gặm nuốt tai cô: “Ti Ti, cho anh.”
Lôi Ti Ti rất muốn mắng thô tục, ví dụ như cái mông, cho em gái anh...
Nhưng cuối cùng, ngàn vạn ngôn ngữ chỉ hóa thành một tiếng rên rỉ?!
Quần cô, hình như bị cái gì thọt. Công công đã cách vải vóc, nhẹ nhàng, từ từ chỉa vào cô. Hơi ngứa, giống như dòng điện tê dại, lập tức làm Lôi Ti Ti choáng. Cô mù mờ ngỡ ngàng nhìn Ngụy Dịch: bắp thịt cả người Ngụy Dịch cương cứng, trong mắt có sắc thái làm cho người trầm mê.
Lôi Ti Ti bị đầu độc, bị câu dẫn:
Bất kể bất kể, trước lại nói!
Nhưng có vài người nhất định là vật hy sinh.
Lâm Lâm vừa mở cửa vừa dùng giọng nói vui sướng nói: “Các bạn đến thăm Ngụy Dịch à? Đúng đúng đúng, anh đang ở phòng bệnh này...”
Lâm Lâm còn chưa nói hết, một cái ly đã dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai đập tới, pằng một cái nổ tung kế tai anh.
Lâm Lâm nổi giận: “Ai, là ai ném! Lão tử ta chửi con mẹ nó chứ...”
Anh nói đến một nửa chợt dừng lại, người ném cái ly đó, thế nhưng, lại là Ngụy Dịch!
Mà sắc mặt của anh, quả thật không thể dùng đáy nồi để hình dung rồi.
Còn tối hơn phim X quang!
Mà bên cạnh anh, tựa hồ có một đoàn sinh vật đang run lẩy bẩy.
Ngụy Dịch muốn mắng thô tục, muốn giết người, muốn...
Nói tóm lại, Ngụy Dịch rốt cuộc buồn bực: lão tử muốn thân thiết với người yêu của mình, con mẹ nó thế nào khó như vậy!
Lâm Lâm đúng không? Ta nhớ kỹ ngươi!
Lâm Lâm rốt cuộc ý thức được mình đã làm gì, ngăn mọi người ở bên ngoài.
Lần này, anh thật sự chết chắc!
Đáng tiếc đã trễ.
Một người phụ nữ xinh đẹp đã đứng mũi chịu sào vọt vào.
Cô đi đến bên giường nhìn lướt qua, thiếu chút nữa sợ hãi kêu ra tiếng.
Nhưng rất nhanh cô liền trấn định lại, chỉ là gương mặt đó, đã từ mặt xuân sắc biến thành trắng xanh rồi.
Xin không cần hoài nghi, người phụ nữ xinh đẹp này, chính là Vương Nhã Tư.
Những người khác cũng lục tục đi vào.
Trừ Vương Nhã Tư và mấy nữ đồng nghiệp cá biệt, mỗi một người đều cười vô cùng không rõ ý vị. Từ quần áo rơi vãi bên giường và phản ứng của Ngụy Dịch, bọn họ cũng đã đoán được, bọn họ phá hoại việc tốt của người khác rồi. Chỉ là, bọn họ đối với cái đống bên cạnh Ngụy Dịch, thật rất tò mò.
Lôi Ti Ti vùi ở trong chăn, đang chuyên tâm luyện nín thở thần công
Trời ạ, đây là lần thứ mấy rồi hả?!
Tiểu tam quả nhiên bị nguyền rủa >
Cô muốn hiến thân cho người đàn ông mình yêu, sao lại khó như vậy T_T
Lôi Ti Ti không biết, mình đã trở thành mục tiêu công kích. Mặc dù người tới đều là đồng nghiệp của Ngụy Dịch, đều là tinh anh. Nhưng tinh thần nhiều chuyện, đã ăn sâu vào xương tủy mọi người. Bọn họ không hiền hậu, bọn họ muốn nhiều chuyện!
“Ngụy Dịch, nghe nói anh bị bệnh?”
“Không nhìn ra nha, không phải hùng phong của cậu vẫn như cũ sao?”
“Những thứ này những thứ này còn có những thứ kia, là cái gì?”
Lâm Lâm yếu ớt tăng thêm một câu: “Là bồi giường của anh ấy.”
Mặc dù biết rất tìm chết, nhưng Lâm Lâm chính là ghen tỵ a ghen tỵ.
Con gái, con —— gái ——!
Anh ta ăn thịt mà anh lại phải uống canh, thế đạo gì!
Lôi Ti Ti run lợi hại hơn, trong lòng mắng Lâm Lâm 800 lần.
Cái tên cặn bã khoác tấm da người này!
Mà lúc này, cô lại bị người kéo lên bại lộ ở trước công chúng.
Người kia, là Ngụy Dịch!
Ngụy Dịch trực tiếp bỏ qua tức giận của Lôi Ti Ti, nhẹ cười nói với cô: “Đây là đồng nghiệp của anh, em làm quen đi.”
Mọi người không nghĩ tới Ngụy Dịch thản nhiên như vậy, tất cả đều ngẩn ngơ. Bọn họ nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại: “Chị, chào chị dâu.”
Lôi Ti Ti duy trì trạng thái mộng du: “Chào các đồng chí.”
Mọi người theo bản năng tiếp một câu: “Chị dâu cực khổ!”
Lôi Ti Ti càng theo bản năng: “Phục vụ cho Ngụy Dịch!”
Một tiếng sét nổ tung ở trong đầu Lôi Ti Ti.
Mẹ nó, muốn chết, cô rốt cuộc nói cái gì?!
Vương Nhã Tư chua lòm nói: “Phục vụ, phục vụ cái gì?! Chẳng lẽ là...”
Ngụy Dịch quét mắt một cái, Vương Nhã Tư lập tức câm miệng. Vương Nhã Tư kiêu ngạo cũng buồn bực: người đàn ông này, khí thế gì vậy!
Ngụy Dịch liếc nhìn một vòng, nói: “Lúc nào thì chuyện của tôi, mấy người cũng tới quản? Hử?”
Anh cười mắng: “Còn không mau cút đi!”
Mặc dù Ngụy Dịch còn duy trì mỉm cười, nhưng cả nhóm người đều biết, đây tuyệt đối là giả, là giả! Nếu không phải có chị dâu ở đây, hiện tại đoán chừng anh đã phun lửa. Anh vừa phun lửa, bọn họ sẽ phải làm thêm giờ!
Chính anh là thiên tài, làm cái gì cũng mau. Tội nghiệp bọn họ, chịu đựng suốt đêm! Suốt đêm!
—— Nhiều chuyện đáng quý, nhưng sinh mạng quý hơn, nếu vì vậy mà làm thêm giờ, thì quá tội nghiệp. Một nhóm người nhìn thẳng vào mắt nhau: phải, nên chuồn đi!
Vương Nhã Tư không cam lòng đi ở phía sau cùng.
Lôi Ti Ti tựa vào ngực Ngụy Dịch, có đủ tiểu nhân đắc chí và lương tâm bất an.
Cô không kìm hãm được hỏi: “Cô ấy là ai?” Chúa ơi, tha thứ cô giả bộ như vậy.
Ngụy Dịch nhíu mày một cái, hơi suy nghĩ một chút: “Cô ấy gọi Vương Nhã...”
Bị Lôi Ti Ti trông mong nhìn như thế, Ngụy Dịch có chút khoái chí.
Một lát, anh vẫn không nhớ nổi cô ta tên gì. Dù sao, cơ hội tiếp xúc với người của những nghành khác của anh rất ít.
Lôi Ti Ti thận trọng mở miệng: “Có phải là Vương Nhã Tư?”
Ngụy Dịch cười: “Hình như vậy.”
Nhạc tiên bồng bềnh bên tai Lôi Ti Ti.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ Vương Nhã Tư này lừa gạt mình hay sao?! Nếu không thì cô ta mắc chứng vọng tưởng, cho mình là bạn gái công công? Ừ ừ, nhất định là như vậy. Nếu bọn họ có JQ, đồng nghiệp của công công cũng sẽ không có biểu tình này >V
Lôi Ti Ti chợt hiểu, vô cùng không hiền hậu nói: “Nhã Tư? Cái tên này rất ngộ. Sao không gọi là Thác Phúc!”
Vương Nhã Tư dừng bước, bắp chân kéo căng thẳng tắp.
Ngụy Dịch tiếp lời nói: “Có chút.”
Vương Nhã Tư hung hăng dẫm giày cao gót trên mặt đất một cái, không quay đầu lại tông cửa xông ra. Lâm Lâm bị đụng hừ một tiếng: “Có bệnh.”
Những lời này thành giọt nước tràn ly. Vương Nhã Tư, hoàn toàn hỏng mất.