“Bằng vào việc cô nghe chỉ là đồn đãi.”
Giang gia nói xong cũng đi.
Anh ta phất tay áo, không mang đi nửa áng mây.
Lôi Ti Ti không biết an ủi người, luôn sợ mình rắc muối lên vết thương.
May nhờ Lưu Chiêu Chiêu đã quay lại trận chiến của họ, cô mới có thể bù lại một chút tiếc nuối.
Lôi Ti Ti cảm thấy, Lưu Chiêu Chiêu hoàn toàn là khoa trương! Thao tác như mộng ảo, ý thức thần thánh, không phải Yên Vũ thì là ai?
Lưu Chiêu Chiêu cười cô: “Vậy tại sao hắn ta lại thua?”
Lôi Ti Ti á khẩu.
Lưu Chiêu Chiêu hỏi cô: “Cậu nhìn kỹ, Giang gia là trang bị gì?”
Giống như là... Trang bị của người mới!!!
Lôi Ti Ti không nói gì.
Thật là quá đáng! Không chơi với người khinh thường Yên Vũ thế này >
Thật lâu, Lôi Ti Ti mới phấn kích nói: “Nói ví dụ học trưởng đang uống cà phê, nói ví dụ anh ấy một tay thao tác, nói ví dụ...”
Lôi Ti Ti có chút cảm giác thần tượng bị diệt, nhưng lại có chút vui vẻ nho nhỏ. Thì ra Yên Vũ cũng sẽ thua, thì ra hắn ta cũng không phải là không gì làm không được —— lúc này mới như người chứ ~:D
Lôi Ti Ti cảm thấy, cô lại biết hắn ta thêm một chút.
Kết quả nghĩ cái gì tới cái gì, Giang gia mới vừa đi, Yên Vũ đã tới rồi.
“Ti Ti.”
Yên Vũ như mây bay nước chảy khiến cô thật thưởng thức. Thắng bại là chuyện thường binh gia, huống chi đây đều là hư cấu, có cái gì không thua nổi.
“Ha ha, thật đúng lúc đó Yên Vũ.”
Yên Vũ nhìn cô một cái: “Không đúng lúc, anh đặc biệt tới tìm em.”
Này này đây là chuyện gì xảy ra?!!
Lôi Ti Ti kinh ngạc.
“Anh vì em mà quyết đấu với người ta, em nói làm sao bây giờ?”
Lôi Ti Ti nhất thời mờ mịt: “Làm sao bây giờ? Lấy thân báo đáp?”
“Anh chính là ý này nha”
Lôi Ti Ti cả kinh, khép lại laptop cái pằng, nhào về phía Ngụy Dịch.
“Ngụy công công, có người đùa giỡn em!!!”
Ngụy Dịch đang bưng ly cà phê đi ra ngoài, thấy Lôi Ti Ti nhào tới, ánh mắt chợt lóe sáng.
Cô nhào tới bắp đùi Ngụy công công rồi!!! Cô len lén sờ sờ, Wase, bắp thịt rất tinh tráng >V
Lôi Ti Ti lại 囧囧 rồi.
Ngụy công công ngoắc ngoắc ngón tay với cô, Lôi Ti Ti lúng ta lúng túng ôm hông của anh đứng lên.
Ngụy Dịch híp mắt, ánh mắt mang theo nhiệt độ nóng rực. Lôi Ti Ti bối rối nhìn anh chằm chằm.
“Ách...”
“Không cho phép ách.”
“Ah...”
“Không cho phép ah.”
Ngụy Dịch gần sát tới, ngũ quan anh tuấn phóng đại vô hạn trong con ngươi của Lôi Ti Ti. Cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không tự chủ liếm môi một cái.
Động tác vô tình này lại làm cho ánh mắt Ngụy Dịch sâu hơn, anh vươn tay giữ chặt cô, toàn bộ hơi thở ấm áp nhào vào trên mặt, anh khẽ vuốt tóc của cô, ánh mắt sáng trong giống như chiếu đầy sao.
Lôi Ti Ti không tự chủ được lui về phía sau co rụt lại, lại bị anh ôm chặt vào ngực hơn. Cách lớp áo thật mỏng, cô tựa hồ có thể cảm giác được tiếng tim đập trầm ổn của anh, cùng mồ hôi mịn thấm ra.
Thanh âm của anh dịu dàng trước nay chưa từng có: “Em là ngu ngốc sao?”
Lôi Ti Ti mếu máo, trên lưng toát ra mồ hôi lạnh. Trong nháy mắt, cô như đã nhận ra cái gì, rồi lại cái hiểu cái không. Cô nắm chặt vạt áo của anh, trong con ngươi xen lẫn khủng hoảng và mê mang.
Ngụy Dịch thuận thế đẩy cô đến trên tường, ngón tay thật dài sờ tóc của cô. Vẻ mặt cười như không cười, mê loạn ánh mắt của cô: “Nhớ, em là sủng vật của anh, một mình anh.”
Thanh âm trầm thấp, lại đủ đầu độc lòng người. Lôi Ti Ti không biết mình đang suy nghĩ gì, chẳng qua là thuận theo gật đầu một cái.
Không gian thu hẹp, một cái động tác nho nhỏ lại phá vỡ trật tự.
Hốt hoảng, môi của cô giống như chạm lên cái gì. Ấm áp, mang theo vị chanh nhạt.
Là khóe môi của Ngụy Dịch.
Ngụy Dịch nghiêng đầu, bóng ma khổng lồ bao phủ cô. Ngũ quan hoàn mỹ của anh thật chói mắt, khiến cô nhắm hai mắt lại.
Vì vậy bỏ lỡ phiền não thoáng hiện trong mắt Ngụy Dịch. Trên cần cổ cô đeo dây chuyền, treo lủng lẳng một hàng chữ tiếng Anh: Y&L - Nghiêm & Lôi, dây chuyền mà Lưu Chiêu Chiêu thành toàn mối tình thầm kín của cô.
Ngụy Dịch vùi đầu ở cổ của cô, lạnh lùng giễu cợt: “Mùi vị ngu ngốc.”
Ngụy công công không bình thường hầm hừ đi khỏi.
Lôi Ti Ti oán giận, anh kêu em ngu ngốc em cũng không so đo với anh, anh làm tóc em rối em cũng không so đo với anh. Biến thái, tức giận cho ai xem a!
Lôi Ti Ti buồn bực đến chết lên QQ tìm Lưu Chiêu Chiêu. Lưu Chiêu Chiêu lại cổ động cô vào Mộng Tưởng quốc.
Mộng Tưởng quốc? Lời nói của Yên Vũ còn văng vẳng bên tai, cô cô sao có thể...
Hôm nay quả nhiên là ngày bị trêu ghẹo TT.
Lưu Chiêu Chiêu cười nhạo cô chí khí bị chó ăn hết: “Như vậy nói gì, cậu và hắn ta ngả bài không phải vừa vặn sao?! Đàn ông thất bại rất yếu đuối, thừa cơ mà vào đi Lôi Ti Ti!”
“Thừa cơ mà vào”? Không biết vì sao a, bốn chữ này thật là càng nghe càng thuận tai >V
Ngụy công công không có ở đây, Lôi Ti Ti nghênh ngang chiếm đoạt máy vi tính để bàn tốt đẹp.
Nhưng sau khi login, cô lại phát hiện Yên Vũ không có ở đây.
Đáng tiếc, bỏ lỡ.
Lôi Ti Ti không thể làm gì khác hơn là đi làm nhiệm vụ cùng Lưu Chiêu Chiêu.
Lưu Chiêu Chiêu cái người rất đáng giận này, vừa làm nhiệm vụ vừa cười nhạo kỹ xảo của cô, từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong. Lôi Ti Ti im lặng rơi lệ. Bị cao thủ như Giang gia quở trách quở trách coi như xong, ngay cả Lưu Chiêu Chiêu cũng...
Cô không muốn sống!
Vậy mà Lưu Chiêu Chiêu nói cho cô biết: “Thân ái, cậu tha thứ nhé. Mình đây là lấy Giang gia làm chuẩn!”
Cậu là đồ sùng bái mù quáng!
Gần đây người này mê Nhất Vĩ Độ Giang đến tẩu hỏa nhập ma rồi, mặt bàn cũng đổi thành hình photoshop của Nhất Vĩ Độ Giang. Trong mặt bàn, đầu của Nhất Vĩ Độ Giang bị gắn ở trên người trần truồng của Ngô Tôn, gương mặt kia bắp thịt kia, Lôi Ti Ti nhìn đến bịt mũi.
Lưu Chiêu Chiêu lại động kinh, hô to trong hộp tin tức: “Mục tiêu của chúng ta là đụng ngã Giang gia!”
Lôi Ti Ti run lên, hoa lệ tiến vào trong nước.
Lôi Ti Ti khóc. Đã bao lâu cô chưa từng mất mặt thế.
Vốn là khi cô vừa mới bắt đầu chơi Mộng Tưởng quốc, bởi vì chưa quen với hình ảnh 3D, cô thường thường rất bi thống rơi vào trong nước.
Lại có người hỏi: “Phỉ Ngã đâu?” Bảy tám người trong đội ngũ trả lời vang dội: “Ở trong nước!”
Bởi vì Lôi Ti Ti mặc áo trắng, lại thường thường ngâm mình ở trong nước, còn chiếm được một ngoại hiệu hoa lệ vô cùng: “Thủy tính dương hoa” (hoa dương trong nước ~~ dâm đãng).
Lần này tại sao lại...
Trong tấm hình, đầu nữ tử áo trắng bị gắn trong miếng gỗ, miếng gỗ lại trôi lơ lửng trong nước, thoạt nhìn giống như một thi thể nữ không đầu, kinh hãi vô cùng.
“Lôi Ti Ti, BOSS a BOSS!! Cậu ngu ngốc mau tới giúp một tay, lão nương không chống nổi, cậu ở phía trên làm gì? Mẹ nó!”
Bột phấn Lưu Chiêu Chiêu điều khiển bị BOSS phất rơi mặt đất, vèo một tiếng trở về điểm phục sinh.
Lần này Lôi Ti Ti thật muốn khóc TT
“Chiêu Chiêu, mau cứu cứu mình!! Hình như trò chơi BUG rồi, hiện tại một chút xíu mình cũng không nhúc nhích được >
“Mẹ nó, nhiệm vụ này một giờ mới xong một cái, hiện tại mình không qua được!”
“Tìm GM (game master), tìm GM!”
Lôi Ti Ti vừa lòng như lửa đốt chờ, vừa vạn phần 囧 treo thây phía trên.
Cô lại cảm nhận được tác dụng của hiệu ứng danh nhân một lần nữa. Càng ngày càng nhiều người giết quái bắt đầu tập trung ở dưới chân cô, ngửa đầu ở góc độ cực kỳ nhất trí.
Lôi Ti Ti đã không có dũng khí xem thế giới bình luận TT
Trong lúc Lôi Ti Ti cầu nguyện, GM rốt cuộc đã tới.
Anh ta vòng quanh Lôi Ti Ti quay một vòng, rất bất đắc dĩ lắc đầu.
Lôi Ti Ti thật có lòng muốn chết rồi.
Lúc này Lôi Ti Ti chợt thấy một thân ảnh bảnh bao.
OMG, là Nhất Vĩ Độ Giang! Lại mất thể diện trước mặt anh ta, cô thật hận!
Không biết anh ta đã làm gì, những nhà chơi ở dưới nhìn cô đều chạy về hướng khác. Ngay cả GM cũng đi mất sau khi anh xuất hiện.
Lôi Ti Ti kinh ngạc, anh ta muốn làm gì?!
Lôi Ti Ti còn chưa có phản ứng kịp, Huyền Thanh kiếm liền kẹp ánh sáng màu lam đâm về phía mình!