• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả nhiên mấy ngày sau cũng không thấy bóng dáng Cố Lăng Tuyệt.

Ngày nào Thư Lâm cũng nhớ mang bữa sáng cho hắn, đây giống như một sự cố chấp vậy, như thể nếu kiên nhẫn đến cùng thì có thể gặp được kỳ tích.

Chuyện tiền bạc trong nhà vẫn chưa có dấu hiệu khởi sắc, nửa đêm còn nghe thấy ba Thư gọi điện với ông nội, giọng điệu cầu xin.

Không biết đầu kia nói cái gì mà ba cậu không còn sức nào nổi giận nữa: “Tiểu Lâm tốt xấu gì cũng là cháu nội của người, sao có thể để nó cho nhà họ Cố làm nhục...”

Cuối cùng Lý Tuệ Vân giành lấy điện thoại gào lên với bên kia: “Cứ lo cho nghiệp lớn của các người đi, tôi thà treo cổ trước cổng nhà họ Cố cũng không có vụ giao con trai qua bên đó đâu, bọn họ muốn gì chẳng lẽ tôi không biết sao? Mới khi trước tiểu Lâm cận kề cái chết thì không cứu, lớn lên rồi còn muốn dựa vào nó mà bám vào nhà họ Cố, cái lũ uống máu ăn thịt người các người sớm muộn gì cũng chết không nên thân! Đi chầu địa phủ với nhà họ Cố cho tôi được nhờ!”

Áp lực dồn nén mấy ngày rồi khiến cho người phụ nữ dịu dàng rốt cuộc cũng nổ tung, gào khóc trong phòng.

Tiếng ba Thư mỏi mệt an ủi thấp thoáng vang lên: “...Nổi nóng với bọn họ làm gì, dù họ có ý xấu thì con trai của chúng ta cũng không thể...”

“Nhà họ Thư mấy người không có thứ gì tốt cả, tôi đã tạo nghiệt gì mà lại vào đây chứ, có ý định như thế với đứa nhỏ không sợ quả báo sao!”

“Sau này không nhờ bọn họ...”

“Cả đời này tôi sẽ không bước vào cổng chính nhà họ Thư thêm một bước nào nữa, Thư Hải Dương anh chọn đi, theo ba với anh em anh hay là theo em với con?”

“...”

Đây là lần đầu Thư Lâm thấy ba mẹ cãi nhau.

Tuy không phải cãi nhau tóe lửa, nhưng lại đè nén bực bội và bất an khó phát tiết.

Thư Lâm vùi mình trong chăn, nhắn tin WeChat gửi cho Cố Lăng Tuyệt.

Mấy ngày gần đây vẫn luôn như thế, mỗi ngày đều chia sẻ tâm sự với hắn nhưng đồng thời cũng không dám biểu lộ sự tiêu cực quá nhiều, cậu sợ làm phiền người đó.

Dù cho không có hồi âm.

Mấy ngày liền ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng phiền muộn, người Thư Lâm gầy đi trông thấy, Triệu Tiểu Nguyệt thấy bất thường, lo lắng hỏi han: “Cậu không sao chứ, học tập áp lực quá sao? Nếu không hiểu thì không cần tự ép mình, cứ hỏi tớ nhé.”

Thư Lâm lắc đầu nói không sao.

Triệu Tiểu Nguyệt nói nhỏ: “Sao Cố Lăng Tuyệt còn chưa đi học nhỉ, nghỉ một tuần rồi, đáng lý ra là phải đi rồi chứ... Nhà cậu ấy điều kiện không tốt, chắc sẽ không gặp chuyện gì mà bỏ học đâu ha?”

Mấy lời này như chọc vào tim Thư Lâm: “Không đâu.”

Nói thì nghe hay lắm, nhưng chẳng có chút sức lực gì.

Chuyện này đến cùng vẫn khiến cậu lo lắng không thôi, sau đó vẫn lên phòng giáo viên lần nữa.

“Phá dỡ rồi sao?” Thầy Trần bất ngờ nhìn cậu học trò ngoan ngoãn đứng trước mặt, giọng hoài nghi: “Em nghi ngờ Cố Lăng Tuyệt bị bạo lực gia đình, có bằng chứng không?”

Thư Lâm gật đầu, cúi đầu ngắm chân: “Chính mắt em thấy vết thương trên người cậu ấy mà, còn từng băng bó nữa.”

Lúc này thầy Trần cũng thấy hơi lo, sắc mặt nghiêm trọng gọi lại dãy số lần trước xin nghỉ phép.

Bắt máy là một người phụ nữ, nghe báo là chủ nhiệm lớp của Cố Lăng Tuyệt thì để lại câu chờ một lát.

Không lâu sau, đầu bên kia điện thoại có giọng nói quen thuộc vang lên: “Thầy Trần.”

Dù cách một đầu dây nghe không quá rõ nhưng Thư Lâm vẫn ngẩng đầu lên ngay tức khắc.

“Bệnh của em đã đỡ hơn chưa? Khi nào đi học lại?”

“Khỏe hơn nhiều rồi ạ, chỉ là hiện giờ ông ngoại em còn ở bên, đành phải lại xin phép thầy cho nghỉ thêm thời gian nữa.”

Thầy Trần cau mày, thở dài một hơi, đang muốn dặn dò thêm gì đó thì cánh tay có cảm giác bị huých huých hai lần, vừa quay đầu lại đã thấy ánh mắt Thư Lâm lấp lánh chờ mong.

Thầy Trần: “...”

Chỉ vài giây ông lập tức hiểu ra, nhường lại điện thoại cho Thư Lâm.

“Cố Lăng Tuyệt.”

Đầu kia im lặng hồi lâu mới có động tĩnh: “Ừm.”

Chỉ một âm tiết đơn giản mà Thư Lâm suýt nữa òa khóc.

“Cậu còn chưa đi học nữa sao?” Vừa nghẹn ngào vừa ấm ức, vẫn là bạn nhỏ cùng bàn mà Cố Lăng Tuyệt quen thuộc.

“Trong nhà có việc, không đi được.”

“Ồ.” Thư Lâm có rất nhiều lời muốn nói.

Cậu muốn hỏi Cố Lăng Tuyệt cậu có nhận được tin nhắn của tớ không, có phải ông ngoại cậu lại đánh cậu không, có nhớ bôi thuốc đúng giờ không.

Còn có, tớ nhớ cậu lắm, cậu đừng giận tớ nữa.

Nhưng ở đây lại nói không nên lời.

“Còn việc gì sao?”

Giọng điệu xa cách khiến Thư Lâm sững sờ, ngơ ngác nói: “Tớ mang bữa sáng cho cậu...”

Còn chưa nói hết câu, đầu kia đã cúp máy.

Tiếng báo kết thúc bên tai làm cho Thư Lâm ngỡ ngàng một hồi.

Xém chút nữa thôi là cậu nhịn không được mà khóc.

Nhưng có lẽ mấy ngày gần đây trải qua quá nhiều chuyện, vậy mà vẫn có thể nhịn xuống, chỉ có khóe mắt ửng đỏ trông thật đáng thương.

Cố Lăng Tuyệt không thèm nghe cậu nói hết nữa.

Tâm tình sa sút về lại căn hộ cho thuê cũ, Thư Lâm còn chưa lên tầng cao nhất đã nghe thấy bên trên ồn ào.

Cửa phòng nhà cậu bị đập ầm ầm: “Thư Hải Dương, bước ra trả tiền coi!”

“Thư Hải Dương, trả tiền mồ hôi nước mắt cho chúng tôi, tiền tụi tôi vất vả cả đời đưa cho ông cuốn theo làn gió rồi à, cho tụi tôi một lời giải thích!”

Bản năng cảm nhận mối nguy nhanh hơn lý trí, Thư Lâm tức khắc dừng bước lại.

Trên hành lang có tấm gương bỏ đi, dù cho trên mặt đã bám đầy tro bụi nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng có người cầm cả dao.

Căn hộ này ngay cả bảo vệ cũng không có, chỉ có một người gác cổng kệ sự đời, mấy người dữ dằn hung tợn kiểu ấy ai mà dám ho he.

Lưng Thư Lâm ớn lạnh từng cơn, cậu thầm nhẹ nhõm vì hôm nay ba mẹ sẽ không về, chí ít là sẽ không gặp nguy hiểm.

Tay cậu run run nhấn số gọi cảnh sát.

Cậu không có kinh nghiệm xử lý chuyện này, nói chuyện với người ta mà lắp bắp, giọng nghèn nghẹn.

Chẳng qua chỉ mới mấy ngày thôi, vậy mà nhà bọn họ biến đổi nghiêng trời lệch đất, cuộc sống cậu cũng rối tung hết rồi.

Cảnh sát tới rất nhanh, đám người bị dẫn đi, vì có mang hung khí nên còn bị đeo còng.

Thư Lâm núp đi không dám ló mặt, cảnh sát nhìn bộ dạng gầy yếu sợ hãi của cậu, cho cậu ngồi trên một chiếc xe cảnh sát khác đưa về đồn viết tờ khai.

Xong xuôi hết thảy, Lý Tuệ Vân chạy tới đón cậu.

Nghe nói con trai ở đồn cảnh sát, hai chân bà như nhũn cả ra, thiếu chút nữa là đứng không vững, cũng may là không có chuyện gì.

Đám người kia đúng là chủ nợ của nhà họ, là một vài chủ cửa hàng nhỏ cùng hợp tác, lần này đổ đi không ít tiền.

Về đến nhà, Lý Tuệ Vân vẫn chưa hết sợ, bà nhìn chồng nói: “Chuyển chỗ đi.”

Sắc mặt ba Thư cũng không tốt, ông nói được, ngay đêm nay lập tức tìm phòng.

Nhưng Thư Lâm lắc đầu nói không cần.

“Chúng ta đến đây còn chưa được nửa tháng mà bọn họ đã tìm được đến tận trước cửa, dù dọn đi đâu nữa thì cũng như nhau thôi.”

Vợ chồng hai người nhanh chóng hiểu ra.

Thế nhưng, ngày trước thời gian bọn họ hợp tác cùng mấy cửa hàng này cũng không tính là ngắn, cho dù không nể tình đi nữa thì cũng không nên buộc nhà họ đến mức này chứ.

Lý Tuệ Vân nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhà họ Cố ép người quá đáng...”

“Cũng không hẳn là do nhà họ Cố...” Thư Lâm nhìn chằm chằm mặt đất, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Ép chúng ta có lợi gì đâu, bọn họ không làm gì cả vẫn có thể nhìn chúng ta khốn đốn... Nhà ta đến bước đường cùng, mọi người sẽ không thể không giao con cho nhà bên đó, vậy ai là người hi vọng điều đó nhất đây?”

Thư Hải Dương ngạc nhiên nhìn cậu.

Con trai ông không phải không hiểu gì, chỉ là xưa giờ không nói trước bọn họ.

Bé con bọn họ che chở từ trong tã lót nay đã trưởng thành.

Lý Tuệ Vân giận quá hóa cười: “Hổ dữ không ăn thịt con, nhà họ Cố đến cùng đã hứa cho họ cái gì mà làm được đến mức này cơ chứ.”

Thư Hải Dương không mở miệng, chỉ cầm bao thuốc, đi ra ngoài.

Vốn tưởng chuyện tồi tệ nhất cùng lắm có thế thôi, mỗi ngày sẽ bị người chặn đường đòi nợ, lại hứng thêm mấy lời không dễ nghe, ráng nhịn một chút là qua chuyện.

Nhưng ông trời cứ như rất thích thử gia đình họ.

Thư Hải Dương bị người đâm nhập viện.

Cảnh sát nói, mấy người đòi nợ đã uống rượu, lại bởi vì đánh bạc mà đi vay nặng lãi, nhìn thấy Thư Hải Dương ép trả nợ nhưng không thành, máu nóng dồn lên thọc một dao vào bên ngực trái.

Lúc Thư Lâm chạy tới bệnh viện, ba cậu còn đang cấp cứu chưa ra, Lý Tuệ Vân ôm gối ngồi một góc, ánh mắt trống rỗng, sắc mặt trắng bệch.

“Mẹ.”

Lý Tuệ Vân ngẩng lên, như là nắm được một cọng rơm, muốn đứng lên ôm con nhưng vì mất sức lại ngồi phịch xuống.

Thư Lâm quỳ xuống trước mặt bà, để bà tựa vào mình: “Ba chắc chắn sẽ qua thôi.”

“Con nói tại sao mấy ngày nay mẹ lại cãi nhau với ba chứ, nếu mẹ kiềm cái tính nóng này chút thì ba con cũng không cần đêm hôm rồi mà còn phải tươi cười đi xã giao...”

“Không phải lỗi của mẹ.”

“Mẹ còn ép ông ấy chọn giữa nhà họ Thư và mẹ, tại sao lại khiến ông ấy khó xử như vậy chứ?”

“Ba hiểu cho mẹ mà.”

Thư Lâm nhẹ giọng an ủi bà, hai người ngồi một chỗ, nhìn trông thật nhỏ yếu.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu được đẩy ra, bác sĩ mặc đồ phẫu thuật đi tới.

Ca phẫu thuật rất thành công, vết đâm chỉ lệch nửa centimet nữa là trúng tim.

“Còn phải vào ICU(*) quan sát một thời gian, người nhà đi theo tôi lấy đơn, ra quầy thanh toán.”

(*)ICU: phòng điều trị chăm sóc đặc biệt.

Nhìn số tiền bên dưới, Thư Lâm hỏi: “Đủ không mẹ?”

“Con đừng lo, để mẹ đi gặp dì con làm y tá một chút.”

Thư Lâm gật đầu.

Cậu đã từng gặp qua các chị em của mẹ cậu, ai cũng xinh đẹp tốt tính, đợt này đã cho nhà cậu mượn không ít tiền, nhưng nhà bọn họ cũng đâu phải là tiền tự nhiên bay tới, còn có thể cho mượn bao nhiêu lần nữa đây?

Đi cùng bác sĩ đưa ba vào ICU, các quán ăn sáng bên ngoài đã hoạt động.

Dù cho Lý Tuệ Vân đã nói là không đói, Thư Lâm vẫn bảo cậu sẽ ra ngoài mua một ít.

Sắc trời vẫn tối đen như mực, đèn bệnh viện thì không sáng rõ, Thư Lâm bước đi, điện thoại trong tay đột nhiên rơi xuống.

Cậu ngồi xổm xuống, cúi người, nhặt vài lần nhưng đều không được.

Cậu đang run.

Toàn bộ sợ hãi và bất lực dồn nén ngay khắc này ồ ạt úp tới, cậu xém chút nữa là không còn ba.

Thư Lâm không biết phải làm sao cho tốt, cậu dứt khoát ngồi dưới đất, ổn định hơi thở.

Trên màn hình điện thoại, mục liên hệ đầu tiên trên WeChat đã lâu rồi không có tin nhắn mới.

Lần này Thư Lâm không nói gì, chỉ lướt lên xem lại lịch sử trò chuyện giữa hai người.

Khóe mắt cay cay, nước mắt như chực trào.

Nhưng cậu nén lại.

Hiện tại trong nhà, chỉ có cậu là không được khóc.

Trời dần sáng lên, người đến bệnh viên cũng bắt đầu nhiều dần.

Thư Lâm lấy lại sức đứng dậy.

Mua bữa sáng về, Lý Tuệ Vân đang đứng ngoài phòng cấp cứu gọi điện thoại, miệng tuy cười nhưng ánh mắt mỏi mệt.

Thư Lâm chờ bà tắt máy mới đi qua đưa bánh bao súp cho mẹ.

Hai người tìm chỗ vắng ngồi, lòng trĩu nặng ăn hai cái bánh bao.

“Mẹ vừa tìm được việc, làm ở chỗ dì Lý của con.” Lý Tuệ Vân cúi đầu, tay cầm bánh bao hơi run: “Lương nhận việc không tồi, chỉ là hơi bận rộn, có thể sẽ không đủ thời gian chăm sóc con.”

Một tia kinh ngạc chợt lóe qua trong mắt Thư Lâm nhưng ngay lập tức biến mất: “Vâng, có vất vả không mẹ?”

“Có một chút, làm hai ca.” Lý Tuệ Vân cố làm cho giọng mình thoải mái: “Là nghề cũ của mẹ, ít nhất không phải học lại từ đầu, cũng giảm được không ít phiền phức.”

“Bao nhiêu một tháng ạ?”

“...”

“Mẹ.”

“...Năm nghìn tệ, cậu ấy đồng ý trả trước nửa năm tiền lương.”

Thư Lâm hít sâu.

Năm nghìn, còn không bằng lương của dì Phương nữa.

Nhưng bây giờ nhà cậu có tư cách gì bắt bẻ đâu, nhớ tới mấy con số không trên tờ phiếu thanh toán là hận không thể khắc chữ ‘Gấp’ lên trên trán mình.

Ăn xong, Thư Lâm dọn rác với túi xách trên tay, nói khẽ: “Con cũng kiếm việc làm thôi.”

Lý Tuệ Vân nhìn cậu.

Thư Lâm nói: “Thành tích của con như thế cũng chẳng làm nên gì, trước kia con không hiểu chuyện, đã để ba mẹ lo lắng rồi.”

“Nói bậy gì đó...” Lý Tuệ Vân muốn nổi giận, lại nghe thấy con trai khẽ nói: “Con không muốn mất ba.”

Lời muốn nói nghẹn lại trong cổ, bà nói không nên lời.

“Nghỉ học vẫn giữ lại học bạ, con sẽ hỏi thầy Trần xem học phí kì sau có hoãn được hay không.” Thư Lâm nhẹ nhàng quyết định tương lai của mình, “Nếu có thể giữ được học bạ thì càng tốt, vậy thì sau này không biết chừng vẫn có cơ hội vào cao đẳng, dù cũng không phải trường tốt gì.”

“Nói gì vậy, con trai mẹ rất thông minh mà.” Lý Tuệ Vân rốt cuộc không nhịn được nữa, nước mắt chảy xuống: “Chờ bán đấu giá nhà xong cũng đỡ được một phần, còn công ty với xưởng, đường nào con cũng sẽ được học lại thôi.”

Thư Lâm mỉm cười: “Vâng.”

Sao dễ vậy được chứ.

Quá trình đấu giá cũng không nhanh như vậy, còn phải ước định trước. Đối tác với nhà họ Thư chắc chắn phải phá sản, quan tòa xét xử năm năm còn chưa kết án.

Học đại học cũng ra trường rồi.

Đến khi Cố Lăng Tuyệt đi học lại, không gặp cậu, cũng không được ăn bữa sáng cậu mua nữa.

Thư Lâm có hơi tiếc nuối.

Trước khi đi, cậu muốn gặp Cố Lăng Tuyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK