Tiếc là vị đương gia này dù đã tạo nên một trận bão mạng, thế nhưng bản thân người đó lại rất kín tiếng, các trang báo lá cải không thể đào nổi bất kì một tin tức hữu dụng nào, cứ như cái tên cũng không phải tên chính chủ. Tất cả mọi người đều gọi người đó là ngài Cố, đến cả ảnh chụp cũng chỉ bắt được một bóng lưng mờ không chịu được, chẳng có chút giá trị tham khảo nào.
Thông tin về tài chính kinh tế càng không phải nói, đa phần là những phân tích chuyên sâu tối nghĩa cần dùng nhiều não. Thư Lâm kiên trì đọc mấy trang nhưng đều không hiểu nội dung trong đó.
Niềm tin trong cậu dần vơi đi.
Cậu đến bệnh viện thăm ba, không được vào ICU, chỉ có thể nhìn vào từ cửa sổ đưa mấy đồ lặt vặt, nhưng cũng không thể nhìn hết rõ, ý định trò chuyện với ba vài câu bỗng rơi vào hư vô.
Dạo quanh ngoài phòng bệnh một vòng, thật sự không có cách nào khác, chỉ còn cách đi ra tìm một chỗ ngồi.
Cậu soạn tin WeChat cho Cố Lăng Tuyệt, viết một đoạn dài ngoằng, gõ đến chữ cuối thì lại không nhấn gửi mà cắt cả đoạn văn bản dán vào mục ghi nhớ của bản thân, bên trong đã có rất nhiều lời lải nhải, đều là những tâm sự của cậu trong khoảng thời gian gần đây.
Có quá nhiều lời muốn kể, nhưng nghĩ đến việc có khả năng Cố Lăng Tuyệt không muốn nghe, vậy là lại nhịn xuống.
Tình cảnh hiện tại cũng chưa đến mức gọi là cùng đường bí lối, mặt dày đi xin xỏ hết những người có thể xin rồi, thêm một nhà họ Cố nữa thực ra cũng không tính là gì.
Thư Lâm không ngừng động viên bản thân, tự bơm cho mình thành một quả bóng lớn(*), mượn chút dũng khí nhất thời này bước lên con đường đến nhà họ Cố.
(*) Bên Trung Quốc thường nói tự động viên là bơm hơi.
Để có được địa chỉ này thì phải bỏ ra một ít công sức, là từ một vị trưởng bối không quen thân, có lẽ là thương hại, cũng có lẽ là muốn xem trò cười của nhà họ Thư, cho dù là nguyên nhân nào đi chăng nữa thì Thư Lâm vẫn rất biết ơn nói lời cảm kích.
Tòa nhà của vị gia chủ kia cách trung tâm thành phố rất xa, giữa chặng có một đoạn đường rất dài không bắt được xe buýt, Thư Lâm mím môi, hiếm một lần mà tự bắt xe cho mình.
Cả đoạn đường lo lắng thấp thỏm, nhưng khi đến nơi thì ngược lại lại thấy nhẹ lòng.
Cậu mặc một bộ âu phục lịch sự, trình bày lí do mình tới đây với bảo vệ xong, sau khi người kia vào báo thì đi ra bảo gia chủ đang tổ chức một cuộc họp quan trọng, phải chờ một lúc.
Lý do này Thư Lâm không còn lạ gì nữa, tám chín phần mười cuối cùng sẽ không thể gặp được, nhưng cậu vẫn tìm chỗ ngồi xuống trước cổng, biết đâu sẽ gặp may.
Trí thông minh của cậu không được nhiều, chỉ có thể dùng những phương pháp truyền thống bù lại chút.
Rất may là tiết trời hôm nay không tệ, công trình công cộng và vườn hoa ở bên ngoài biệt thự nhà họ Cố đều giống nhau, ngồi trên băng ghế cũng không lạnh lắm. Thư Lâm rảnh rỗi nhìn ngó xung quanh, sau đó qua những khe hở của hàng rào nhìn thấy được một thứ quen thuộc.
Là một chiếc xích đu.
Thư Lâm nhìn chăm chú một hồi, lại có ý định muốn nhắn tin cho Cố Lăng Tuyệt.
Không biết đợi bao lâu, đến giờ cơm trưa cũng không dám ăn, chỉ sợ bỏ lỡ mất một cơ hội nào.
Cứ kiên nhẫn ngồi ở đây như thế, cuối cùng cũng thấy có xe từ trong nhà chạy ra.
Thư Lâm tiến lên một bước, chiếc xe không dừng lại, trước cổng có một người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười nhìn theo, quanh thân tỏa ra khí thế mạnh mẽ, trông rất lợi hại.
Cậu lấy hết dũng khí đi đến ngại ngùng nói: “Xin chào ngài, tôi là người bên công ty hán phục Thư thị, lúc trước có báo qua cho bảo vệ, nghe nói là ngài Cố đang họp, không tiện gặp người ngoài, xin hỏi hiện tại ngài ấy có thời gian không?”
Mấy ngày vừa qua người đàn ông đã gặp rất nhiều người tới thăm hỏi như này, nhưng kiểu như Thư Lâm một thân một mình đến đây thì lại là lần đầu gặp.
Anh có hơi ngạc nhiên nhưng không biểu hiện ra ngoài, giọng bình tĩnh: “Có hẹn trước không?”
Đến thăm nhà họ Cố phải hẹn trước cũng không phải yêu cầu quái đản gì, khoảng thời gian này không biết Thư Lâm đã hẹn trước bao nhiêu ông chủ doanh nghiệp, rất nhiều người sắp xếp lịch xong xuôi hết rồi đến lúc gặp mặt lại không thấy bóng dáng.
Lại cũng như từ chối gặp mà thôi.
Có lẽ đã lâu rồi chưa nghe lại giọng điệu khách khí như vậy, Thư Lâm đã có thêm hi vọng hơn trước: “Thật có lỗi, đột nhiên tới như vậy mà lại không hẹn trước, nhưng lúc trước tôi với ngài Cố Thừa Tông có quen biết nhau...”
Sau khi nói lời này, trong lòng Thư Lâm cực kì thấp thỏm, giờ đây gia chủ nhà họ Cố với vị đại thiếu gia lúc trước đã trở mặt, đây là chuyện mà ngay cả con nít cũng biết.
Nhưng giờ cậu không còn cách khác, thầm nghĩ rằng có lẽ như vậy có thể khơi dậy sự hứng thú của người kia chăng.
Nhưng đồng thời cậu cũng sợ đắc tội người ta, sau đó mau chóng đỏ mặt bổ sung thêm: “Tuy là quen biết cũng không vui vẻ gì...”
Vẻ mặt người đàn ông trước mặt đã không tốt lắm, nghe cậu bổ sung xong cũng không tỏ ra thích thú bao nhiêu.
Thư Lâm cuống cuồng, trong lòng đã vô cùng hối hận, mắt bất giác đỏ lên, thấp giọng khẩn cầu: “Xin ngài...”
Người đàn ông nhíu mày, không nói câu nào xoay lưng đi vào cổng.
Thư Lâm đứng bên ngoài căng mặt hết mức mới không để bản thân khóc ra.
Không sao cả.
Dù sao lúc trước cũng đã chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất, chẳng qua chỉ là thêm một lần xấu mặt thôi, cùng lắm thì chờ ở ngoài này một lát, có lẽ ngu ngốc mà tỏ sự thành tâm một chút lại có thể đả động đến người kia thì sao?
Tuy đã nếm qua thất bại, nhưng Thư Lâm cũng không thể cứ thế mà đi.
Cậu sửa sang lại bộ âu phục có hơi rộng, lần nữa tìm một chỗ mà đứng, sau đó ngơ ngẩn nhìn vào trong.
Trong đầu có thật nhiều suy nghĩ, như là nếu lại gặp vị vừa rồi thì phải cầu xin như thế nào; có cơ hội được gặp vị họ Cố kia thì nên nói ra sao; thương nhân thì cần có lãi, chắc hẳn cậu phải cho một lợi ích nào đó mới được giúp...
Chú bảo vệ trong trạm gác có đi ra nhìn cậu mấy lần, ánh mắt đầy hoài nghi và tò mò, nhưng có lẽ do Thư Lâm thực sự quá gầy yếu, không có vẻ như sẽ tạo uy hiếp gì, cho nên chú cũng không mở miệng đuổi cậu đi.
Vậy là Thư Lâm lại tiếp tục mặt dày đứng đấy.
Không ôm hy vọng mà đến, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà dấy lửa.
Thư Lâm không tính thử đã đứng trong bao lâu, nhưng chắc chắn là không bằng lúc trước khó khăn đứng chờ cái người kia.
Thời gian trôi qua, rốt cuộc Thư Lâm cũng thấy người đàn ông nọ đi ra, không giống như lúc nãy, mặc dù không quá nhiệt tình nhưng rõ ràng vẻ mặt đã dịu đi rất nhiều, như thể là sợ làm cậu sợ vậy: “Ngài Cố muốn gặp ngài.”
Dùng tôn xưng(*).
(*): cách gọi kính trọng
Thư Lâm hơi mở to hai mắt, không rõ lời này là có hàm ý gì.
Cậu kích động nói năng lộn xộn: “Ngài nói tôi sao, ngài Cố muốn gặp tôi?”
“Đúng vậy.” Người đàn ông mỉm cười trấn an cậu, “Tôi họ Lâm, gọi là Lâm Thâm, ngài cứ gọi tên tôi là được rồi, không cần khách khí như vậy.”
Đột nhiên được đối xử đặc biệt vẫn chưa làm Thư Lâm vui lên, cậu lo lắng bất an, thậm chí có chút sợ hãi.
Rõ ràng là cơ hội mình mong ước, nhưng Thư Lâm lại còn ngu ngơ hỏi một câu: “Tại sao ngài Cố muốn gặp tôi?”
Lâm Thâm phá lệ kiên nhẫn nói với cậu: “Lát nữa ngài sẽ hiểu thôi, ngoài trời lạnh lẽo, ngài cứ theo tôi vào trước đã.”
Đầu Thư Lâm xoay vòng vòng, mãi tới khi đến ngoài phòng khách mới chợt hoàn hồn lại.
Toàn bộ lời nói nghĩ sẵn trong đầu lúc trước giờ đây tan biến hết không còn một mống.
Theo bản năng cậu cầu cứu người bên cạnh, xoay qua mới phát hiện đây vốn không có người mình quen.
Không có đường lùi.
Lâm Thâm gõ cửa một cái, ngữ điệu cung kính: “Tiên sinh, người đến rồi.”
Sau đó Thư Lâm nghe được một giọng nam trẻ tuổi: “Vào đi.”
Có hơi khàn, như là bị bệnh.
Thư Lâm nhớ đến tin tức về vị Cố tiên sinh này mà cậu đọc được, bị ông ngoại cùng ba ruột bạo hành trong thời gian không ngắn, thế nên cơ thể không được khỏe mạnh.
Cửa mở, Lâm Thâm không vào mà làm động tác “Mời” cúi người với Thư Lâm.
Một cảm giác căng thẳng dâng khắp người, Thư Lâm cảm thấy mình sắp đi cùng tay cùng chân mất thôi.
Cậu hít sâu mấy cái, sau đó bước vào, cửa sau lưng theo đó khép lại, cứ như là nhốt cậu vào một lồng giam sang trọng lộng lẫy.
Phòng khách bố trí trang nhã, dưới chân là thảm mềm, hai bên là ghế dựa êm ái, ở giữa là bàn trà, ở trên nữa là ghế trung tâm --- Có một người con trai hết sức trẻ tuổi đang ngồi đó.
Mặt mũi góc cạnh anh tuấn, lúc không cười trông nét mặt thật lạnh lùng.
Cực kì lạ lẫm, nhưng lại cũng hết sức quen thuộc.
Thư Lâm chậm chạp mở to hai mắt.
Cậu dường như không kịp tự hỏi, trong đầu rối loạn tùng phèo, ngay cả phép lịch sự cơ bản nhất cũng quên, nói chuyện lắp bắp: “Anh, anh giống y hệt một người bạn...”
Người đó cười, bộ âu phục thủ công trên người được may thật khéo léo, sắc màu xám tro nho nhã, rõ ràng là gương mặt còn rất trẻ, thế nhưng lại phối hợp cực kì hoàn hảo với bộ trang phục cổ điển này.
“Vậy sao?” Hắn mỉm cười, ánh mắt nhìn Thư Lâm ôn hòa mà bao dung, “Chào cậu, tôi họ Cố, mọi người thường gọi là ngài Cố, tất nhiên là cậu cũng có thể gọi tên đầy đủ của tôi, tôi tên Cố Lăng Tuyệt.”
Não Thư Lâm chết máy hoàn toàn.
Cậu dường như đã phải chớp mắt mấy lần để biểu đạt sự ngơ ngác và khiếp sợ của mình, nhưng thực tế là cậu chẳng thể làm ra cử chỉ nào nổi, chỉ đần độn mà há to miệng, chẳng nói nên lời mà nhìn người đang ngồi trước kia.
Tên giống hệt bạn cùng bàn của cậu.
Ngoại hình cũng giống hệt bạn cùng bàn của cậu.
Cậu lùi về sau mấy bước, muốn nói gì đó, lại chỉ phát ra được một âm tiết không rõ.
“Sao nghe bảo là đến xin giúp đỡ?” Âm thanh của Cố Lăng Tuyệt vì khàn khàn mà có vẻ hơi xa cách, “Thành ý cậu mang tới đây đâu?”
Thư Lâm như chú thỏ con bị giật mình, thậm chí cơ thể cậu cũng đã cứng lại.
Tình huống phát triển đến mức này đã bay xa khỏi trí tưởng tượng các loại viễn cảnh của cậu rồi.
Gia chủ nhà họ Cố là bạn cùng bàn của cậu.
Không phải như thế.
Bạn cùng bàn của cậu, là một nhóc đáng thương không được ba yêu, mẹ kế thì ngược đãi, ngay cả bữa sáng cũng không có mà ăn.
Mà bây giờ, người bạn cùng bàn vừa nghèo vừa đáng thương ấy đang ngồi ở trung tâm, cười với cậu: “Hay là theo tôi, tôi nuôi cậu?”
“Tớ...”
Vừa nói được một từ thì cổ họng như bị cái gì chặn lại, Thư Lâm cứ như mới tỉnh khỏi giấc mộng.
Rốt cuộc trong mắt cậu cũng trở nên tỉnh táo.
Là Cố Lăng Tuyệt.
Cậu nghĩ thầm, là Cố Lăng Tuyệt cậu tìm rất lâu rồi.
Những tủi hờn, sợ hãi, áp lực mấy ngày qua trong khắc này như cơn lũ phá bờ đê, hóa thành từng giọt nước mắt. Thư Lâm bặm miệng, thút tha thút thít bước nhanh lên trước, tựa như con thuyền trong sương mờ tìm được ngọn hải đăng, lao vào lòng Cố Lăng Tuyệt, hai tay không kiêng nể gì mà túm chặt lưng áo phẳng phiu.
Toàn thân cậu run rẩy.
Cố Lăng Tuyệt dần không cười nữa.
Trong những ngày không có hắn, bạn nhỏ cùng bàn vậy mà gầy đi nhiều đến thế, thịt mềm trên người không còn nữa, sờ chỉ toàn xương; gò má đã gồ lên, ánh mắt hoảng sợ bất an, bên trong ẩn chứa sự chờ mong, còn cả tro tàn sau khi mong chờ bị tan biến.
Cố Lăng Tuyệt đau lòng không chịu nổi, nào có tâm trạng nào trêu chọc nữa: “Thư Lâm.”
Đã lâu không nghe, tiếng gọi quen thuộc.
Một trận chua xót như mưa bão ập tới, Thư Lâm bật khóc ra tiếng, run run cáo trạng: “Ba tớ nằm viện, mỗi ngày đều phải uống rất nhiều thuốc, khâu rất nhiều mũi... Mẹ tớ phải đi làm công cho người ta, ngày nào cũng làm thêm giờ, không làm thêm thì lại không có tiền thưởng... Ngày nào tớ cũng đi xin người ta, xin thật nhiều thật nhiều người, tớ đi xin ông nội nhưng lại không có cái gì cả...”
“Thư Lâm.”
“Tớ muốn đi tìm cậu, nhưng lại sợ cậu sẽ ghét tớ, tớ rất nhớ cậu Cố Lăng Tuyệt.” Thư Lâm ngẩng đầu nhìn hắn, đang ấm ức thì đổi mặt cái rẹt, “Cậu đã đi đâu?”
Cố Lăng Tuyệt vốn muốn an ủi rằng hắn chẳng đi đâu cả, chỉ là bị nhốt lại. Đoạn thời gian ở trong khoảng không tối tăm không có ánh mặt trời kia, mỗi ngày đều phải dựa vào chút kí ức ít ỏi mà trụ vững.
Khi Thư Lâm đang đi khắp nơi luồn cúi xin người vay tiền.
Thì hắn ở nơi u tối không thấy ánh mặt trời chống chọi với kẻ điên.
Nhưng dáng vẻ hiện tại của bạn nhỏ cùng bàn, thật sự không thích hợp nói những lời khiến cậu lo lắng.
Cố Lăng Tuyệt không nghĩ được nhiều nữa, áp trán mình lên trán bạn nhỏ cùng bàn, cùng cảm nhận nhiệt độ của nhau.
Cuối cùng, rốt cuộc không khống chế được khát khao trong lòng, hắn ôm người vào ngực, mạnh mẽ hôn xuống.