Lôi Thanh Tiêu nghe thấy Mộc Nguyệt Hinh nói vậy, vô thức nhíu chặt mày lại, bạn của mẹ anh có thể là ai được chứ, đều là mấy phu nhân nhà giàu, tiểu thư nhà giàu, anh lại chẳng biết mẹ mình đang đánh chủ ý gì hay sao, quả nhiên mỗi một câu nói quan tâm đến mình, nghĩ cho mình, đều là giả tạo cả.
"Bạn của mẹ con đi làm gì, hôm nay làm việc cả ngày, con mệt mỏi lắm rồi, con đi nghỉ ngơi trước đi."
Nói xong, Lôi Thanh Tiêu đứng dậy đi thẳng lên cầu thang, tỏ vẻ mất kiên nhẫn, bước chân cũng không khỏi tăng nhanh tốc độ, Mộc Nguyệt Hinh thấy Lôi Thanh Tiêu thật sự đi lên cầu thang, lòng nóng như lửa đốt.
"Thanh Tiêu, con nghe mẹ nói đã, đừng vội đi."
Mộc Nguyệt Hinh nâng cao giọng nói cao hơn cả quãng tám, nhưng Lôi Thanh Tiêu đã hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt của bà ta, Lôi Thanh Tiêu trở về phòng của mình, cởi áo khoác ra, lấy điện thoại ra, đang định đặt nó lên tủ đầu giường, chợt thấy đèn báo điện thoại di động của mình lóe lên, anh mở màn hình điện thoại di động lên, phát hiện ra có một tin nhắn thoại, trong tin nhắn truyền đến tiếng nói của Kỳ Huyễn Vu.
"Thanh Tiêu, Lôi đại công tử, Lôi tổng, bao giờ cậu mới định gọi điện thoại cho tôi đấy!"
Lúc này Lôi Thanh Tiêu mới nhớ ra, nhớ đến cuộc gọi điện thoại đến hóng chuyện của Kỳ Huyễn Vu chiều hôm nay, anh vỗ nhẹ lên đầu mình, lắc đầu, hóa ra anh đã sớm quên mất chuyện này rồi. Anh gọi điện thoại lại cho Kỳ Huyễn Vu, đầu điện thoại bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói gấp gáp của Kỳ Huyễn Vu.
"Đại ca, cuối cùng cậu đã nhớ ra tôi rồi!"
Lôi Thanh Tiêu dùng giọng điệu không vội vã không gấp gáp, chậm rãi nói: “Là thế này, tối nay tôi vừa đến nhà Mộng Mộng ăn cơm, nên quên mất chuyện điện thoại này."
Lôi Thanh Tiêu nói lý chẳng sợ, Kỳ Huyễn Vu nghe thấy giọng điệu đương nhiên này của Lôi Thanh Tiêu, nhất thời như bị đập một gậy cực mạnh vào trên đầu, trong lòng thầm suy nghĩ: Thanh Tiêu ơi là Thanh Tiêu, cậu đang khoe khoang với tôi đúng không, bắt nạt tôi không có bạn gái hả? Hồng nhan tri kỷ của tôi ở khắp mọi nơi, cậu có thể đánh ngã tôi không.
"Mộng Mộng, chính là người đẹp gặp hôm trước ở quán bar đúng không, được rồi, hóa ra cậu là người như vậy, cậu không cần phải giải thích với chúng tôi đâu, tôi đã gọi cho Lạc Phong rồi, bây giờ cậu đến Kim Dạ Bất Nhập Miên đi, chúng tôi chờ lời giải thích của câụ, tất nhiên là mang thêm người sẽ tốt hơn."
Lôi Thanh Tiêu nghe hiểu ý của Kỳ Huyễn Vu, ý muốn bảo anh dẫn cả Điềm Mộng Hinh cùng đi theo, Lôi Thanh Tiêu nâng cao giọng lên đến quãng tám, tỏ rõ thái độ không hài lòng.
"Cô ấy đã nghỉ ngơi rồi, hơn nữa chỗ đó không thích hợp với cô ấy, bây giờ tôi sẽ tới ngay, các cậu cứ ở đó chờ tôi đi."
Lôi Thanh Tiêu nói xong, còn không chờ Kỳ Huyễn Vu phản ứng lại, đã cúp điện thoại.
"Sao cúp máy nhanh đến vậy."
Kỳ Huyễn Vu cầm điện thoại ngẩn người, Lạc Phong thấy hành động kỳ quái này của Kỳ Huyễn Vu, lại hỏi: “Sao vậy?"
Kỳ Huyễn Vu để điện thoại di động xuống bên cạnh, nói: “Không sao cả, cậu ta nói sẽ lập tức tới ngay, bảo bọn mình chờ."
Sau khi cúp điện thoại, Lôi Thanh Tiêu mặc áo khoác vào, đi xuống tầng dưới, Mộc Nguyệt Hinh thấy anh đi xuống, cứ nghĩ anh đã nghĩ thông suốt, tình nguyện ý, mỉm cười nói: “Thanh Tiêu, con tình nguyện đi à?"
Lôi Thanh Tiêu lạnh mặt đi lướt qua bên người bà ta, làm như bịt tai không nghe thấy lời Mộc Nguyệt Hinh nói, đi thẳng ra ngoài cửa.