Điềm Mộng Hinh cười nói: "Tôi đã gặp các anh rồi, hôm nay rất cám ơn các anh, tôi tên là Điềm Mộng Hinh."
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy Điềm Mộng Hinh cám ơn bọn Kỳ Huyễn Vu, sắc mặt nhất thời tối sầm lại, nói: "Bọn họ là bạn bè của tôi, tôi tên là Lôi Thanh Tiêu, hôm nay vừa trở về từ nước ngoài."
Lạc Phong vội vàng tiếp lời Lôi Thanh Tiêu, nói: "Thật ra chúng tôi không có công lao gì cả, công lao của cậu ta là lớn nhất, đúng rồi Huyễn Vu, bọn tôi đều có thêm cái hẹn nữa, giờ phải đi rồi."
Kỳ Huyễn Vu mơ hồ không hiểu Lạc Phong nói gì, nghi hoặc nhìn Lạc Phong, Lạc Phong đạp mạnh anh ta một cước, Kỳ Huyễn Vu vội vàng nói: "Đúng đúng, bọn tôi đều đã hẹn với người khác rồi, các cậu cứ trò chuyện đi, các cậu cứ trò chuyện đi, bọn tôi đi trước đi."
Điềm Mộng Hinh thấy bọn họ muốn đi, nói: "Vậy hẹn gặp lại sau."
"Thanh Tiêu, bọn tôi đi trước đây, cậu chăm sóc cho vị tiểu thư này nhé."
Lạc Phong nói xong, đứng dậy đi ra ngoài, Lôi Thanh Tiêu thờ ơ đáp lại: "Ừ, vậy hôm nào gặp lại."
Lạc Phong kéo Kỳ Huyễn Vu đi ra ngoài, Kỳ Huyễn Vu nói: "Đi vội vàng như vậy làm gì? Lần đầu tiên tôi thấy Thanh Tiêu có biểu tình như hôm nay, tôi còn muốn ở lại lâu hơn?"
"Cậu còn ngây người ra đó làm gì, hôm nay vừa khen cậu thông minh xong, bây giờ lại ngu đi rồi, cậu không nhìn ra à, hôm nay cậu ta vừa động lòng hồng loan, cậu không thấy vừa rồi người ta không để ý đến cậu ta, đi cám ơn cậu, sắc mặt của cậu ta tối sầm xuống, cậu muốn ngồi lại đó để cậu ta đông chết à." Lạc Phong nói.
"Thì ra là như vậy, sao vừa rồi tôi không nhận ra nhỉ, a, vừa nãy quên không lưu số điện thoại của người đẹp rồi." Kỳ Huyễn Vu nói.
Lạc Phong lắc đầu, vội vàng nói: "Còn số điện thoại gì nữa, đi thôi, sau này sẽ còn gặp mặt lại, đi thôi, đừng có mắt mù nữa."
Trong quán bar chỉ còn lại hai người bọn họ, Lôi Thanh Tiêu thờ ơ hỏi: "Sao cô là con gái lại làm việc ở nơi như thế này?
"Muốn trụ lại ở thành phố lớn, cần phải có nhiều tiền mới sống được, mặc dù tôi có công việc chính, nhưng trong nhà còn có cha mẹ, vì vậy tôi cần kiếm nhiều tiền hơn để hỗ trợ cho gia đình, dù sao tuổi tác cuả cha mẹ tôi đều đã lớn cả rồi." Điềm Mộng Hinh giải thích.
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy Điềm Mộng Hinh giải thích vậy, bóng lưng mơ hồ của mẹ cô từ trong hồi ức dần hiện ra trong đầu, giọng nói êm ái của mẹ hiền, nắm lấy tay cô, dẫn cô đi về nhà, đó là cảm giác anh chưa từng được trải nghiệm qua, chỉ là môi trường làm việc phức tạp thế này, sao anh có thể bảo đảm sự an toàn cho cô.
"Cha mẹ cô đều ở trong thành phố à?" Lôi Thanh Tiêu hỏi.
Điềm Mộng Hinh lắc đầu, nói: "Cha mẹ tôi đều không ở đây, không hiểu vì lý do gì, từ hồi còn rất nhỏ gia đình tôi đã đột nhiên chuyển về quê sống, tôi lớn lên ở quê."
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy Điềm Mộng Hinh không lớn lên ở thành phố này, mà lớn lên ở vùng quê nghèo khổ, trong lòng anh nhất thời cảm thấy đây là lỗi cuả mình, anh đang định nói gì đó, giám đốc quán bar bước tới.
Giám đốc quán bar đi tới trước mặt Điềm Mộng Hinh, nói: "Đã xảy ra chuyện gì vậy, tiểu Mộng."
Điềm Mộng Hinh thấy giám đốc đi tới, vội vàng đứng dậy, nói: "Giám đốc, không xảy ra chuyện gì cả?"
"Vậy cô còn có thời gian ngồi nói chuyện, không biết đứng dậy đi làm đi." giám đốc nghiêm túc nói.
Lôi Thanh Tiêu thấy giám đốc quán bar có thái độ phách lối như vậy, Điềm Mộng Hinh đang định đứng dậy, Lôi Thanh Tiêu đưa tay ra kéo tay cô lại, không để cô đi.
"Anh là giám đốc ở đây hả, bắt đầu từ bây giờ, Điềm Mộng Hinh không làm ở đây nữa."
Ngay lúc Điềm Mộng Hinh còn chưa kịp phản ứng, Lôi Thanh Tiêu đã nói là không làm việc nữa, làm Điềm Mộng Hinh kinh ngạc nhìn Lôi Thanh Tiêu.
"Nghỉ việc, nhưng chưa hết hạn hợp đồng, phải trả tiền vi phạm hợp đồng..."
Giám đốc còn chưa nói hết lời, Lôi Thanh Tiêu đã lấy ra một sấp tiền mặt, giao cho giám đốc quán bar, nói: "Đủ chưa."
"Đủ rồi, đủ rồi!"