Hôm ba mươi đó lại là một ngày điên đảo ngày đêm của Nguyễn Niệm, cô thật sự hối hận vì đã trêu chọc Lương Tây Văn. Mới tân hôn hai ngày, Nguyễn Niệm đã phải ngoan ngoãn thành thật.
Hôm nay lại làm việc nghỉ ngơi điên đảo, tỉnh lại là hơn bốn giờ sáng, Lương Tây Văn xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho cô, Nguyễn Niệm ngồi ở sô pha chờ. Lương Tây Văn dọn đồ lên, sau đó đi cho Thập Nhất và Tiểu Quất ăn.
Nguyễn Niệm ngồi xếp bằng trên ghế, hôm nay Lương Tây Văn chiên trứng lòng đào vào thịt xông khói, ngoài ra còn có sữa chua và trái cây, thật sự là một bữa ăn khỏe mạnh phong phú.
Nguyễn Niệm cầm dao cẩn thận cắt phần lòng trắng ra trước, vừa ăn vừa nhìn Lương Tây Văn, anh đang khom lưng đút Thập Nhất ăn, dáng người rất đẹp, trên người vẫn mặc bộ quần áo màu tối, Thập Nhất ăn mấy miếng lại nhìn Lương Tây Văn, Tiểu Quất ở bên cọ tới cọ lui, thấy Thập Nhất không giận, còn làm bộ đến ăn phần của Thập Nhất.
"Cơm của mày ở bên này, ngoan ngoãn ăn đi."
Đối với thứ gì hình như Lương Tây Văn cũng rất kiên nhẫn, anh bế Tiểu Quất lên, đặt nó ngay cạnh bát cơm bên đồ ăn của Tiểu Quất, lúc này Tiểu Quất mới chịu ăn đồ của mình.
Anh xoa đầu Tiểu Quất một cái rồi đi rửa tay, vào bàn ăn sáng.
Phần trứng của Nguyễn Niệm chỉ còn lòng đỏ hồng đào, Lương Tây Văn cứ tưởng cô không thích ăn, ai ngờ giây tiếp theo Nguyễn Niệm thêm sốt cà chua lên, sau đó cẩn thận dùng nĩa nâng lòng đỏ trứng, cho hết vào miệng.
Hành động này cực kỳ ấu trĩ.
Lương Tây Văn bật cười, nhưng Nguyễn Niệm lại thỏa mãn, khóe môi còn dính chút sốt cà chua, Lương Tây Văn phải lấy khăn giấy lau cho cô.
Nguyễn Niệm tán thưởng: "Sao trứng chiên có thể ngon được như vậy nhỉ?"
"Bữa cơm trước của em cách bây giờ hơn mười tiếng rồi, không đói mới lạ." Lương Tây Văn đưa sữa chua cho cô, có lòng tốt hỏi, "Mệt không?"
Nguyễn Niệm lập tức ngồi thẳng lưng: "Tuổi trẻ, không mệt."
Lương Tây Văn khẽ cười: "Ừ, không mệt, tắm thì không còn sức, tóc chưa sấy khô đã ngủ mất."
Nguyễn Niệm lẩm bẩm: "Hai chúng ta nên đảo lại mới đúng... Sao anh có thể có tinh thần hơn em vậy?"
Lương Tây Văn nghiêm túc đề nghị cô: "Sau này dậy sớm cùng anh dẫn Thập Nhất đi dạo, buổi tối tản bộ, không thể cứ ở nhà mãi."
Nguyễn Niệm giả vờ không nghe thấy, tiếp tục ăn.
Lương Tây Văn vẫn không ngừng chủ đề này: "Thể lực của em kém quá, anh thấy em mới nửa tiếng đồng hồ đã thấy mệt."
"Dừng dừng dừng..." Nguyễn Niệm đỏ mặt, hận không thể trốn đi, "Không thể tổng kết như vậy!"
Lương Tây Văn lấy cho cô thêm miếng phô mai: "Bồi bổ thêm cho em."
Mặt Nguyễn Niệm nóng như lửa đốt: "Lần sau... Lần sau không thể hơn hai tiếng."
"Kể cả hôn à?"
"Tổng cộng! Tổng cộng!"
Lương Tây Văn đi đến kết luận: "Một tuần năm lần, một lần hai tiếng."
Lúc này Nguyễn Niệm mới nhận ra một tuần năm lần là tuần suất đáng sợ thế nào, cô khóc không ra nước mắt: "Có thể giảm một chút không?"
Lương Tây Văn khẽ cười: "Sẽ điều chỉnh theo trạng thái của em."
"..."
"Thế nên từ giờ trở đi anh phải chăm sóc cuộc sống của em, đảm bảo thời gian làm việc, nghỉ ngơi và ăn uống của em phải có quy luật." Lương Tây Văn cố ý trêu chọc, "Lỡ đâu có thể nhiều hơn thì sao?"
Nguyễn Niệm vội cúi đầu uống sữa chua, thầm nghĩ mắt nhìn người thật sự sai rồi, ngày xưa cứ tưởng Lương Tây Văn rất lãnh đạm, có lẽ trong cuộc sống vợ chồng cũng không có quá nhiều ham muốn, nhưng đến bây giờ cô mới biết thế nào là... Ông chồng tương phản.
Nguyễn Niệm cũng từng xem các clip chia sẻ không đáng tin trên mạng, nhưng đó chỉ là lý luận suông, mọi chuyện dường như đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát.
Lương Tây Văn có thói quen rèn luyện sức khỏe, thể lực và vóc dáng cực kỳ tốt, ngày thường luôn dịu dàng ôn hòa, nhưng ở thời điểm khác sự dịu dàng này lại biến thành "kéo dài tra tấn".
Cô không có kinh nghiệm, Lương Tây Văn thậm chí còn nhắc nhở cô.
"Thả lỏng eo một chút."
"Hạ người xuống em sẽ thấy thoải mái hơn đấy."
"Đừng căng thẳng, khom lưng."
Vì thế trong cuộc chạy đua marathon này, động cũng không phải mà bất động cũng không phải, cô chỉ biết mơ màng vùi đầu vào gối như con đà điểu.
Cô vẫn nhớ khi cô vùi đầu vào gối, Lương Tây Văn hơi cúi người vén tóc cô sang một lên, đầu ngón tay ấm áp cọ cọ sau cổ cô.
Cô hơi nghiêng đầu thì thấy Lương Tây Văn với tay lấy dây cột tóc.
Cô thấy hình xăm tiên hạc trên cánh tay anh, dường như khi nhắm một mắt lại, tiên hạc sẽ trở nên sinh động.
Nguyễn Niệm rõ ràng đang ăn bánh mì nhưng mặt lại đỏ bừng, cô cố giữ bình tĩnh nhưng cứ có cảm giác Lương Tây Văn đang nhìn cô, cô vừa ngẩng đầu, quả nhiên chạm vào ánh mắt của anh.
Cô nóng đến mức đổ mồ hôi, túng quẫn nói: "Sau này không được..."
"Không được cái gì?" Lương Tây Văn chưa kịp hiểu tại sao cô lại túng quẫn thành như vậy, thậm chí còn đổ mồ hôi.
"Không được nhắc em..." Nguyễn Niệm xấu hổ, "Cũng không được hỏi em."
"Hỏi cái gì?"
"..." Nguyễn Niệm nhắm một mắt.
Lương Văn Văn tự hỏi vài giây, thử thăm dò: "Như vậy có được không hả?"
"Lương Tây Văn! Không được hỏi nữa!"
Nguyễn Niệm đã không còn tâm tư ăn cơm nữa: "Lần tới anh cứ trực tiếp một chút... Không cần hỏi em..."
"Trực tiếp một chút?" Biết cô có tà tâm nhưng da mặt lại mỏng, Lương Tây Văn nghiêm túc nói, "Lần tới anh sẽ có chừng mực, nhưng không thoải mái em phải nói với anh."
"..."
"Có nghe thấy không?"
"Nghe rồi nghe rồi."
Nguyễn Niệm vội che mặt mình lại.
Lương Tây Văn ngồi ở đối diện vô cớ bật cười.
Buổi sáng Lương Tây Văn nói muốn cùng cô ra ngoài, Nguyễn Niệm cũng sợ tiếp tục ở nhà sẽ xảy ra chuyện, vì thế trước khi chạy vào phòng thay đồ đã hỏi anh: "Đi đâu vậy?"
Thật ra Lương Tây Văn cũng không có kế hoạch, chỉ là nghĩ mấy hôm trước Nguyễn Niệm nói muốn đi mấy thành phố ven biển như Thanh Đảo, Tân Hải, thế nên anh chọn nơi gần nhất, cũng là thành phố Nguyễn Niệm học đại học: "Đi Tân Hải nhé?"
"Vâng, mấy ngày thế?" Nguyễn Niệm đã bước vào phòng thay đồ, chỉ dò nửa người ra ngoài.
Lương Tây Văn thấy cô đã chuẩn bị sẵn sàng, bị chọc cười: "Không cần mang theo quần áo đâu, lái xe đến Tân Hải chỉ mất một tiếng rưỡi."
Nguyễn Niệm thầm nghĩ cũng đúng, vì thế ngoan ngoãn đi thay đồ, lúc quay ra lại thấy Lương Tây Văn đang chuẩn bị này nọ.
Đó là cặp thương vụ của anh thường để trong xe, đựng văn kiện hoặc laptop.
Nhưng bây giờ Lương Tây Văn lại dùng để đựng mỹ phẩm dưỡng da cho cô, khăn giấy, thậm chí là hộp đựng kính áp tròng.
Nguyễn Niệm không cận nặng lắm, bình thường cô không đeo kính, nhưng hôm hôn lễ Nguyễn Niệm vẫn chuẩn bị kính áp tròng, cũng chính lần đó Lương Tây Văn mới biết việc này.
Nguyễn Niệm vốn không để trong lòng, chỉ định mang hôm hôn lễ mà thôi.
Kết quả Lương Tây Văn lại mua cho cô mấy cái hộp mới, đặt ngay trong tủ đựng đồ trong phòng tắm.
"Sao anh còn mua cái này? Bình thường em rất ít khi đeo... Chỉ có khi họp hành hay lúc tổ chức hôn lễ mới đeo thôi."
"Lỡ đâu em cần dùng đến thì sao?" Lương Tây văn nói, "Cứ chuẩn bị đi."
"Trong túi của anh còn đựng gì đấy?" Nguyễn Niệm chạy tới từ sau ôm lấy eo anh, dò đầu ra xem.
Lương Tây Văn đứng trước bồn rửa tay, chỉ túi xách của mình: "Mỹ phẩm dưỡng da của em, khăn giấy ướt, băng vệ sinh, ibuprofen với mấy túi trà gừng đường đỏ."
"Sao có cả băng vệ sinh nữa?"
"Lần trước em có nói kỳ sinh lý của mình không đều."
"Có sao? Em nói khi nào vậy?"
"Hình như em chỉ thuận miệng nói, anh còn nhớ em có nói mỗi lần đến kỳ sinh lý em đều đau bụng. Nói chung là cứ chuẩn bị đầy đủ, đỡ phải đột nhiên em tới tháng lại không trở tay kịp, anh thấy trong túi xách của em chẳng chuẩn bị gì cả."
Nguyễn Niệm cười hì hì: "Mấy cái đó em không mang trên người, đều ở công ty cả, ngày xưa khi chưa kết hôn đa số thời gian em đều ở công ty, thường là đến chín giờ tối mới về."
"..."
Thấy Lương Tây Văn im lặng, Nguyễn Niệm nghiêm túc bổ sung: "Bây giờ khác rồi, em đã kết hôn lập gia đình, sau này em sẽ tan làm đúng giờ, tuyệt đối không tan ca bỏ mặc không quan tâm anh."
Lương Tây Văn không nhịn được mà bật cười: "Còn muốn mang theo gì không?"
"Chắc là hết rồi. Không phải anh bảo chỉ cần đi xe một tiếng rưỡi thôi sao, nhiêu đó là đủ." Nguyễn Niệm đứng phía sau xem tới cảm động, "Anh chuẩn bị đầy đủ thật, đúng là người đàn ông của gia đình."
Nhưng nói tới đây, trong đầu Nguyễn Niệm lại xuất hiện một từ khác.
Ông chồng tương phản.
Lương Tây Văn đóng khóa kéo túi xách lại, thản nhiên đón nhận lời tán thưởng: "Thế nên mới có Lương thái thái như vậy."
Nguyễn Niệm buông tay, đẩy anh đi thay đồ.
Trước khi đi Lương Tây Văn có vòng lại mở tủ trong toilet, tự nhiên lấy thêm hai hộp bao cao su.
Nguyễn Niệm trợn mắt há hốc mồm: "Sao còn mang theo thứ đó... Không phải chứ... Thứ đó... Không phải ở đâu cũng mua được sao... Ở khách sạn cũng có..."
Lương Tây Văn kiên nhẫn giải thích: "Loại gốc nước tốt với em hơn, anh sợ loại gốc silicon không tốt cho em."
"Thế cũng đâu cần hai hộp..."
"Bao cao su gốc nước để lâu sẽ bị khô, phải chuẩn bị nhiều một chút, lỡ chúng ta có kế hoạch ở Tân Hải thêm mấy ngày, lâm trận mới đi mua sẽ bớt hứng thú."
Nguyễn Niệm: "..."
...
Lần này trước khi tới Tân Hải Lương Tây Văn đã đặt khách sạn, Nguyễn Niệm thoải mái ngồi ở ghế phụ.
Cô hôm nay rất có tinh thần, nhưng ngồi xe một tiếng, eo cũng bắt đầu mỏi, cô ngáp một cái.
Vừa vào khách sạn, Nguyễn Niệm liền kéo rèm rồi nhào vào giường, Lương Tây Văn dù làm việc nghỉ ngơi có quy tắc nhiều năm cũng bị cô làm ảnh hưởng.
Ở nơi như khách sạn ngủ lúc nào cũng thấy ngon.
Nguyễn Niệm dựa vào Lương Tây Văn, trước khi nhắm mắt nói: "Em đặt chuông báo thức rồi, đợi em bổ sung năng lượng xong em sẽ dẫn anh ra ngoài chơi."
"Có muốn đi đâu không?" Lương Tây Văn ôm cô, "Muốn ăn gì không?"
"Anh ăn vặt được không thấy?" Nguyễn Niệm ngẩng đầu.
Lương Tây Văn nhìn cô, Nguyễn Niệm lúc này xõa tóc sau lưng, trên người chỉ mặc một cái áo mỏng, đôi mắt buồn ngủ như cô mèo lười.
"Em muốn ăn gì?"
"Kem ốc quế mua một tặng một, còn có cái quán gần trường trước đây em chưa có dịp đi ăn, ở đó bán mực nướng với đậu hủ trân châu ngon lắm, có điều hơi nhiều, một mình em ăn không hết." Nguyễn Niệm thầm tính toán, "Mấy thứ đó chỉ có thể ăn một chút thôi, em còn muốn ăn..."
Lương Tây Văn im lặng nghe cô nói, Nguyễn Niệm có hơi mệt, hai hôm nay bọn họ lại quá phóng túng, thật ra anh đã cố khắc chế để cô không bị ám ảnh, có điều vẫn mệt mỏi.
Giọng cô nhỏ dần, gương mặt trắng nõn, hàng lông mi rũ xuống, lúc ngũ trông rất ngon, khi mở mắt lại có vẻ thông minh hoạt bát.
Anh còn nhớ lúc đầu cô khá căng thẳng, nhưng vẫn thẳng thắn chia sẻ với anh, tuy ở độ tuổi này da mặt hơi mỏng nhưng trông cũng rất đáng yêu.
Chỉ cần nhìn cô, trái tim Lương Tây Văn liền trở nên mềm mại.
Cứ như trên thế giới này có một người nguyện ý theo bản năng tới gần anh, sau đó yên tâm ỷ lại vào anh như vậy.
Thậm chí không hề che giấu mong muốn được ôm, hôn môi.
Anh rất thích cảm giác này.
Thật ra Lương Tây Văn không hề buông ngủ, anh thành thật ôm Nguyễn Niệm, bỗng nghĩ tới gì đó, duỗi tay mở nút thắt áo ngực của cô.
"Anh làm gì đấy..." Nguyễn Niệm dù đang mệt nhưng vẫn mở mắt nhìn anh, nâng cao phòng bị, "Ngủ đi, không được lộn xộn."
"Cởi ra rồi ngủ, mặc vậy không thoải mái." Lương Tây Văn khẽ cười, "Không chiếm tiện nghi của em đâu."
Nguyễn Niệm hừ một tiếng, tự cởi, vùi mặt vào cổ anh, trở tay đặt lên tủ đầu giường, còn không quên mắng: "Vô lại."
Lương Tây Văn ôm cô vào lòng, bất lực cười nói: "Ừ, anh vô lại."
Nguyễn Niệm chìm vào giấc, Lương Tây Văn xoa tóc cô, nghe tiếng cô thở đều đều, cứ nhìn mặt cô như thế.
Sau đó trượt xuống.
Cái áo mỏng manh tôn lên da cổ trắng nõn của cô.
Mềm mại hệt như trong trí nhớ.
Ánh mắt của Lương Tây Văn lại dời xuống, hầu kết lên xuống, cố gắng nhịn.
Anh rất cẩn thận, rất nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên trán cô.
"Niệm Niệm, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác rung động như vậy, hình như không chỉ là thích nữa." Lương Tây Văn hạ giọng, "Không thể rời đi nữa rồi."
"..."
"Niệm Niệm, anh muốn em mãi như bây giờ luôn ở bên anh, anh đột nhiên không dám nói yêu em." Lương Tây Văn như đang nói chuyện với cô, nói chuyện như những lúc bình thường, có điều lần này giọng của anh rất trầm thấp, "Niệm Niệm, anh hình như... Không đơn giản chỉ là thích em nữa."
Nguyễn Niệm nằm trong lòng anh, qua một lúc, tay cô đặt trên eo anh hơi giật giật.
Lương Tây Văn thoáng cúi đầu, thì thấy Nguyễn Niệm đang mở mắt nhìn mình. Hai ngày nay cô không được nghỉ ngơi tốt, dưới mí mắt có quần thâm, cứ lẳng lặng nhìn anh như thế.
Khoảnh khắc đó Lương Tây Văn biết Nguyễn Niệm nghe thấy hết rồi.
Anh bị cô bắt được nhược điểm, nhưng lại không hề có cảm giác muốn trốn tránh, chỉ thấy căng thẳng lạ thường.
Căng thẳng đến mức trái tim đập loạn nhịp.
"Em nghe thấy rồi." Nguyễn Niệm vùi đầu vào cổ anh, "Anh không vui hả?"
"Được chứ?" Lương Tây Văn nhẹ giọng hỏi, "Không đơn thuần là thích nữa, được chứ?"
"Đương nhiên là được, chúng ta là vợ chồng, sẽ sống với nhau cả đời, anh không thích nói, vậy anh em một cái đi." Nguyễn Niệm dựa vào người anh, "Lương Tây Văn, lúc này có cần em cổ vũ anh không nhỉ? Anh không thể vì sợ mà không dám làm gì cả, chúng ta là vợ chồng hợp pháp, anh yêu em, em cũng yêu anh, chúng ta là một đôi vợ chồng yêu nhau."
"..."
"Lương Tây Văn, em không phải là ánh sáng cứu vớt đời anh gì đâu, em chỉ là Nguyễn Niệm ôm anh mọi lúc mọi nơi, là vợ của anh." Nguyễn Niệm nhắm mắt, nhỏ giọng, "Nếu anh không vui thì cứ ôm em một cái."
"..."
"Tuy em không biết sao anh lại đột nhiên không vui, nhưng anh có thể ôm em bất cứ lúc nào." Nguyễn Niệm bảo, "Lúc nào anh muốn nói chuyện nữa thì gọi em."
Lương Tây Văn dùng sức ôm cô vào lòng, anh chẳng qua vô cớ cảm thấy chua xót, bởi vì có cô, lần đầu tiên anh cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc cực kỳ, là cảm giác toàn bộ quan tâm đều dành cho cô.
Cô ngồi ăn cơm, dùng nĩa nâng lòng đỏ trứng, cẩn thận ăn hết, sau đó quay đầu cười ngây ngô nhìn anh.
Cô luôn thích lặng lẽ xuất hiện phía sau, sau đó thân mật ôm eo anh.
Cô rất thích ăn ba bữa cơm anh làm, mỗi đêm trước khi ngủ đều dựa vào anh, có khi là ôm tay anh, có khi dựa hẳn vào người anh, có khi ngủ rồi vẫn choàng tay ôm lấy eo anh.
Trước đây anh cứ nghĩ bản thân không thích những tiếp xúc thân mật này nhưng bây giờ không phải, anh thậm chí bắt đầu hình thành thói quen, thậm chí mong cô tới gần.
Cứ tự nhiên như vậy.
Lương Tây Văn thế mà thấy hạnh phúc chỉ vì một việc nhỏ nhặt này.
"Được, ôm eo một cái."
Nguyễn Niệm bị anh ôm trong long không thể cử động, chỉ có thể hôn lên cổ anh: "Lương Tây Văn, lần này em thật sự muốn ngủ, những lời tâm sự buồn bã đó không được tự nói một mình."
"Mau ngủ đi." Lương Tây Văn nhẹ giọng.
Nguyễn Niệm bỗng nói một câu không đầu không đuôi: "Em không đi."
"..."
"Anh đi đâu em đi đó."