Tuy đến 25 mới được nghỉ nhưng Hoắc Yên thấy công việc không bận, nói nếu mọi người muốn về quê ăn tết sớm thì 23 có thể đi.
Nguyễn Niệm rất muốn chờ đến 25, dù sao cô cũng đang rảnh, ở văn phòng dịch tiểu thuyết hiệu suất lại cao, sếp cũng để mặc cô.
Hoắc Yên không nhịn được mà hỏi: "Không về với chồng à?"
Lúc kết hôn Nguyễn Niệm có đăng một bài thông báo lên mạng xã hội nhưng mối quan hệ của mọi người chỉ dừng ở mức độ đồng nghiệp, ai nấy đều bận, không nhất thiết phải hỏi đến cuộc sống cá nhân của nhau, thế nên cô chỉ trả lời: "Dạo này anh ấy cũng bận."
Hoắc Yên gật đầu, cầm tờ đơn xin nghỉ đưa cho cô: "Nếu em muốn xin nghỉ thì cứ báo với chị một tiếng là được. À đúng rồi, nói em biết, hình như bà chủ đưa Anne tới đây đấy."
Cách lần trước gặp Tưởng Văn Y đã rất nhiều ngày.
Mọi người đi chơi hôm đó vốn để chúc mừng cô và Lương Tây Văn, kết quả nửa thời gian sau đều than ngắn thở dài.
Không biết tại sao Hạng Tinh Dật trở nên trầm mặc.
Lục Thiệu Lễ cũng hay thở dài, Mạc Vân Thường không tới.
Marquis và vợ có mâu thuẫn, không thèm nói chuyện.
Khí trên trên bàn cơm đều nhờ Lương Tây Văn và Lê Tiện Nam dìu già dắt trẻ.
Lương Tây Văn thấy mấy người kia không có tâm trạng, ngay hôm đó kéo Nguyễn Niệm đi, sợ Lục Thiệu Lễ uống nhiều lại kéo Nguyễn Niệm tâm sự.
Mấy hôm nay Marquis không đến công ty, còn cô đương nhiên không có cách liên lạc với Tưởng Văn Y, thế nên thầm đoán, sếp của mình chắc sẽ không ly hôn nhỉ?
Cô cũng không biết những lời mình nói hôm đó đúng hay sai.
Trước mắt khi Nguyễn Niệm đang làm việc, bỗng có tiếng của một bạn nhỏ truyền đến.
"Chị Nguyễn Niệm!"
Nguyễn Niệm ngẩng đầu liền thấy Anne mặc váy chạy như bay tới, hiện giờ đang là bốn giờ chiều, trong văn phòng không nhiều người lắm.
Anne vẫn còn nhớ lần trước Nguyễn Niệm và Lương Tây Văn dẫn mình đi trượt tuyết, cô bé chạy tới liền đưa cho cô một cây kẹo: "Cho chị."
"Cảm ơn em." Nguyễn Niệm cúi đầu nhận.
Hôm nay Tưởng Văn Y mặc một chiếc áo sơ mi và một chiếc váy màu cam, bên ngoài khoác cái áo gió, cô ấy đứng bên ngoài mỉm với với Nguyễn Niệm.
Nguyễn Niệm nắm tay Anne đi qua, Tưởng Văn y thoáng nhìn văn phòng phía trước: "Đi tìm bố con đi."
Cô bé rất nghe lời, lập tức tung tăng nhảy nhót chạy đi.
Tưởng Văn Y đề nghị: "Uống cà phê không?"
Nguyễn Niệm không từ chối. Trước mặt họ là khu vực nghỉ ngơi, có một quầy bar, trên đó để rất nhiều loại cà phê hòa tan và cà phê phin, còn có đồ ăn nhanh.
Tưởng Văn Y tự làm một ly Capuchino, sau đó đưa cho Nguyễn Niệm ly nước chanh: "Tôi nhớ lần trước cô uống nước trái cây."
Lúc này đang là hoàng hôn, ở chân trời mạ một tầng ánh sáng, bầu trời trong xanh, là thời điểm hiếm khi Yến Kinh có thời điểm đẹp. Hiện tại năm mới cũng sắp đến gần, hơn nửa người của công ty đều ra ngoài chạy nghiệp vụ, những người còn lại đều lo hoàn thành công việc, cửa các văn phòng đều đóng, hai người ngồi ở quầy bar bên này có hơi khác lạ.
Nguyễn Niệm không ghét Tưởng Văn Y, thậm chí cảm thấy cô ấy chỉ là một người phụ nữ ngoài lạnh trong nóng.
Có lẽ là vì mẹ cô chăng?
"Tôi cứ muốn tìm cơ hội cảm ơn cô, lần trước quấy rầy cô rồi." Tưởng Văn Y nói, "Tôi không có cách liên lạc với cô, lời cô nói rất có tác dụng."
Nguyễn Niệm giật mình: "Có tác dụng thì tốt?"
"Cô muốn biết chúng tôi quen nhau thế nào không?" Tưởng Văn Y cười cười, "Chắc cô không bận nhỉ?"
"Không sao, tôi không bận... Dù gì tôi cũng đang làm việc riêng, nếu cô muốn nói thì tôi sẵn sàng nghe." Nguyễn Niệm không phải người thơ ơ với xã hội.
"Cô biết Au Pair không?"
Nguyễn Niệm lắc đầu.
"Au Pair là một chương trình nhắm đến những người muốn đi du học nhưng không có điều kiện. Chương trình sẽ đưa cô đến Mỹ, nơi có nhiều người da trắng thuộc tầng trung lưu, để làm bảo mẫu chăm sóc con cái cho họ, bọn họ sẽ bảo lãnh cô, tạo điều kiện cho cô vào đại học, có đủ ba bữa cơm một ngày."
Khi kể về chuyện xưa, Tưởng Văn Y vô cùng bình tĩnh.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Niệm nghe đến chương trình này: "Lỡ gia đình đó không bảo lãnh thì sao?"
"Thì chịu thôi, hoặc là nhờ chương trình đổi cho mình gia đình khác, hoặc là nhẫn nhịn, hoặc là về nước, bản thân tôi đã trải qua việc này." Tưởng Văn Y nhấp một ngụm cà phê, "Gia đình đầu tôi là một cặp vợ chồng già, bọn họ chỉ cho tôi ăn no, người chồng kia rất hung dữ, tôi phải tìm đến nhân viên của chương trình nhờ giúp tôi đổi gia đình, sau đó tôi đến gia đình Sullivan."
Nguyễn Niệm ngạc nhiên: "Nhà sếp sao?"
Tưởng Văn Y lắc đầu: "Là anh trai của Marquis, Thomas Sullivan, anh ấy và vợ có ba người con, họ đối xử với tôi rất tốt, điều kiện gia đình cũng không tệ nhưng vì từng cờ bạc mắc nợ nên không liên lạc nhiều với bố mẹ và Marquis. Tôi giúp họ chăm sóc con cái, sau đó vào học một trường cao đẳng bình thường, định tương lai sẽ thi lại một trường đại học tốt hơn."
"..."
"Cho đến một ngày Thomas uống say, vào phòng của tôi, anh ta nhục mạ quấy rầy tôi, đêm đó tôi chạy tới văn phòng của chương trình, tiếc là nhân viên của chương trình lại muốn hòa giải, tôi không chấp nhận lời xin lỗi, vợ của Thomas liền quay sang mắng tôi là kỹ nữ lười biếng nói dối." Tưởng Văn Y nắm chặt ly cà phê, "Chương trình hy vọng tôi không làm phức tạp sự việc lên, nhưng tôi không dám về, tôi biết em trai của Thomas đang học luật, tôi biết gia đình anh ấy tốt, thế nên trong bữa tiệc Giáng Sinh tôi đã chạy đến nhờ Marquis giúp mình."
Nguyễn Niệm đại khái đoán được hướng phát triển của sự việc.
Tưởng Văn Y đi vào trọng điểm: "Sau đó bữa tiệc Giáng Sinh bị hủy, ông Sullivan vốn đã vì chuyện Thomas đánh bạc mà không thích anh ta, rồi Marquis giúp tôi thuê một căn chung cư, anh ấy thuê tôi thỉnh thoảng quét dọn chung cư của mình, hứa sẽ trả thù lao cho tôi, vì thế khi tôi học trường cao đẳng xong, biết Marquis sẽ đi Los Angeles công tác, tôi liền ghi danh vào trường California ở Los Angeles, tạo cơ hội gặp lại anh ấy."
"..."
"Tôi luôn nghĩ xuất phát điểm của chúng tôi đã không công bằng, tôi thường xuyên né tránh quá khứ này, không muốn anh ấy tiếp tục cứu rỗi cuộc đời mình, vì thế tôi luôn hy vọng bản thân có thể làm được nhiều hơn, hy vọng mối quan hệ của chúng tôi sẽ có sự công bằng tuyệt đối. Cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi hôn nhân không phải trò chơi tìm người thắng người thua."
Nguyễn Niệm lắc đầu: "Cô... Tại sao trước đây lại muốn ra nước ngoài?"
Tưởng Văn Y phiền muộn: "Hai mươi năm trước có phải cô mới chào đời không?"
Nguyễn Niệm gật đầu: "Gần như là vậy."
"Bố tôi nghiện rượu bạo hành gia đình, năm đó ông ta phóng hỏa đốt nhà, trong đó có mẹ tôi, mẹ tôi không chết nhưng lại bỏng nặng, vụ này cũng từng lên báo. Khi ấy tôi chỉ muốn thoát khỏi nhà, tôi tự hỏi sao mình phải chết trong căn nhà đổ nát đó, tôi có chuyện mình muốn làm, có cuộc đời của riêng tôi."
Nghe cô ấy kể, Nguyễn Niệm đột nhiên cảm thấy cô ấy có sự dũng cảm phi thường.
Nguyễn Niệm từng nghe kể vợ của Marquis cũng từng tốt nghiệp ở trường có danh tiếng, còn được làm việc cho công ty kế toán trong top 500 của Fortune, hiện đang là giám đốc điều hành nổi tiếng.
Với nền tảng thô sơ như vậy, muốn leo lên cao không biết phải trải qua khó khăn như thế nào.
Tưởng Văn Y lặng lẽ thưởng thức ly capuchino: "Tôi đã học được cách hướng về phía trước, nhưng tôi lại chưa từng học cách yêu một người, đáp lại tình cảm của anh ấy thế nào. Rất cảm ơn cô, hôm đó, bao gồm cả hôm nay ngồi nghe tôi kể chuyện."
Nguyễn Niệm uống một ngụm nước trái cây: "Giữa người và người cần chia sẻ, không chỉ là bạn bè, người chung sống với cô mỗi ngày đâu."
"Honey!"
Bên ngoài truyền tới tiếng của Marquis, anh đang dẫn con gái đi tìm vợ mình.
Tưởng Văn Y mỉm cười, cầm túi xách và áo gió, tặng Nguyễn Niệm một phong bao lì xì.
"Không cần..."
"Cô cũng là một cô bé, nhận đi, cứ coi như là lì xì năm mới."
"Mẹ tôi nói kết hôn rồi không thể nhận bao lì xì nữa." Nguyễn Niệm xấu hổ.
Tưởng Văn Y kéo tay cô: "Đâu ra nhiều khuôn khổ như vậy, chúc mừng năm mới."
...
17 giờ 30 Nguyễn Niệm tan làm, ngày mai cô có thể nghỉ phép, vì thế trước khi đi cô dọn dẹp lại bàn làm việc của mình.
Xe của Lương Tây Văn quả nhiên ngừng dưới lầu, rất hiếm khi Lương Tây Văn ngồi trong xe chờ, lần nào anh cũng đứng cạnh xe, không hề xem di động, cứ như chỉ chuyên tâm chờ cô.
Nguyễn Niệm vừa thấy anh liền chạy tới, Lương Tây Văn giang hai tay ôm cô: "Mới xong việc hả?"
"Em được nghỉ tết rồi." Nguyễn Niệm rất vui, hôm nay cô ăn mặc đơn giản, bên trong là áo màu xanh lục và chân váy ngắn màu xám nhạt, bên ngoài là một áo khoác chắn gió.
Cô nhào vào lòng anh liền nhìn vào trong xe, trên ghế phụ quả nhiên có một bó hoa hồng màu xanh nhạt và trắng.
Nguyễn Niệm ngạc nhiên: "Hợp với bộ đồ của em đấy."
"Em cứ bảo anh không chịu tìm hiểu ý nghĩa của các loài hoa, hôm nay anh hỏi rồi." Lương Tây Văn ôm cô không chịu buông.
"Thế ý nghĩa là gì?"
"Là tình yêu không bị thời gian chia cắt."
"Cũng không tệ lắm, chúng ta về nhà nhé?" Nguyễn Niệm vỗ vỗ anh, "Em muốn lên xe."
Trước khi buông cô ra Lương Tây Văn còn hôn cô một cái, thấy Nguyễn Niệm giãy giụa, anh liền dùng ánh mắt cảnh cáo: "Thái độ không tốt, hôn lại lần nữa."
Tâm trạng Nguyễn Niệm rất tốt, cô nhón chân hôn anh.
Lương Tây Văn lúc này mới buông tay, nhéo má cô: "Lần sau mà còn như vậy..."
"Thì sao hả?" Nguyễn Niệm dở khóc dở cửa.
"Lúc hôn phải nghiêm túc, hai bên không được qua loa có lệ cũng không được lừa gạt.
"Được được được, anh nói gì cũng đúng." Nguyễn Niệm chu môi, "Thế anh để em hôn cái nữa đi..."
Lương Tây Văn cười buông tay, ôm eo cô: "Lên xe."
Nguyễn Niệm vui rạo rực chui vào xe, ôm hoa ngửi ngửi, sau đó thắt dây an toàn.
Lần này Lương Tây Văn không vội lái xe đi, anh đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Anh làm phép thuật cho em xem."
"Phép thuật gì đấy?" Lời này không hợp với hình tượng của anh chút nào, Nguyễn Niệm buồn cười.
"Em nhắm mắt lại đi."
Nguyễn Niệm ngoan ngoãn làm theo, mới nhắm mắt được mấy giây đã hỏi: "Có thể mở mắt chưa?"
"Được rồi."
Nguyễn Niệm mở mắt, liền thấy tay Lương Tây Văn đang cầm một cái hộp nhẫn: "Niệm Niệm, kỷ niệm hai tháng kết hôn."
Nguyễn Niệm lắc lắc tay phải của mình: "Em có nhẫn cưới rồi."
"Đổi nhẫn khác đổi tâm trạng." Lương Tây Văn trả lời, "Cứ đeo mãi một cái cũng không tốt."
Nói rồi, Lương Tây Văn cầm tay cô, lấy cái nhẫn cưới ra, nghiêm túc mang cái mới cho cô.
"Hai tháng này vui không?"
Nguyễn Niệm bật cười: "Em phải phát biểu cảm nghĩ hả?"
"Ừ, cuộc sống sau kết hôn, việc ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, em đều phải phát biểu cảm nghĩ." Lương Tây Văn mỉm cười nâng tay cô, "Em cũng có thể phản ánh sinh hoạt vợ chồng nhiều một chút cũng được."
Có lẽ bị anh chọc nhiều rồi, lần này Nguyễn Niệm không hề xấu hổ, thậm chí còn nghiêm túc nói: "Để em nghĩ lại đã... Cũng tạm ổn, tay nghề nấu nướng không tệ, mọi yêu cầu đều được đáp ứng."
Lương Tây Văn hôn lên mu bàn tay cô: "Vui thì tốt."
"Đây hình như là... Cái nhẫn thứ ba hay thứ tư của em rồi nhỉ? Đừng mua nhiều như vậy, em mang cái chính là được rồi, lần nào anh cũng tặng đồ quý giá, lỡ bị trộm thì làm sao bây giờ."
Nói tới đây, Nguyễn Niệm bỗng dừng lại mấy giây.
Hai tháng nay mỗi khi đến cuối tuần, Lương Tây Văn luôn dẫn cô ra ngoài ăn, lấy lý do là để hẹn hò, sau đó thì không tặng cô đồng hồ đôi thì cũng tặng khuyên tai kim cương đủ kiểu.
Lương Tây Văn không dùng nhiều trang sức phối với đồ, chỉ có đồng hồ đeo hằng ngày, Nguyễn Niệm cũng rất ít đeo nhiều, bình thường chỉ có nhẫn cưới và khuyên tai kiểu dáng đơn giản.
Mà đến ngày 22 hằng tháng, Lương Tây Văn đều sẽ tặng cô một cái nhẫn cưới.
Giống như bí mật nhỏ có quy luật.
Lương Tây Văn luôn nói với cô.
Niệm Niệm, tuần đầu tiên yêu đương vui vẻ.
Niệm Niệm, tuần thứ hai yêu đương vui vẻ.
Niệm Niệm, tuần thứ ba yêu đương vui vẻ.
...
Cuộc sống của cô trước đây rất trống rỗng, cứ như không có ngày lễ nào cần chúc mừng, nhưng từ khi gặp Lương Tây Văn, hình như cứ cách mấy ngày lại đến ngày kỷ niệm của họ.
Đáng để chúc mừng, đáng để ghi nhớ.
Nguyễn Niệm nhìn anh, không nhịn được mà nhích lại gần hôn anh: "Chúc mừng kỷ niệm hai tháng yêu đương."
Lương Tây Văn mỉm cười, lúc này mới thắt dây an toàn.
Đã là 25, trên đường bắt đầu đã có không khí ăn tết, công nhân thành phố đang treo đèn lồng đỏ khắp nơi.
Nguyễn Niệm ôm hoa hỏi anh: "Năm nay chúng ta ăn tết ở đâu? Dù sao mẹ em cũng ở nước ngoài rồi... Không thì đến chỗ ông bà nội, không thì ở nhà."
Quý Sương có nhắn tin cho cô nói sắp tết rồi, nếu có thời gian thì nhớ đi thăm Liêu Chi và Lương Chính Khanh.
"Ngày xưa anh hay ăn tết ở đâu?" Nguyễn Niệm hỏi anh.
"Trước kia đều chỉ có một mình, thỉnh thoảng anh sẽ về nước ăn bữa cơm tất niên với ông bà nội."
"Thế năm nay chúng ta có về không?" Nguyễn Niệm nói, "Chúng ta kết hôn rồi hình như cũng nên về thăm, nếu không ông bà sẽ buồn lắm."
Lương Tây Văn không có ý kiến, dẫn Nguyễn Niệm về nhà, sợ rằng bà nội không chỉ vui bình thường đâu.
"Đúng rồi, Lương Hách Khiêm thì sao?" Nguyễn Niệm đột nhiên nhớ tới người sắp bị mình lãng quên, "Gần đây sao không có chút động tĩnh gì vậy?"
"Có phải đã chặn em không?" Lương Tây Văn hỏi.
Trong lòng Nguyễn Niệm thầm nói chắc không đâu, dù sao cũng là bạn từ nhỏ.
Cô lấy di động ra xem, quả nhiên đã bị chặn.
"Ông nội nói hết năm nay sẽ đưa nó ra ngoài để nó học tiếp, muốn nó và cái cô người mẫu kia cắt đứt hoàn toàn."
"..."
"Anh thấy mấy hôm nay nó rất an tĩnh, không biết là đang ấp ủ chuyện lớn gì." Nhớ tới Lương Hách Khiêm Lương Hách Văn lại đau đầu, "Cứ để nó gây chuyện đi, anh sẽ không để ông nội biết."