Ta hỏi hoàng đế, “Phù tiểu hầu gia là người thừa kế An Quốc hầu phủ, nói gì thì nói vẫn là xuất thân quan võ. Vốn không đến lượt lo chuyện tiến cống.”
Hoàng đế xoa xoa trán, “Còn không phải do thái hậu cùng thái phi náo loạn sao.”
Vĩnh An công chúa trong ba ứng cử viên chọn trúng Phù tiểu hầu gia. Hoàng đế vừa lòng, hoàng hậu vừa lòng, thế nhưng thái phi mẫu thân của công chúa rất không vừa lòng. Ghét bỏ Phù tiểu hầu gia là xuất thân võ môn. Thái phi cũng vì suy nghĩ cho con gái. An Quốc hầu nắm binh quyền trong tay, vạn nhất tiền tuyến căng thẳng, Phù tiểu hầu gia nhất định phải tới biên cương. Khi đánh giặc thì công chúa phải chờ, lỡ mà đánh chết thì công chúa phải thờ chồng, vạn nhất đánh không chết mà đao thương tàn tật, công chúa còn phải hầu hắn cả đời. Thái phi nghĩ đến đủ mọi khả năng sau đó thương nghị với thái hậu, để thái hậu ra mặt cầu hoàng đế cho Phù Khanh Thư một chức quan văn.
“Có công trạng mới có thể phong quan.” Hoàng đế ngồi trên long ỷ phe phẩy quạt, “Vừa hay Nhân vương Khang vương đề cử với trẫm, ngươi sẽ cùng Phù Khanh Thư đi một chuyến. Trở về trẫm cất nhắc hắn vào Hình bộ, Lễ bộ gì đó cũng được.”
Ta cười gượng, “Hoàng huynh, ngài không sợ thần đệ bệnh cũ tái phát sao? Phù tiểu hầu gia cùng thần đệ xuất hành, về phương diện thanh danh đã là rất không thỏa đáng rồi.” Bi ai a, lão tử ngay cả loại lý do này cũng phải viện tới.
Hoàng đế gấp quạt lại, tay chống cằm, bỗng nhiên nhe răng cười, “Mẫu hậu cùng vài vị vương đệ đều khen ngươi ăn năn hối lỗi. Nặng nhẹ thế nào, tự ngươi xem xét đi.”
Không biết tại sao, chân lão tử đột nhiên mềm nhũn. “Thần đệ có một việc muốn thỉnh hoàng huynh, lần này xuất hành, có thể mang người trong vương phủ đi không?” Mẹ nó, không phải chỉ là đi Hoài Giang điều tra tiến cống thôi sao? Lão tử chấp tất!
Hoàng đế đem chiếc quạt trong tay quay hai vòng, “Ngươi tính mang ai a?” Khóe mắt liếc qua làm ta một trận chột dạ.
Ta khúm núm đáp, “Là người đứng đầu trong phủ của thần đệ, Tô Diễn Chi.”
Lông mi hoàng đế khẽ động, “Nga, Tô Diễn Chi. Trẫm nghe nói gần đây ngươi thanh trừng gia trạch, té ra lần trước đi tra tiến cống mang về phủ, lần này tra tiến cống lại mang đi. Cũng được, chỉ cần có thể đảm bảo không gây ra phong thanh rắc rồi gì thì tùy ngươi, muốn mang ai thì mang.”
Ta đứng phía dưới không làm sao nói được một câu tạ ơn hoàng huynh. Cáo lui ra về.
Tiểu Thuận Tiểu Toàn sau nhiều lần theo ta tiến cung đã rút ra kinh nghiệm. Ta về vương phủ, mông vừa chạm ghế, Tiểu Thuận đã đến đứng trước mặt ta, cẩn thận hỏi, “Vương gia có gì phân phó?”
Ta tán tưởng liếc tên tiểu tử kia một cái, “Đi giúp bổn vương thu dọn chút hành lý. Có chuyện phải đến phương nam một chuyến.” Tiểu Thuận lĩnh mệnh lui xuống. Ta nhìn Tiểu Toàn, “Thay bổn vương đi mời Tô công tử đến thư phòng.” Suy nghĩ một chút, lại thấy không ổn lắm, “Quên đi, để ta tự đi cũng được.”
Người ở đông viện nói Tô công tử ở thư phòng, kết quả vẫn phải đến thư phòng gặp Tô Diễn Chi. Tô công tử đang lật sách, ta hỏi thẳng vào vấn đề, “Tô công tử, hoàng thượng lệnh cho ta đi Hoài Giang tra tiến cống. Ta muốn mời ngươi đồng hành không biết ngươi có đồng ý không?”
Tô công tử đúng như ta nghĩ, trả lời cực kỳ hài lòng. Ta thành khẩn ôm quyền, “Như vậy dọc đường phải làm phiền rồi!”
Đi công vụ thì đương nhiên là hoàng đế phải cấp ngân sách. Phỏng chừng gần đây quốc khố khá eo hẹp, hoàng đế keo kiệt cực kỳ. Bốn năm cao thủ đại nội thì trông như ba tháng chưa được ăn no, người người vẻ mặt đều ủ rũ. Ta cũng không phải người hay để ý. Dù sao mấy người này phụng mệnh âm thầm bảo vệ lão tử chu đáo, không thường xuyên xuất hiện bên cạnh nên không đến nỗi làm mất mặt khâm sai đại nhân ta. Đợi đến khi phương tiện giao thông được đưa đến, ta mới phát hỏa —— một chiếc xe ngựa không cũ không mới, với hai con la!
Hoàng đế nói, cấp cho ngươi hai con la là có thâm ý của nó. Trong triều đã có lời đồn trẫm phái người đến Giang Hoài điều tra cuộc sống dân tình, đám quan lại địa phương này chắc chắn đã nơi nơi chốn chốn sắp đặt cơ sở ngầm. Nếu ngươi quần áo chỉnh tề lại còn cưỡi tuấn mã, không phải vừa vào thành đã bị nhận ra luôn rồi còn gì?
Lúc Nhân vương đến thay ta làm tiệc tiễn chân nói, “Lão Thất ngươi nhìn xem, hoàng huynh chiếu cố ngươi đến mức nào. Nghe nói gần đây đường đến vùng Hoàng Hoài không yên ổn, đặc biệt chuẩn bị cho ngươi xe cộ giản tiện, chỉ sợ ngươi bị sơn tặc nhìn thành dê béo mà túm về. Hai con la này lật tung cả hoàng cung mới tìm được đấy. Trong hoàng cung la hiếm lắm a!”
Mùng một tháng năm âm lịch, hai người ta cùng Tô công tử ngồi trên một chiếc xe la rách nát lắc lư nghiêng ngả đi về phía Giang Hoài.
Tùy tùng chỉ có Trung thúc và Tiểu Thuận. Trung thúc đánh xe, Tiểu Thuận đi theo thị hầu. Lão tử chuyến này hẹn tiểu hầu gia ở mô đất ngoài kinh thành. Chiếc xe rách nát kỳ cạch đến được mô đất, ta vén mành xuống xe, Phù Khanh Thư đang đứng dưới một tán cây nghênh ngang đi đến. Chắp tay chào nhau, ta nhe răng cười, “Phù lão đệ, dọc đường đi mọi người phải chiếu cố lẫn nhau nhiều.”
Phù Khanh Thư đánh giá cái xe cùng hai con la một chút, nhẹ nhàng nhếch miệng. Phù tiểu hầu gia hành trang giản tiện, chỉ dẫn theo một gã sai vặt. Hai người, hai ngựa. Ta liếc mắt nhìn con tuấn mã trong tay gã sai vặt sau lưng Phù Khanh Thư, thói đời kiểu gì thế, tiểu tư cưỡi ngựa, tiểu vương gia cưỡi la! Phù Khanh Thư ngẩng đầu nhìn trời, “Cũng không còn sớm nữa, chúng ra nhanh chóng xuất phát thôi, vương gia mời lên xe.” Nhận roi thúc ngựa từ tay tiểu tư, đang định cùng ta chắp tay rồi xoay người lên ngựa. Đột nhiên mắt nhìn chằm chằm vào xe của ta, bất động.
Ta theo ánh mắt của Phù Khanh Thư hướng lên xe, Tiểu Thuận đang đứng cạnh xe vén rèm chờ ta lên. Phù Khanh Thư nhìn chằm chằm trong xe rồi nhếch miệng. “Thì ra chuyến này vương gia còn dẫn theo cả tham mưu cao cấp nữa.”
Thanh âm của Phù Khanh Thư không cao không thấp, theo gió thổi qua. Tô công tử cúi đầu ra khỏi xe ngựa, đứng cạnh xe từ xa mỉm cười chắp tay với Phù Khanh Thư, “Tô Diễn Chi bái kiến Phù tiểu hầu gia.”
Phù Khanh Thư gật đầu, “Không cần đa lễ. Thì ra là Tô công tử, ngưỡng mộ đã lâu.” Hơi nhướn mày, đảo mắt nhìn ta, xoay người lên ngựa.