Lai Hỉ ho khan một tiếng, đem chậu rửa đặt lên giá, vắt khăn mặt, hai mắt không ngừng mập mờ liếc sang. Ta giơ một ngón tay chỉ lên mặt, “Sưng lắm à?”
Mắt Lai Hỉ đảo hết trái đến phải, cuối cùng cũng quang minh chính đại chiếu lên mặt ta, gượng cười, “Vương Đại Cao Dược ở phía đối diện chuyện trị thương. Để tiểu nhân mời đến xem cho công tử coi sao nhé?”
Lúc Vương Đại Cao Dược được mời sang, người nên đến cơ bản đều đã đến cả. Tô công tử nhìn mắt ta, không nói một câu, điềm nhiên ngồi trên ghế uống trà. Tiểu Thuận cùng Trung thúc vây quanh ta, chà xát tay, “Thiếu gia, lần sau ngài có đi tiểu đêm cũng nhớ truyền nhóm nô tài thị hầu. Là chúng nô tài có lỗi, không hầu hạ thiếu gia chu toàn ~~~”
Ta nhân nghĩa phẩy tay, “Tất cả đều là lỗi của ta, không ai đáng trách cả!” Mắt hơi liếc sang Phù Khanh Thư cùng chân sai vặt đang đứng ngoài cùng. Phù Khanh Thư mặt không biến sắc tim không đập mạnh, thong thả đến trước mặt Tô công tử ngồi xuống, cũng rót một chén trà nhấm nháp. Mặc Dư cúi đầu đứng trước mặt hắn.
Vương Đại Cao Dược khổ người không nhỏ, vừa bước vào đã nhìn một loạt người trong phòng, cao giọng hét to, “Người không có việc gì thì đứng qua một bên, đừng làm vướng chân tay! Vị nào phải bôi thuốc?”
Tiểu Thuận làm hết phận sự chạy ra đón, thuyết minh với Vương Đại người cần xem là ta. Vương Đại Cao Dược khoanh tay, mắt nửa nhắm nửa mở nhìn vết thương trên mắt ta, há mồm nói một câu, “Vị công tử này mắt bị làm sao? Là hôm qua đi tiểu đêm mắt đụng vào khung cửa à?”
Ta gật đầu, “Đúng vậy.”
Vương Đại xua hết cả Phù Khanh Thư lẫn Tô công tử đang ngồi bên bàn uống trà đi, chỉ ta ngồi xuống ghế, nghiêm mặt lắc đầu, thở dài thườn thượt.
“Tiếc là vết thương trên mắt không dùng được dược cao, chỉ có thể xoa thuốc mỡ thôi. Đáng tiếc! Không phải ta thổi phồng, cao dược của Vương Đại Cao Dược ta ở cả Trung Châu này, xưng là đệ nhị thì mẹ nó không ai dám xưng là đệ nhất! Chất lượng tuyệt đối! Hàng thật giá thật!”
Tiểu Thuận cười bồi, “Vậy mau lấy cho chủ nhân nhà ta loại dược tốt nhất đi, chúng ta còn phải đi sớm.”
Vương Đại Dược Cao lấy ra một hộp thuốc mỡ từ trong cái hòm đeo bên hông, nhìn sang ta, lại thở dài, lắc đầu chặc lưỡi, “Vị đại gia này có vết thương va đụng cảm mạo phong thấp đau lưng đau chân mỏi gối không? Bất kể bệnh gì, chỉ cần lấy dược cao của Vương Đại Dược Cao ta bôi vào! Hàng thật giá thật, chất lượng tuyệt đối!”
Tiễn Vương Đại Dược Cao đi, tiểu nhị khách điếm rụt rè hỏi, “Các vị không phải có việc cần đi gấp sao. Không đi sợ không kịp mất.”
Tiểu Thuận đề nghị ta chi bằng ở lại một ngày chữa mắt cho tốt đã, bị ta gạt đi, “Không phải chỉ bầm tím tí xíu thôi sao, chẳng có gì đáng ngại, chữa cái gì!” Tiểu nô tài không dám nhiều lời, đi chuẩn bị xe.
Ông chủ khách điếm còn đóng gói tặng cho một túi bánh chưng. Lên đường ra khỏi thành, nắng chói trang như cát vàng rải đầy trời. Ta ở trong xe cùng Tô công tử chẳng buồn nói một câu, lột một cái bánh chưng giải sầu, coi như cũng có chút cảm hứng Đoan Ngọ.
Đi tiếp hai canh giờ, Trung thúc bên ngoài kêu lên một tiếng, xe bỗng từ từ dừng lại. Ta cầm nửa cái bánh chưng, vén rèm xe thò đầu ra, Trung thúc giơ tay chỉ về phía trước, “Gia, không có đường.”
Ta xuống xe đưa mắt nhìn về phía trước, giờ mới hiểu tại sao vừa rồi tiểu nhị lại giục chúng ta đi mau. Hơn trăm mét nữa là đến một con sông lớn nước cuồn cuộn chảy. Ta nheo mắt, “Này, không phải là đến Hoàng Hà rồi chứ…….”
Tô công tử phía sau ta vén rèm xuống xe, “Thì ra đã đến Hoàng Hà rồi.”
Gì chứ! Hoàng Hà thật à.
Phù Khanh Thư ghìm cương ngựa, đưa tay che trên trán nhìn về phía trước, “Đi tiếp đi, tìm xem có con đò nào không, trước khi trời tối sang bờ bên kia tìm khách điếm chắc dư dả thời gian.”
Trung thúc theo lệnh thét con la một tiếng. Ta và Tô công tử ngồi trên xe chừng trăm thước, đến bên bờ sông.
Nhìn suốt ngàn dặm trái phải. Trống không vắng lặng. Chỉ thấy một bến đò nhỏ cùng một gian nhà xiêu vẹo. Trước cửa lờ mờ có hai bóng người.
Hai cái bóng đó là hai ông cụ đang ngồi nhai thuốc lá. Qua vành nón ngẩng đầu nhìn đoàn người bọn ta, nhả khói thuốc vẫy vẫy, “Qua đây.”
Qua đây? Ta nhìn trái nhìn phải, Phù Khanh Thư cũng sửng sốt. Hai ông cụ đứng lên, ta chưng ra bộ mặt cười cười, “Các vị, chúng ta phải……”
Một ông cụ chỉnh lại mũ, “Không phải qua sông sao? Ta chở các người qua! Nhưng phải nói trước, chỉ chở người. Xe và gia súc không chờ được.”
Ngay cả Tô công tử sắc mặt cũng tái đi. Hai ông cụ tuyệt đối không thể trẻ hơn Trung thúc, tuổi chắc phải đến trăm rưởi không chừng. Nhờ đến sáu ông cụ như thế này chờ qua sông còn không bằng trông cậy vào hai con la này thồ chúng ta qua.
Ta chỉ sợ làm tổn hại lòng tự tôn của ông cụ, rất thận trọng hỏi, “Ở bến này không còn nhà đò khác sao?”
Ông cụ dưới vành mũ nheo mắt lại, “Có thì cũng có. Nhưng hôm nay là Đoan Ngọ, tất cả đều đến thành Đông thi thuyền rồng rồi. Chỉ còn hai ông bạn già chúng ta ở lại làm ăn thôi.” Cười lạnh một tiếng, “Nếu các vị khách nhân chướng mắt hai lão già này, cứ việc vào xe ngủ lại bờ sông qua đêm, sáng mai đi tiếp.”
Ta cười làm lành, “Sao lại nói vậy, người từng trải mới có kinh nghiệm, chỉ sợ lão không chịu chở chúng ta thôi, ha ha ~~”
Vì một câu kia mà ta thực hận không thể tự vả miệng mình. Phù Khanh Thư lạnh lùng liếc ta một cái, Tô công tử cũng không tán thưởng khẽ lắc đầu. Hai ông cụ vừa lòng nở nụ cười, “Vị công tử này nói chuyện thật hiểu biết. Bè da dê này làm rất công phu. So với cái đám thuyền gỗ thô lậu kia sang trọng hơn nhiều.”
Ta tròn mắt, hít sâu một cái. Bè da dê?!
Bè da dê không dài cũng không rộng, mỗi lần ngồi được có ba người. Mỗi người ngồi một góc, thêm người cầm lái nữa là vừa đủ cân bằng.
Ta ngồi xổm một góc gặm bánh chưng.
Ngồi ở hai góc còn lại chính là Tô công tử và Phù tiểu hầu gia. Hai người cư nhiên ngồi cùng một chỗ, còn đang bình luận phong cảnh, nho nhã trích dẫn điển cố. Lão tử nghe xong vài ba câu mà muốn xỉu. Đơn giản là lại lôi thêm một cái bánh chưng trong túi ra giải sầu. Ngồi chồm hỗm trên bè da dê, bên dưới là Hoàng Hà cuồn cuộn, trên đỉnh đầu là nắng hè chói chang, lại còn bánh chưng nguội ngắt vô cùng hợp cảnh, tiết Đoan Ngọ từ xưa đến nay còn ai phấn khích hơn lão tử chứ!
Ta hung tợn cạp một miếng bánh chưng, cắn ngay được miếng táo đỏ, ngọt quá đi.
Ông cụ cầm gậy trúc chèo lái, rống lên một điệu khúc dân gian.
“Phía đông mặt trời như chiếu rọi ~~~ phía tây đám mây ý a trôi ~~~ ta nhớ cái tiểu muội muội của ta ý a là nhớ muốn hoảng ~~~ tiểu muội muội ở trong mộng nha, nhưng Tình ca ca còn nhung nhớ ~ hây hây yo ~~~ hây hây yo ~~~ tiểu muội muội nàng ở trong mộng nha, mà Tình ca ca nhung nhớ ớ ớ ớ …..”
Tô công tử vốn đang nói chuyện với Phù tiểu hầu gia, rốt cuộc cũng không chịu được sức ép. Ta vừa thấy sắc mặt hắn có chút tái xanh. Ông cụ lại tiếp tục rống tiểu khúc đến năm sáu lần, Tô công tử sắc mặt càng ngày càng trắng.
Ta thanh thanh cổ họng, chặn ngay đoạn kết thúc, kiếm chuyện nói với ông cụ, “Lão năm nay bao nhiêu tuổi?”
Ông cụ chống sào xuống dòng nước cuồn cuộn, cười dài một tiếng, “Năm nay mới bảy mươi mốt.”
Ta cười gượng, “Thân thể lão thật cường tráng. Cứ như vậy sống thêm mười năm tám năm cũng không phải nói đùa!”
Ông cụ cười rất hưởng thụ, “Người nghèo đồng mệnh. Không giống những người xuất thân giàu có, đến tuổi này chỉ việc nghếch chân làm ông lớn chờ người ta thị hầu.”
Ta thuận theo ông cụ vui vẻ nói, “Lão thái gia nhà giàu có mấy ai được thân thể khỏe mạnh như các vị. Chỉ sợ đến lúc ta bảy mươi tuổi đi lại cũng phải nhờ người đỡ. Nghe khúc hát vừa rồi, chắc lão khi còn trẻ cũng rất phong lưu?”
Gãi đúng chỗ ngứa, ông cụ nhất thời hưng phấn, mà ổng hưng phấn, bè cũng run lên, “Ha ha, công tử quả là có mắt nhìn. Khi còn trẻ quả thật cũng có chút hoang đàng. Nữ nhân a, quấn lấy không rời, người không ở cách nàng quá gần, cũng không thể rời nàng quá xa. Xa thì nhớ muốn chết mà gần thì phiền muốn chết.”
Một câu gợi lên nỗi khổ nhiều năm của ta. Ta đột nhiên nhớ đến đủ chuyện về Yến Ny, nhịn không được thở dài, “Nữ nhân vốn là như vậy, ở gần thì nàng chê ngươi phiền, xa ra chút thì nàng bảo ngươi không đủ quan tâm. Khó giải quyết!”
Ông cụ vuốt vuốt râu, nhìn sông nước xa xăm, cũng xúc động thở dài, đột nhiên quay đầu lại cười nói, “Xem ra vị công tử này đã thành hôn rồi. Nhị vị kia đã có gia đình chưa?”
Tô công tử cùng Phù Khanh Thư đã sớm im lặng nghe ta cùng ông cụ đối đáp. Lúc nghe ta nói đến nữ nhân, đột nhiên đồng loạt quay đầu lại nhìn ta. Ta bị mấy cái nhìn kia nháo cho có chút chột dạ khó hiểu, “Hai vị công tử này chưa thành gia. Ta cũng….” Ta vốn định nói là chưa kết hôn, đột nhiên nhớ tới cái bài vị trên bàn lớn trong vương phủ, vội ho một tiếng, “Ta quả thật đã thành thân, có điều lão bà là cái bài vị, so với chưa thành thân cũng chả khác mấy.”
Ông cụ thâm trầm liếc ta một cái, “Không có cũng tốt, bớt lo.”
Ta cười theo, “Có gia đình đương nhiên có cái hay. Núi vàng núi bạc cũng khó mua được lão bà cùng đứa nhỏ sưởi ấm đầu giường.”
Ông cụ thư thái cười, “Đó là cái phúc của mỗi người.”
Ta lại cười theo hai tiếng. Bỗng nhiên cảm thấy không khí có chút không được tự nhiên, nhìn trái nhìn phải, Tô công tử đang thản nhiên ngắm cảnh còn Phù tiểu hầu gia thì đang nhìn về phía bè của Mặc Dư, Tiểu Thuận cùng Trung thúc. Không có gì khác thường.
Ông cụ sờ hồ lô bên hông, uống một ngụm rồi lại cao giọng hát.
“Ròng rọc kéo nước quay a quay, nhớ đến đại muội muội lúc chạng vạng của ta ~~~ một thùng nhớ tay nàng mềm mại nha ~~~ hai thùng nhớ môi nàng khó mở nha ~~~ hây hây yo ~~~ hây hây yo~~~ “
Chiếc bè nhỏ run lên bần bật, ta nhịn không được quay qua nhin Tô Diễn Chi. Sắc mặt Tô công tử hết trắng lại vàng, đưa tay nâng trán. Ta đưa tay vỗ nhẹ đầu vai Tô công tử, “Uống nước không?” Tô Diễn Chi ngẩng đầu, “Không sao, lên bờ tìm một khách điếm nghỉ ngơi là được. Hai ngày nay buổi tối ngủ không được ngon.” Ta nhìn Tô công tử vẻ mặt miễn cưỡng tái xanh, trong lòng khó chịu, “Chi bằng qua bên ta ngồi đi, ngươi dựa vào người ta ngủ một giấc, sẽ đỡ hơn nhiều.”
Phù Khanh Thư ho khan một tiếng, ông lão lái đò quay đầu lại, “Trên bè không thể lộn xộn, vị công tử này xanh xao quá. Cố một hai canh giờ nữa là sang đến nơi rồi.”