Các đệ tử khác của Phong Thanh Tông đều chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực.
Sau bao nhiêu chuyện vừa xảy ra, bọn họ không còn cưng chiều Tô Thiên Tuyết như trước nữa.
Không nói đến chuyện ban đầu bọn họ ở gần bầy linh thú như thế chỉ vì muốn đuổi theo nàng ta, dẫn đến việc nhóm bọn họ có nhiều người c.h.ế.t nhất, ngay cả đệ tử vừa rồi cũng c.h.ế.t vì bảo vệ nàng ta.
Khách quan mà nói, tu vi của Thị Huyết Đằng không cao, đối phó với chúng nhiều nhất cũng chỉ tiêu hao nhiều linh lực, không đến mức c.h.ế.t người.
Nếu không phải vì nàng ta nhát gan gặp nguy hiểm lại cứ ngồi lỳ ở đó, những người khác sẽ không chật vật như vậy.
Tu Tiên giới đều ngưỡng mộ kẻ mạnh, ban đầu bọn họ có thiện cảm với nàng ta cũng chỉ vì nàng ta có song linh căn cực phẩm, nhưng nàng ta không thể hiện được bản lĩnh của mình, trái lại còn kéo chân mọi người.
Trong lòng những đệ tử của Phong Thanh Tông thấy rất bất mãn, rõ ràng cũng không thể một mực bảo vệ nàng ta được nữa, đều tránh xa nàng ta.
Lục Tiến thấy vậy cũng không trách mắng mọi người không đoàn kết như trước đây.
Hắn ta không chỉ là đại sư huynh của Tô Thiên Tuyết, mà còn là đại sư huynh của toàn bộ Phong Thanh Tông.
Nhiều đệ tử c.h.ế.t như vậy, đây là lỗi của hắn ta, cũng là lỗi của đệ tử thân truyền, dù hắn ta có yêu thương Tô Thiên Tuyết đến đâu cũng phải thừa nhận lần này là sai lầm của nàng ta.
Lục Tiến liếc nhìn bộ dạng đáng thương của Tô Thiên Tuyết, nhưng không tiến lên an ủi.
Lần này không cho nàng ta một bài học, lần sau nàng ta sẽ lại phạm lỗi.
Tô Thiên Tuyết đương nhiên cảm nhận được sự xa lánh của mọi người, mắt đỏ hoe cúi đầu.
Nàng ta âm thầm oán hận các sư huynh phản bội mình, cũng oán hận bọn họ không có bản lĩnh, ngay cả một Trúc Cơ nho nhỏ như nàng ta cũng không bảo vệ được.
“Nhị sư huynh, chỉ có huynh là tốt với muội nhất.”
Chỉ có một mình Vũ Văn Vân ôm Tô Thiên Tuyết, không có sự tranh giành của các sư huynh đệ khác, lạ thay trong lòng hắn ta lại không còn cảm giác thỏa mãn như trước.
Bên này không khí tương đối im lặng còn ở phía trước lại cực kỳ náo nhiệt.
Khương Trúc hoàn toàn hòa nhập với người của Hợp Hoan Tông, bởi vì nàng khiến những người khác quá kinh ngạc.
Có trời mới biết khi Thanh Yêu thấy nàng giúp Tiết Âm sửa đổi công pháp đã cảm thấy kinh ngạc và hoảng sợ đến mức nào.
Có thể hiểu rõ quy tắc vận hành linh lực của công pháp một cách dễ dàng, hơn nữa còn có thể thay đổi chúng, quan trọng là sau khi thay đổi vẫn có thể sử dụng bình thường.
Nói cách khác, chỉ cần ngươi sử dụng công pháp vài lần trước mặt nàng thì nàng không chỉ có thể sao chép lại, mà còn có thể cải biến thành một dạng mạnh hơn, nhiều hình thức hơn.
Đây rốt cuộc là yêu nghiệt từ đâu tới?
Trong chốc lát Thanh Yêu nghĩ đến Đại hội tông môn.
Nếu gặp phải…
“Lần này Vạn Phật Tông các ngươi định tham gia không?”
Huyền Tịch lắc đầu: “Tạm thời chưa biết được.” Họ luôn nghe theo sắp xếp của tông môn.
Thanh Yêu sờ cằm: “Các ngươi là đệ tử thân truyền phải không?” Câu này mặc dù là đang hỏi, nhưng mang theo vài phần khẳng định.
Nếu đệ tử nội môn của Vạn Phật Tông đều yêu nghiệt như vậy, thì thật không có gì có thể so được với bọn họ ở Đại hội tông môn.
Huyền Tịch và Thiền Tâm không có ý định giấu giếm.
Đợi đến khi độc tố của ong bắp cày trên người họ tiêu tan đương nhiên sẽ lộ ra.
Hơn nữa họ chưa bao giờ nói dối.
Một nữ tu của Hợp Hoan Tông vây quanh Khương Trúc khoa tay múa chân, mặt đầy ảo tưởng.
“Tiểu hòa thượng, ngươi cũng dạy ta được không? Ta muốn loại công pháp có thể triệu hồi một ngai vàng bất cứ lúc nào, đến lúc đó ta sẽ đi xuống từ bậc thang đi, chắc chắn sẽ khiến một đống nam tu c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt!”
Chưa đợi nàng ta tưởng tượng xong, một nữ tu khác lại chen vào: “Dạy ta trước, dạy ta trước, ta muốn loại công pháp khi ngủ cũng có thể tỏa ra ánh trăng lấp lánh, ta muốn làm bạch nguyệt quang!”
“Ta đến trước, dạy ta trước.”
“Ta để ngươi chọn Kiếm tu kia trước được không, nhưng hòa thượng này phải dạy ta trước.”
“Ai thèm Kiếm tu, ta chỉ muốn nàng dạy ta.”
“Thể tu kia cũng để cho ngươi, đều để cho ngươi, ngươi để ta học trước.”
“Ta để Đan tu của ta cho ngươi, ngươi để ta học trước.”
Khương Trúc bị một đám nữ tu vây quanh kéo qua kéo lại, hương thơm bủa vây làm nàng choáng váng.
Cuối cùng nàng cũng hiểu cảm giác của Đường Tăng khi lọt vào động Bàn Tơ, bên tai toàn là tiếng “đến chơi đi nào” vang vọng.
Tiết Âm bị đẩy sang một bên, bất đắc dĩ kêu lên: “Các tỷ muội, bây giờ không phải lúc tranh giành, chúng ta ra ngoài rồi nói tiếp.”
Lời nói này cuối cùng cũng khiến mọi người thức tỉnh.
Các nữ tu của Hợp Hoan Tông lưu luyến buông tay Khương Trúc ra.
Khương Trúc nhanh chóng chạy về phía các sư huynh của mình, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Các huynh cũng không cứu muội…” Khương Trúc nhìn những người bên cạnh với ánh mắt oán trách.
Huyền Tịch và Thiền Tâm đồng thời chắp tay trước ngực, lúc này lại khôi phục dáng vẻ nghiêm túc.
“Tiểu sư muội chơi vui vẻ với các nữ thí chủ như vậy, chúng ta chỉ là để muội có không gian tận hưởng niềm vui.”
Khương Trúc: “?”
Ai tận hưởng niềm vui chứ! Muội hỏi ai tận hưởng niềm vui chứ!
Lúc này, Vũ Văn Vân bước tới nói: “Các ngươi cũng chơi đủ rồi, chúng ta cũng phải đi rồi không?”
Tiết Âm bĩu môi: “Chúng ta kéo chân của các ngươi sao?”
Vũ Văn Vân nghẹn lời.
Lục Tiến lạnh lùng tiếp lời: “Chúng ta bị bầy linh thú đuổi theo suốt chặng đường, chỉ sợ đã đến trung tâm của dãy núi, xung quanh nguy hiểm trùng điệp, lúc này chúng ta đồng tâm hiệp lực mới là lựa chọn tốt nhất.”
“Đồng tâm hiệp lực?” Thanh Yêu cười lạnh: “Sư muội của ta bị tiểu sư muội Bạch Liên(1) của các ngươi hại chết, ngươi cũng xứng nói với ta bốn chữ đồng tâm hiệp lực sao.”
Đôi mắt của Tô Thiên Tuyết ướt đẫm, nói: “Thanh Yêu sư tỷ, ta chỉ là vô ý, không phải cố tình, cái c.h.ế.t của vị sư tỷ đó, ta cũng rất đau lòng…”
Nàng ta vừa nói xong chỉ nghe “bốp” một tiếng, Tiết Âm tát mạnh vào mặt nàng ta.
Tô Thiên Tuyết ôm mặt ngã xuống đất, không thể tin nổi mở to mắt.
Sự đau rát trên mặt nhắc nhở nàng ta vừa xảy ra chuyện gì.
“Ngươi… ngươi dám đánh ta?”
Mọi người ở đó không ai ngờ Tiết Âm sẽ đột nhiên ra tay, bao gồm cả Tô Thiên Tuyết.
Không có bất kỳ sự phòng bị nào, Tiết Âm thành công, tiếng tát rất vang.
Lục Tiến giận dữ, đánh một chưởng về phía Tiết Âm.
Mặc dù hắn ta định cho Tô Thiên Tuyết một bài học, nhưng cũng không phải để người ngoài tùy tiện bắt nạt, nàng ta vẫn là tiểu sư muội được Phong Thanh Tông yêu thương nhất.
Thanh Yêu bay lên chắn trước mặt Tiết Âm, phản đòn lại.
Hai luồng sức mạnh Kim Đan va chạm tạo ra tia lửa.
Sắc mặt của Lục Tiến lạnh lùng, nói: “Đệ tử đó chẳng qua chỉ là một nữ đệ tử bình thường, Hợp Hoan Tông các ngươi thiếu một người như vậy sao? Hà tất phải bám lấy không buông.”
“Tiểu sư muội của ta là đệ tử thân truyền, mang song linh căn cực phẩm, không nói đến việc muội ấy đã nói là không phải cố ý, dù là cố ý, lấy một mạng đổi một thiên tài tuyệt thế, nàng ta cũng c.h.ế.t không uống phí.”
Một đệ tử bình thường dựa vào song tu miễn cưỡng đạt Trúc Cơ sao có thể so với đệ tử thân truyền của Phong Thanh Tông?
Dù là đệ tử thân truyền của Hợp Hoan Tông cũng không thể quan trọng bằng đệ tử thân truyền của Phong Thanh Tông.
Phong Thanh Tông là một trong Ngũ đại tông môn, còn Hợp Hoan Tông chỉ là một tiểu tông môn tà đạo, dễ dàng nhận ra cái nào quan trọng hơn.
Lục Tiến tiếp tục cảnh cáo: “Bên chúng ta đây có hai Kim Đan, cho dù các ngươi có đông người, đánh nhau cũng chưa chắc chiếm ưu thế, nói cách khác, chúng ta đồng ý đi cùng các ngươi, đối với các ngươi cũng là điều tốt.”
Chỉ là một đám nữ nhân dựa vào thân thể để tu luyện mà thôi, chiến lực đương nhiên không thể so với bọn họ được.
Lời nói của Lục Tiến chứa đầy kiêu ngạo và khinh thường khiến các nữ tu của Hợp Hoan Tông tức giận.
Thanh Yêu nắm chặt nắm đấm.
Mặc dù rất không cam lòng, nhưng cũng phải thừa nhận sự thật đúng là như vậy.
Bên này chỉ có nàng ta là Kim Đan, còn bên kia có hai người, tu vi của Lục Tiến còn cao hơn nàng ta một bậc.
Tiết Âm dường như cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, mơ hồ hơi hối hận vì sự bốc đồng của mình, đồng thời sinh ra cảm giác bi ai.
Tiểu Họa cứ thế c.h.ế.t đi…
Các tỷ muội không những không thể báo thù cho nàng ấy, còn phải nhẫn nhịn khắp nơi.
Trong sự im lặng, Khương Trúc không nhịn được ho khan một tiếng.
“Cái đó, ba người chúng ta vẫn còn sống…”
(1) Bạch Liên: Chỉ những người bề ngoài có vẻ trong sáng nhưng thực chất tâm lại đen tối xấu xa, giả vờ cao thượng.