“Đây thực sự là một chuyện quan trọng, ta nên tìm Niệm Nhất để nói chuyện, không biết con bé có thể hoàn thiện thêm không, nếu có thì thứ này thật sự là trước nay chưa từng có.”
“Hơn nữa cũng cần phải thử nghiệm về phạm vi sử dụng, được càng xa càng tốt.”
“Ngoài ra, cái này chỉ có thể xem được mười tin, nếu thực sự áp dụng, chúng ta có nên cử đệ tử để chuyên thu thập các tin tức khác nhau không? Nếu không lỡ hụt mất thì sao.”
“Những tin tức này quá tạp nham, nhiều cái chỉ là đệ tử tiện tay ghi lại, cử đệ tử canh giữ tốn thời gian và công sức, có lẽ có thể chia thành hai kênh, một để đệ tử giao tiếp hàng ngày, một để truyền tải thông tin quan trọng, còn phải xem Niệm Nhất nói thế nào…”
“Ôi giời, ta nói là cứ đưa Niệm Nhất đến đây, hỏi con bé thử, những thứ này chỉ có con bé làm được, người khác cũng không biết gì.”
“…”
Các trưởng lão bàn tán sôi nổi, cuối cùng vẫn là tông chủ khiến mọi người im lặng:
“Đạo Ngộ, Niệm Nhất làm ra cái này từ khi nào? Có bao nhiêu đệ tử có tông bài như này?”
Đạo Ngộ gãi mũi: “Hình như là nửa tháng trước, bây giờ dường như tất cả đệ tử nội môn đều có rồi.”
So với họ, các vị trưởng lão lại là những người biết sau cùng.
“Vậy có lẽ trong thời gian ngắn không thể cải tiến nhiều, nhưng có thể để con bé thử, nếu con bé muốn.”
“Như Tâm, lúc đó ngươi hỏi thử xem.”
“Vâng.”
Nếu thực sự có thể cải thiện thêm thì tấm tông bài này sẽ mang lại lợi ích to lớn cho Vạn Phật Tông mà không gây tổn hại gì.
“Nếu con bé đồng ý thì cứ để con bé đưa ra điều kiện, muốn gì cũng cố gắng đáp ứng.” Cũng không thể để con bé bận rộn một hồi, cuối cùng lại không được gì được.
Như vậy sẽ làm giảm sự nhiệt tình của đệ tử.
Chỉ cần có lợi cho tông môn thì đều phải được thưởng lớn.
“Được rồi, Đạo Ngộ ngươi thu gom tông bài của các trưởng lão xong thì mang đến cho Niệm Nhất ngay.”
Tông chủ nói rồi lấy ra một chuỗi Phật châu: “Chuỗi Phật châu hạt bồ đề ngàn mắt này coi như là phần thưởng cho con bé.”
Các trưởng lão nghe thấy vậy thì không khỏi kinh ngạc và sợ hãi.
Chuỗi Phật châu hạt bồ đề ngàn mắt luôn được tông chủ mang theo bên mình đã cùng lão trải qua Nguyên Anh kỳ và Hóa Thần kỳ, Phật Quang của hạt bồ đã trở nên bóng mượt hơn nhiều, là thần vật được Phật Tổ tự mình thanh tẩy.
Ngay cả đại đệ tử Tam Thanh cũng không có.
Bây giờ lại chuyển tay cho Niệm Nhất.
Đạo Ngộ vui mừng hớn hở cầm chuỗi Phật châu, thay Khương Trúc liên tục cảm ơn.
Khương Trúc phát huy tài năng, lão cũng được nở mày nở mặt.
Thật là một đứa trẻ giỏi giang mà.
Đạo Ngộ lần lượt thu tông bài, không ngừng nghỉ mang đến ngay cho Khương Trúc.
Buổi tối, Khương Trúc ở trong sân mày mò tông bài của các trưởng lão.
Có lẽ ngồi quá lâu, nàng cảm thấy đau lưng, không nhịn được mà đưa tay đ.ấ.m lưng.
Nàng liếc thấy ngoài sân dường như có người đứng đó.
“Trưởng lão Thông Trần?”
Trưởng lão Thông Trần khẽ giật mình, sau đó bước ra khỏi bóng tối, lão ta hoàn toàn lộ diện trước mắt Khương Trúc.
“Ta đến lấy tông bài của ta.”
“À, còn một lúc nữa, phiền trưởng lão Thông Trần chờ một chút.”
Khương Trúc đứng dậy rót trà cho lão ta, lấy thêm chút đồ ăn, sau đó lại tiếp tục công việc bận rộn của mình.
Trưởng lão Thông Trần ngồi một bên, nhìn nàng vừa hát vừa luyện khí.
Việc sử dụng tinh thạch rất phiền phức nhưng khi đến tay nàng lại vô cùng dễ dàng.
Quả nhiên nàng có thiên phú rất cao.
“Ngươi thích luyện khí à?” Trưởng lão Thông Trần hỏi.
Khương Trúc không ngẩng đầu lên, đáp: “Chắc là thích.”
Thực tế, tất cả những thứ mới lạ nàng đều muốn thử và cũng thích việc nghiên cứu.
Trưởng lão Thông Trần không biểu lộ cảm xúc, nhìn từ bên ngoài vẫn là một bộ mặt nghiêm túc, suy nghĩ gì trong lòng chỉ có lão ta biết.
“Thích hơn cả tu Phật sao?”
Khương Trúc hơi ngẩng người, nghiêm túc nói:
“Cái này không thể so sánh được, trưởng lão Như Tâm đã nói, tu Phật là tu tâm, luyện khí chỉ là một loại phương tiện, nếu ta thích cả hai thì cũng không có gì mâu thuẫn.”
Trưởng lão Thông Trần gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, tu Phật chính là tu tâm, những người tu Phật như chúng ta là những tu sĩ gần với đại đạo nhất, luyện khí dù có tốt đến đâu cũng chỉ là một phương pháp bên ngoài, cuối cùng vẫn không thể so với tu Phật.”
Khương Trúc cảm thấy hôm nay trưởng lão Thông Trần có chút kỳ lạ.
Lão ta đang so sánh(1) sao?
Trưởng lão Thông Trần nghiêm túc và tuân thủ quy tắc lại chơi trò so sánh này sao?
Nghĩ đến đây nàng có hơi sợ hãi.
Bị ma nhập rồi à.
Khương Trúc lén nhìn vẻ mặt của trưởng lão.
Vẫn là một khuôn mặt liệt như người chết, như thể cả thế giới nợ lão ta mười vạn linh thạch.
Không có gì khác, chắc là cảm giác của nàng sai rồi.
“Nhưng dù ngươi có thiên phú luyện khí tốt đến đâu, ngươi cũng không thể trở thành Khí tu.”
Khương Trúc tự nói về mình: “Các tiền bối trong Cấm Tháp đã nói ta là người đã có đạo tâm, chỉ là ta chưa biết cụ thể là gì.”
Không biết vì sao, nghe nàng nói vậy, trưởng lão Thông Trần lại thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu như đã có đạo tâm thì hãy tu Phật cho tốt, không phụ lòng thần Phật đối với ngươi, dù sau này ngươi muốn luyện khí hay luyện đan, cũng không được làm hỏng đạo tâm của mình, có cơ hội thì ngươi hãy đến thang Vãng Sinh một lần.”
Khương Trúc hoàn toàn đồng ý với điều này, trên mặt nàng lộ ra sự vui vẻ chân thật: “Niệm Nhất hiểu rõ ạ.”
Lão Phật Tổ đối với nàng thực sự không có gì để chê, nàng chỉ có nghĩ không thông mới làm hỏng đạo tâm của mình.
Về chuyện đi thang Vãng Sinh, vì trưởng lão Như Tâm và các sư huynh đều biết nên nàng mặc định mọi người đều đã biết, nàng tự động hiểu thành trưởng lão Thông Trần muốn nàng đi thêm vài lần.
Trong lòng nghĩ đến việc tìm cơ hội để củng cố thử xem:
“Đây ạ, đã làm xong rồi.” Khương Trúc cẩn thận lau sạch tông bài rồi đưa qua.
“Phiền trưởng lão mang cả tông bài của các trưởng lão khác đi luôn nhé.”
Trưởng lão Thông Trần khựng lại một chút, lão ta cũng không từ chối, thu hết các tấm tông bài rồi nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Khương Trúc nhìn theo bóng lưng của lão ta, gãi đầu.
Nàng còn định hỏi xem có cần hướng dẫn sử dụng không.
Có vẻ là không cần rồi.
(1) So sánh: Từ gốc là “拉踩” dịch nghĩa “lôi kéo và giẫm đạp” là ngôn ngữ mạng dùng để so sánh với cái này để hạ thấp cái kia.