Vào đến phòng riêng đã đặt trước, Sơ Y gọi ngay nửa con vịt quay vì cô không ăn được nhiều. Sau đó cô còn gọi thêm hai món đặc sản của nhà hàng.
Đặt xong thực đơn, cô nhận ly trà Dương Ẩn Chu rót cho và nhấp một ngụm nhỏ. “Anh chắc chắn là vừa rồi không ghen thật chứ?”
Dương Ẩn Chu hỏi ngược lại: “Ở độ tuổi này của anh mà còn biết ghen à?”
“Anh bao nhiêu tuổi chứ?” Sơ Y thắc mắc, “Ghen đâu liên quan gì đến tuổi tác. Người già bảy tám mươi thấy vợ mình bị người khác tiếp cận ở công viên còn ghen lồng ghen lộn nữa là. Điều đó đâu liên quan gì đến tuổi tác?”
“Được rồi.” Dương Ẩn Chu nhân nhượng, “Vậy thì ghen. Anh hỏi em… Nãy hai người nói chuyện bao lâu?”
“Không lâu đâu, chỉ trong thời gian pha hai ly cà phê thôi, khoảng ba bốn phút gì đó.”
“Nói những gì?”
“Chủ yếu là công việc với chuyện linh tinh, còn nhắc đến việc năm ngoái em không về dự lễ kỷ niệm thành lập trường nữa.”
“Sao không về?”
“Tất nhiên là vì trường có việc rồi. Em đã hẹn mấy đứa bạn cùng phòng về gặp nhau, ai ngờ hôm đó bị gọi về trường họp gấp, đành phải bỏ lỡ buổi gặp mặt.”
“Trước đây anh ta theo đuổi em thế nào?”
Câu hỏi này, Sơ Y không trả lời ngay như mấy câu trước, mà cố tình gợi ý, chống cằm hỏi lại: “Đây mới là điều anh thực sự muốn biết phải không?”
Dương Ẩn Chu cũng cười theo, dù có cùng suy nghĩ với cô hay không thì vẫn phản ứng tương ứng, hạ giọng hỏi: “Nói không?”
“Nói.” Sơ Y đáp, “Thực ra em cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ đại khái thôi. Một tháng sau khi em vào câu lạc bộ, các anh chị trong đó tổ chức cho thành viên mới đi nướng BBQ giao lưu. Hôm đó anh ta ngồi cạnh em, hay tìm cách trò chuyện, sau buổi đó thì chúng em mới có thông tin liên lạc của nhau.”
“Sau khi kết bạn WeChat, ngày nào anh ta cũng nhắn tin trò chuyện với em. Chỉ số EQ của anh ta khá cao lại hài hước nữa, lúc đó nói chuyện cũng vui, sau đó thì…”
Dương Ẩn Chu hỏi: “Đi ăn cùng nhau?”
Sơ Y khẽ gật đầu: “Vâng.”
“Đi xem phim à?”
“Ừ.” Cô gái bổ sung thêm, “Xem hai lần. Lần đầu là anh ấy mời, lần sau em cảm thấy ngại nên mời anh ấy đi xem lại. Anh ấy tỏ tình với em hai lần, lần đầu hơi vội vàng quá, mới gặp lần thứ hai đã tỏ tình luôn. Lúc đó em cứ nghĩ là do chưa tiếp xúc đủ lâu nên chưa có cảm xúc, nhưng đến lần tỏ tình thứ hai em mới nhận ra là thực sự không có tình cảm với anh ấy.”
Từ Hoa thời đại học đối xử với Sơ Y thật sự rất tốt. Tốt đến mức nào ư? Gần như cả khoa Mỹ thuật đều biết có một anh chàng đẹp trai khoa Công nghệ thông tin đang theo đuổi cô. Dù bị từ chối tỏ tình, anh ấy cũng chẳng hề trách móc, chỉ cần cô cần giúp đỡ điều gì là lập tức có mặt ngay.
Giờ nghĩ lại, Sơ Y tự hỏi tại sao Từ Hoa tốt với mình như vậy mà cô vẫn không thể yêu anh ấy được? Có lẽ là vì bên cạnh cô đã có Dương Ẩn Chu. Một người luôn được đem ra so sánh nhưng chẳng bao giờ bằng được anh ấy. Chính anh đã nâng cao tiêu chuẩn về người yêu trong lòng cô, vô tình khiến cô khó tính hơn, để rồi cuối cùng chỉ có thể ngã vào vòng tay anh.
Dường như tất cả đều là định mệnh sắp đặt, từ ánh mắt đầu tiên họ gặp nhau đã được định sẵn rằng họ sẽ là người bạn đời quan trọng nhất của nhau.
Sơ Y nghĩ, nếu họ không cưới nhau, nếu Dương Ẩn Chu có bạn gái khác, từng bước yêu đương, cầu hôn, đăng ký kết hôn với người đó, chắc chắn cô sẽ phải rút lui khỏi cuộc sống của anh, giữ khoảng cách, và có lẽ sau này họ sẽ chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, cô đã thấy sợ hãi. Mất đi một người tốt với mình như vậy, ai cũng sẽ đau đớn như dao cắt, giống như những ngày anh vừa đi công tác nước ngoài, Sơ Y đã khó chịu đến phát điên.
Nhà hàng này phục vụ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bưng đầy món ăn lên bàn, tất cả đều còn nóng hổi.
Dương Ẩn Chu gắp những miếng ngon nhất cho vào bát cô, chẳng để lại bao nhiêu cho mình. Thấy vậy, Sơ Y gắp lại hai miếng và nói: “Anh đừng như thế, anh cũng phải ăn chứ. Với lại anh có nghĩ không, bây giờ chúng ta ăn vịt quay, anh gắp cho em bảy tám miếng ngon nhất, nhưng sau này nếu anh chỉ gắp cho em ba hoặc năm miếng thôi, em sẽ buồn lắm đấy?”
Con gái luôn có những suy nghĩ tinh tế và nhạy cảm, điều này Dương Ẩn Chu biết rõ. Ít nhất anh cũng khá hiểu tính cách của Sơ Y, nhưng hiếm khi thấy cô nói ra những băn khoăn kiểu này.
Anh xoa đầu cô, thản nhiên nói: “Sao em biết sau này anh chỉ gắp cho em ba hay năm miếng? Hay là trước đây khi ăn cơm với em, anh từng gắp vịt quay cho em nhiều hơn tám miếng, để anh gắp thêm hai miếng nữa nhé?”
“Thôi khỏi.” Sơ Y đùa với anh, giơ bát lên chặn không cho anh gắp thêm, “Em chỉ nói ví dụ thôi, em ăn không hết nhiều vậy đâu. Em chỉ vừa nghĩ linh tinh, nghĩ nếu chúng mình không cưới nhau thì em có thể sẽ khổ lắm… Đột nhiên thấy buồn quá.”
“Khổ lắm à?” Dương Ẩn Chu hoàn toàn không theo kịp mạch suy nghĩ của cô, thành thật hỏi, “Sao vậy? Nói anh nghe thử xem.”
“Thật sự khổ mà!” Sơ Y liếc anh một cái, nghiêm túc phân tích, “Từ nhỏ đến lớn ba em đối với em không tốt lắm, với em người tốt nhất là anh, mẹ Dương và chị Cẩm. Nếu chúng mình không cưới nhau, thì quan hệ của em với cả ba người các anh chị đều sẽ nhạt dần. Anh chắc chắn sẽ cưới mà, không phải với em thì cũng là với cô gái khác, vậy khi anh cưới rồi, em phải tránh mặt chứ? Hơn nữa…”
Cô hơi ngượng ngùng nói tiếp, “Anh còn chặn hết đào hoa của em, em nghĩ chắc sẽ rất khó tìm được người phù hợp, không chừng giờ vẫn còn độc thân đấy.”
“Anh chặn đào hoa của em á?” Dương Ẩn Chu buồn cười hỏi, “Em không thành với anh chàng khoa Công nghệ thông tin đó, chẳng lẽ cũng tại anh?”
Sơ Y rất mặt dày giơ tay ra hiệu một chút: “Cũng có một phần nguyên nhân đấy.”
Dương Ẩn Chu nhíu mày, “Em đổ hết lỗi lên đầu anh thế này, anh có hơi oan đấy nhỉ?”
Sơ Y khẳng định: “Không oan chút nào, tại anh hết đấy.”
“Sơ Y, em càng ngày càng hư rồi!” Dương Ẩn Chu búng nhẹ vào mũi cô, mỉm cười. Anh hiểu rằng Sơ Y từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương của mẹ, gia đình không hạnh phúc, hay suy nghĩ vẩn vơ. Anh cũng đã tìm được cách chữa trị đúng bệnh, kéo cô ngồi vào lòng mình, cho cô cảm giác an toàn và thì thầm bên tai: “Được rồi, đừng nghĩ linh tinh nữa, vợ à. Chúng ta đã cưới nhau rồi còn gì? Sau này không chỉ gắp năm miếng vịt quay đâu, anh hứa đấy, nhé?”
Sơ Y hoàn toàn bị anh dỗ ngọt, tránh ra ngồi về chỗ mình và nói: “Em phát hiện dạo này anh càng ngày càng giỏi ăn nói, càng ngày càng biết cách làm người ta vui. Anh làm quan ngoại giao này cũng chuyên nghiệp thật.”
Ăn xong bữa tối, họ cùng nhau về nhà.
Chủ nhật, Dương Ẩn Chu không tăng ca, ở nhà cả ngày với Sơ Y, còn nấu cơm trưa cho cô. Tuy tay nghề còn cần cải thiện, nhưng tấm lòng là tốt, và cũng tạm ăn được.
Sau giấc ngủ trưa, Sơ Y chợt nhớ ra điều gì đó, chạy vào phòng làm việc lấy ra một bức tranh cho anh xem. Đó là bức vẽ ông lão bán kẹo bông gòn họ gặp vào đêm giao thừa.
Dương Ẩn Chu nhìn có vẻ xúc động, cẩn thận ngắm kỹ thêm vài lần: “Vẽ xong khi nào vậy?”
“Chắc khoảng hai tuần trước.” Sơ Y nói, “Vốn định cho anh xem ngay lúc đó, nhưng lúc ấy chúng mình đang cãi nhau, giờ mới nhớ ra.”
Dương Ẩn Chu chợt nghĩ đến một chuyện và hỏi: “Nhất Nhất này, em có bao giờ nghĩ đến việc scan tất cả những bức tranh của em vào máy tính để lưu trữ không?”
“Dĩ nhiên là có.” Sơ Y đáp, “Em có nghĩ đến, nhưng công việc quá nhiều, chưa có thời gian làm. Với lại em thấy bản phác thảo trên giấy vẫn có ý nghĩa hơn.”
Dương Ẩn Chu nói với cô: “Em học mỹ thuật, chắc em hiểu rõ là phác thảo trên giấy không thể bảo quản được lâu. Em vẽ nhiều tranh về mẹ như vậy, em không muốn khi về già vẫn có thể nhìn thấy những bức tranh này rõ ràng sao? Anh có thể giúp em.”
Sơ Y hơi dao động: “Anh muốn giúp em ư? Anh có thời gian không?”
“Có thể mất bao nhiêu thời gian chứ?” Dương Ẩn Chu nói, “Em đưa chúng cho anh, một tháng anh sẽ lo xong hết cho em.”
Sơ Y nghi ngờ hỏi: “Anh không phải cố ý muốn xem lén tranh em vẽ đấy chứ?”
Dương Ẩn Chu hoàn toàn bất lực với cô: “Vậy em cứ giấu hết những bức vẽ về anh đi, được chưa? Anh sẽ giúp em chuẩn bị những bức khác trước.”
“Anh… đừng nói trắng ra thế, em đâu có vẽ anh nhiều đâu.”
Dương Ẩn Chu liếc mắt nhìn thấu cô đang nói dối, tiến lên véo má cô: ” vợ à, vẽ chồng mình có gì phải ngại. Họa sĩ nào chẳng từng vẽ người mình thích, phải không?”
Sơ Y không đôi co với anh nữa, chỉ đưa cho anh phần tranh vẽ mẹ, một số tranh phong cảnh đường phố và những bức vẽ mà cô cho là có ý nghĩa: “Vậy phiền anh nhé.”
“Không phiền đâu.”
Dương Ẩn Chu nhận lấy và mang vào phòng làm việc. Anh gọi điện hỏi Kha Thuyên – người có kinh nghiệm trong lĩnh vực này – một số vấn đề.
Thứ hai, Kha Thuyên gặp anh ở căn tin công ty, bưng khay cơm ngồi xuống và nói: “Phó giám đốc Dương, về câu hỏi anh hỏi hôm qua, em đã hỏi cậu em rồi.”
Dương Ẩn Chu dừng đũa, ngẩng đầu hỏi: “Thế nào?”
“Cậu ấy nói hạn nộp bản thảo cuộc thi đã hết, việc chấm giải cũng đã sang vòng hai rồi. Đột ngột nộp lên thì có thể được, nhưng cậu ấy chưa có đủ tầm ảnh hưởng để phá lệ đâu.”
Dương Ẩn Chu cười nói: “Cứ nộp lên là được, không cần phá lệ đâu.”
“Vậy thì dễ rồi, anh tự tin vào chị dâu thế cơ à?” Kha Thuyên đẩy gọng kính nói, “Không thành vấn đề, hai bức tranh anh đưa em, em đã chuyển cho cậu em rồi, cậu ấy sẽ lo liệu. Nói thật, vẽ đẹp đấy, tranh vẽ ông ngoại và mẹ chị dâu à?”
“Một bức là mẹ cô ấy, bức kia chỉ là một ông lão quen biết sơ sơ thôi.”
“À, ra vậy. Mẹ chị ấy xinh thật, bảo sao sinh ra cô con gái cũng xinh đẹp thế.” Kha Thuyên tự tin nói, “Yên tâm đi, với tài năng của chị dâu, em nghĩ chắc chắn sẽ đoạt giải, nói không chừng còn có niềm vui lớn hơn phía sau nữa, chờ tin vui nhé.”
Dương Ẩn Chu: “Cảm ơn, tối nay anh mời cậu ăn cơm.”