Trong khi đó, Dương Ẩn Chu, ngoại trừ thời gian đi làm, anh luôn phản hồi tin nhắn của cô ngay lập tức. Không như cô với những suy nghĩ rụt rè, phức tạp, anh luôn thẳng thắn, có gì nói đó.
Sơ Y nhớ có một đêm, khoảng 4 giờ sáng, cô đang ngủ trong phòng thì bị đánh thức bởi tiếng động lớn từ tầng dưới.
Là con gái sống một mình trong căn hộ rộng lớn, nghe thấy âm thanh như vậy không khỏi lo sợ đủ điều. Cô nghĩ có kẻ trộm đột nhập vào nhà, sợ đến mức phải khóa chặt cửa phòng, không dám ngủ cũng chẳng dám xuống dưới xem chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng, vì quá sợ hãi, cô đành gọi điện xuyên quốc gia nhờ Dương Ẩn Chu giúp đỡ. Anh nhấc máy ngay lập tức, kiên nhẫn trấn an cô, dặn cô đừng di chuyển lung tung và gọi bảo vệ khu nhà lên kiểm tra. Phải mất hơn một tiếng đồng hồ mọi chuyện mới được giải quyết.
Giờ nghĩ lại kỹ càng, tuy Dương Ẩn Chu đã ra nước ngoài trước cô, nhưng suốt ba năm ấy, anh luôn sẵn sàng giúp đỡ mỗi khi cô cần. Có lẽ đó cũng là lý do vì sao Sơ Y vẫn luôn hy vọng ở anh, và trong ba năm ấy chưa từng đề cập đến chuyện ly hôn.
Đàn ông vốn không hiểu được những suy nghĩ nhỏ nhặt của phụ nữ, anh hỏi cô: “Tại sao vậy?”
Sơ Y lắc đầu: “Em không nói rõ được là tại sao, có lẽ chỉ là không muốn để anh nhận ra em đã phụ thuộc vào anh nhiều như thế nào.”
Cô bỗng gọi tên anh: “Dương Ẩn Chu.”
“Ừ?”
“Giờ nghĩ lại nghiêm túc, em phát hiện ra…” Sơ Y ngẩng đầu, nhìn anh đầy hứng thú, “Anh là người rất mâu thuẫn. Anh nói lý do anh đi nước ngoài trước là để cho em một lý do ly hôn, để em được tự do lựa chọn cuộc sống mình muốn. Nếu đã có ý định như vậy, tại sao trong ba năm đó anh lại đối xử tốt với em như thế? Khiến em cảm thấy mình rất đặc biệt, anh hiểu ý em không?”
Anh im lặng một lúc, rồi đưa ra câu trả lời ngoài dự đoán của cô: “Đúng là như vậy, nhưng trước khi em đề nghị ly hôn, anh vẫn là chồng hợp pháp của em. Em cho rằng anh đối xử tốt với em, nhưng thực ra đó chỉ là những việc anh nên làm, thậm chí còn chưa đủ nữa. Như vậy có tốt không?”
Sơ Y sửng sốt, không thể phản bác lại lời anh nói: “Được rồi, lời anh nói cũng có lý. Nhưng em muốn hỏi là, có phải anh cũng có chút tâm tư, muốn để em thấy được sự tốt của anh, không muốn em đề cập đến ly hôn?”
Dương Ẩn Chu cuối cùng cũng hiểu được điều cô muốn hỏi, anh cười nhẹ: “Em muốn nghe câu trả lời như thế nào?”
“Em chỉ muốn biết suy nghĩ thật sự của anh thôi.”
Anh thành thật thừa nhận: “Có, hài lòng chưa?”
Sơ Y nhìn anh cười: “Thật không? Không lừa em chứ?”
“Không lừa em đâu.” Anh nhắc lại, “Thật sự là có.”
Trở về phòng, Sơ Y cảm thấy tóc hơi bết, có lễ do hôm nay đổ mồ hôi nhiều. Cô nói với Dương Ẩn Chu là muốn gội đầu và đang chuẩn bị vào phòng tắm.
Anh bước đến hỏi: “Em có muốn anh giúp không?”
“Hả?” Cô giật mình.
Ngay cả ở tiệm làm tóc, Sơ Y cũng không để người khác giới gội đầu cho mình. Cô cho rằng dù ai cũng có thể nhìn thấy mái tóc, nhưng đó vẫn là thứ rất riêng tư.
Người xưa còn có tục cắt tóc đen của đôi nam nữ để kết duyên vợ chồng. Việc những ngón tay của người đàn ông luồn vào mái tóc để gội đầu cho cô, chỉ nghĩ thôi đã thấy vô cùng mập mờ.
Khi Dương Ẩn Chu đề nghị như vậy, Sơ Y vừa mong đợi vừa lo lắng: “Anh biết gội không?”
“Thử xem.”
Dương Ẩn Chu kéo hai chiếc ghế vào phòng tắm, sắp xếp sơ qua rồi bảo Sơ Y ngồi xuống, hơi ngả đầu ra sau.
Anh tháo dây buộc tóc của cô, mái tóc dài xõa xuống, dừng lại trên tay anh. Anh cầm vòi hoa sen từ từ làm ướt tóc, sau đó thoa dầu gội, tạo bọt. Toàn bộ quá trình khá thuần thục, để không làm đau da đầu của cô, động tác của anh chậm rãi và dịu dàng.
Sơ Y nhắm mắt lại, lặng lẽ tận hưởng sự phục vụ của anh, thoải mái đến mức sắp ngủ thiếp đi.
Trong lúc cô đang mơ màng buồn ngủ, tóc đã được gội xong và sấy khô. Dương Ẩn Chu bế cô lên giường và nói: “Anh đã chọn được địa điểm tổ chức hôn lễ rồi, ngày mai chúng ta đi xem nhé?”
“Chọn xong rồi ạ? Nhanh vậy sao?” Mới chưa đầy một tháng kể từ khi họ thảo luận về đám cưới, anh đã hiệu quả đến mức này, Sơ Y mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn anh, “Anh đặt luôn rồi à?”
“Chưa.” Anh từ tốn nói, “Đi xem trước có thích không đã, nếu thích thì mình sẽ đặt, không thích thì tìm chỗ khác.”
Trưa hôm sau, sau khi ăn trưa tại khu nghỉ dưỡng, Sơ Y và Dương Ẩn Chu – những người vốn dự định ở lại đây ba ngày – cùng nhau rời đi. Họ lái xe đến bờ biển và dừng lại bên một bãi cát đẹp đến nao lòng.
Sơ Y xuống xe, nhìn quanh khắp nơi. Cô thấy nhiều cặp đôi đang chụp ảnh cưới ở đây. Bước vài bước trên làn cát mịn màng, nhìn từ xa, trời và biển hòa vào nhau thành một đường thẳng tắp. Ánh nắng vàng phản chiếu trên mặt biển lấp lánh, chốc ẩn chốc hiện. Những con hải âu tự do bay lượn trên không trung, lướt qua đường chân trời xanh thẳm rồi biến mất ở phương xa. Khung cảnh mộng mơ như thể bước ra từ những giấc mơ của cô. Đúng là một địa điểm hoàn hảo để tổ chức hôn lễ.
Dương Ẩn Chu đỗ xe xong, đi đến bên cạnh cô và hỏi: “Thế nào?”
Sơ Y quay người lại, hài lòng hỏi anh: “Đẹp thì rất đẹp, em rất thích, nhưng ở đây có thể tổ chức đám cưới được không? Em thấy mọi người chỉ chụp ảnh cưới thôi, đã có ai tổ chức ở đây chưa?”
Anh rõ ràng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, gật đầu đáp: “Được chứ, chuẩn bị trước hai tháng là được. Nếu em thích, mình sẽ đặt. Chưa có ai tổ chức ở đây cả, chúng ta sẽ là người đầu tiên.”
“Thật không? Vậy cho em hỏi.” Sơ Y nắm lấy cánh tay anh, khẽ hỏi, “Anh bắt đầu tìm địa điểm từ khi nào vậy?”
“Khoảng nửa tháng trước.”
“Anh tìm ngay khi em vừa nhắc à?” Sơ Y xoa xoa mũi, áy náy nói, “Em cứ tưởng anh không để tâm lắm chứ, là em đã nghĩ xấu cho anh.”
Anh ôm lấy eo cô, khóe môi khẽ cong lên: “Vậy bây giờ, em đã biết anh để tâm đến mức nào rồi chứ?”
“Vâng!”
Buổi tối, họ ngồi ăn BBQ trên bãi biển, lắng nghe ca sĩ đường phố biểu diễn. Sơ Y tựa vào lòng Dương Ẩn Chu, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Đêm đã khuya, hai người tìm được một khách sạn ven biển gần đó để nghỉ ngơi.
Sơ Ý cầm quần áo vào phòng tắm. Mới tắm được vài phút, cô hé cửa ló đầu ra, ngượng ngùng nói với Dương Ẩn Chu: “Em… đến kỳ kinh nguyệt rồi…”
Anh nhìn cô, hơi ngớ ra một chút rồi hỏi thẳng: “Em không mang theo băng vệ sinh à?”
“Không ạ.” Sơ Ý lắc đầu khó xử, giải thích: “Em thường hay đến vào tuần sau… khoảng giữa tháng cơ, lần này đến sớm hơn, em không ngờ tới.”
Dương Ẩn Chu: “Anh xuống dưới mua cho em nhé?”
Sơ Ý khẽ hỏi: “Được không anh? Em định gọi nhân viên khách sạn mang lên cho, dù sao em còn phải tắm một lúc nữa.”
Anh xoa xoa mái tóc rối bù xù của cô: “Để anh đi mua, em cứ tắm trước đi.”
“Dạ.”
Sơ Ý vừa tắm xong lau khô người thì Dương Ẩn Chu đã quay lại. Anh gõ cửa đưa băng vệ sinh cho cô, còn mua đúng nhãn hiệu mà cô hay dùng.
Anh nhớ rõ đến vậy.
Thay đồ xong, Sơ Ý ngâm chiếc quần bị dính vào nước, định lát nữa sẽ giặt.
Bụng cô hơi đau và căng, nằm nghỉ một lúc trên sofa. Cảm giác đau âm ỉ càng lúc càng dữ dội. Không biết từ lúc nào cô được bế lên giường, đắp chăn ấm, trên bụng còn có túi chườm nóng không rõ từ đâu ra, khiến cô dễ chịu hơn nhiều. Chẳng mấy chốc cô thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trời còn mờ sương, Sơ Ý vội vàng dậy thay băng vệ sinh, tiện thể kiểm tra xem có làm bẩn quần không. Ra ngoài, cô thấy chiếc quần tối qua đã được Dương Ẩn Chu giặt sạch sẽ, phơi trên cửa sổ phòng tắm.
Đây có lẽ là lần đầu tiên anh giặt quần bị dính của cô trong kỳ kinh nguyệt, trước đây cô toàn lén lút tự giặt trong toilet.
Lúc này còn sớm, Dương Ẩn Chu vẫn còn nằm trên giường. Sơ Ý leo lên giường, chui vào lòng anh. Người đàn ông ôm cô vào lòng, giọng khàn khàn vì vừa tỉnh giấc vang lên từ đỉnh đầu cô: “Sao dậy sớm thế?”
Sơ Ý cọ cọ vào ngực anh, tìm tư thế thoải mái để dựa vào, khẽ nói: “Tối qua ngủ sớm quá, đồng hồ sinh học đến giờ tự động thức dậy thôi. Tối qua anh ngủ mấy giờ?”
Anh nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Sau khi em ngủ không lâu.”
“Cảm ơn anh, Dương Ẩn Chu.”
Sơ Ý ngẩng đầu nhìn anh, không hề chê chỗ râu lún phún trên cằm anh, còn hôn lên đó một cái và nói câu cảm ơn.
Người đàn ông mở mắt ra, cười nói: “Không sợ bị đâm à?”
Sơ Ý đưa tay sờ, còn sờ nghiện: “Cũng được, không đâm lắm. Nhưng râu anh mọc nhanh thật, mới có một đêm mà đã nhiều thế này? Trước kia anh cũng nhanh vậy à?”
Dương Ẩn Chu nắm lấy tay cô, ngăn không cho sờ nữa: “Trước còn nhanh hơn bây giờ.”
Sơ Ý thốt lên ngạc nhiên, cúi đầu tiếp tục ngủ. Ngủ đến gần 10 giờ mới chính thức dậy, thay đồ xuống lầu ăn sáng, rồi đi dạo quanh khu vực.
Hai ngày tiếp theo, họ đều ở lại đây. Hết cuối tuần Sơ Ý phải về trường làm việc.
Hôm xác nhận địa điểm tổ chức hôn lễ ở bãi biển, Sơ Ý đã chụp rất nhiều ảnh từ đủ góc độ, phong cảnh nơi đây nhìn thế nào cũng đẹp.
Trong giờ nghỉ, cô gửi những tấm ảnh cho Hứa Chi xem và nói: “Tụi mình định tổ chức hôn lễ ở đây, thấy sao?”
Hứa Chi biết vịnh này, đó là địa điểm du lịch nổi tiếng, cũng là nơi nhiều người mơ ước chụp ảnh cưới, nhưng tổ chức hôn lễ thì có vẻ chưa nghe nói: “Chỗ này hồi đại học tớ từng đến, đẹp lắm. Nhưng tổ chức hôn lễ ở đây được hả?”
“Được.” Sơ Ý không rõ Dương Ẩn Chu làm cách nào, nhưng anh đã nói được thì chắc chắn là được. Cô đoán: “Có lẽ anh ấy dùng quan hệ quen biết hoặc có cách khác? mình cũng không rõ lắm.”
“Ghen tị ghê!” Hứa Chi thật lòng nói: “Nhất Nhất à, cậu biết không, tớ vẫn luôn không tin vào hôn nhân, luôn cảm thấy kết hôn không phải chuyện tốt. Kể cả sau khi quen cậu, thấy chồng cậu ở nước ngoài mấy năm không về, cũng chẳng quan tâm, tớ càng nghĩ kết hôn là chuyện xui xẻo, như bị xiềng xích vậy. Nhưng giờ mới thấy, kết hôn không nhất định là điều tệ! Lúc đó không ngờ các cậu lại phát triển thành thế này… Cậu may mắn thật đấy, bị ép thực hiện hôn ước, cưỡng ép gả mà lại gả được người đối xử tốt với mình như vậy. Hy vọng về sau ngày nào cũng được như bây giờ nhé!”
“Tớ cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển thành như vậy.” Sớ Ý cười và đính chính: “Nhưng mình không phải cưới đại đâu. Nếu không phải là anh ấy, có lẽ mình đã không ngoan ngoãn thực hiện hôn ước này đâu. mình đồng ý kết hôn là vì anh ấy là Dương Ẩn Chu, mình biết anh ấy sẽ đối xử với mình rất tốt.