Hoắc Hàn: "Để tôi đi."
Ôn Thiên Thụ: "Để tôi đi."
Hai người trăm miệng một lời.
Hoắc Hàn phản ứng cực nhanh, "Không cho phép!"
Không phải không được, là không cho phép.
Để cô đi tới nơi này đã là điểm mấu chốt cuối cùng của anh, tuyệt đối không có khả năng vượt qua nữa.
Nhưng Ôn Thiên Thụ là ai? Là ngoại lệ trong ngoại lệ, là đặc thù trong đặc thù của anh.
Cô thẳng tắp nhìn vào đôi mắt anh, "Đây là mệnh lệnh?"
Ánh mắt Hoắc Hàn cực trầm, lạnh giọng từ kẽ răng nặn ra một chữ, "Phải."
Thịnh Thiên Chúc biết Hoắc Hàn đang thật sự tức giận, vội vàng kéo Ôn Thiên Thụ sang một bên, "Chị Thiên Thụ, để anh Hàn đi đi, anh ấy ngoài miệng không nói, kỳ thật là lo lắng cho chị, sợ chị gặp nguy hiểm, hơn nữa đây là công việc của chúng em, là chức trách của chúng em, dù gian nan nguy hiểm đến đâu cũng không thể tránh né, phải vượt qua khó khăn mà ... tồn tại, quốc gia phát tiền lương cho chúng em, cũng phát tiền an ủi cho người nhà đã hy sinh, nếu trong nhà có trẻ nhỏ, quốc gia còn giúp đỡ nuôi nấng đến mười tám tuổi ..."
Nếu may mắn, còn có khả năng được phong liệt sĩ làm cả cỏ hoang mọc quanh mộ cũng vô cùng vinh quang.
Nhưng chị thì sao? Vạn nhất thật sự xảy ra chuyện ... Chị có cái gì?
Cậu nhịn không được trong lòng lên men.
Cậu cũng chỉ là một người bình thường, trước kia trở thành một cảnh sát bảo vệ văn vật bất quá là vì muốn cho người cha bị liệt trên giường vui vẻ một chút, thế nhưng một khắc kia khi chế phục được mặc lên người lại tựa như trách nhiệm nặng trĩu đè lên vai, cậu biết chính mình cả đời này đều không bỏ xuống được.
Làm nghề này, có ai không phải màn trời chiếu đất, chạy khắp núi tuyết, đồng cỏ, sa mạc, ăn khổ còn nhiều hơn lau mồ hôi, trên người vết thương lớn bé, vết thương cũ còn chưa lành, vết thương mới lại xuất hiện ...
Kẻ trộm mộ, buôn lậu văn vật, chúng tựa như rắn độc luôn lượn lờ chung quanh văn vật, việc mà bọn họ phải làm, chẳng qua là đem chúng nó từng con một đẩy ra, chúng có răng nọc sắc nhọn, việc bị cắn ngược lại một ngụm là cực kỳ thường thấy.
Ngã xuống sẽ là nghỉ ngơi vĩnh viễn, còn có thể đứng lên thì sẽ tiếp tục truy đuổi.
Cậu chưa từng có một cái chớp mắt hối hận.
Loại việc này dù thế nào đi nữa cũng phải có người đi làm, vì cái gì không thể là cậu chứ?
Cả đời này, Thịnh Thiên Chúc chỉ có một tâm nguyện đơn giản.
Văn vật đều có thể trở lại nơi thuộc về chúng, ở Trung Quốc, ở các nhà bảo tàng, ở bất luận nơi nào nó nên ở, trưng bày cho bọn nhỏ xem, cho người dân trong nước xem.
Tựa như Hoắc Hàn đã từng nói, dấu vết của văn vật chính là minh chứng cho nền văn minh của đất nước chúng ta, gốc rễ của chúng, chỉ có thể lớn lên trên lãnh thổ của đất nước chúng ta.
Lời Thịnh Thiên Chúc nói đã nhắc nhở Ôn Thiên Thụ: "Mọi người hãy xem như đây là mong muốn của một công dân bình thường muốn vì sự nghiệp bảo vệ văn vật cống hiến một phần sức lực nhỏ bé đi."
Cô nhìn về phía Dương Tiểu Dương, "Trong nghĩa vụ cơ bản của công dân điều thứ ba là gì?"
Dương Tiểu Dương ngay thẳng lại ngây thơ không hề nghĩ ngợi liền nhảy vào hố của cô, "Giữ gìn an ninh, vinh dự cùng lợi ích của quốc gia."
Ôn Thiên Thụ gật gật đầu, "Tôi là công dân Trung Quốc chính cống, đối với việc giữ gìn vinh dự cùng lợi ích quốc gia có trách nhiệm không thể chối từ."
Thịnh Thiên Chúc nhất thời nghẹn lời.
Chị Thiên Thụ cũng sẽ đào hố cho người ta nhảy, cậu căn bản không có sức chống cự.
Dương Tiểu Dương trì độn phản ứng lại, quẫn đến chóp mũi cũng đổ mồ hôi, "Đội trưởng Hoắc ..."
Thịnh Thiên Chúc nhắm mắt.
Kêu đội trưởng Hoắc có ích lợi gì? Đội trưởng Hoắc cũng không có biện pháp với người phụ nữ của mình a.
Chiều hôm dần buông.
Những ô cửa sổ nhỏ của Xuân Tình Phường đều lục tục sáng đèn.
Đường Hải vẫn còn suy xét, "Nếu không hai người cùng nhau vào đi, đến lúc đó tùy cơ ứng biến là được."
Kỳ thật, trên góc độ lý tính mà nói, anh ta chủ trương để Ôn Thiên Thụ đi vào, rốt cuộc ở địa phương như vậy, phụ nữ so với đàn ông thuận tiện hành động hơn nhiều.
Đường Hải chậm chạp không nói ra cũng là xuất phát từ tư tâm, bởi vì cô là Ôn Thiên Thụ, cô không giống với những người phụ nữ khác, anh ta cũng không hy vọng cô đi mạo hiểm.
Thời gian không đợi người, Ôn Thiên Thụ không cách nào lý giải băn khoăn của bọn họ, địa phương kia cũng không phải đầm rồng hang hổ, hơn nữa cô có năng lực cơ bản tự bảo vệ mình, huống chi sau khi trải qua cơn sóng thần kia ... Đối với người đã từng trải qua sinh tử thì những việc khác càng không cần phải nói.
"Đi thôi, đừng nói nữa."
***
Vì muốn tạo nên bầu không khí tốt nhất, lối đi ở Xuân Tình Phường có chút tối tăm, ngẫu nhiên ở chỗ rẽ mới có một chiếc đèn bạch hạc, che chở luồng sáng nhu hòa, hai người một trước một sau đi tới, Ôn Thiên Thụ quay đầu lại, "Anh vẫn còn giận?"
"Không có." Đây là nói thật, từ đầu tới cuối anh đều không giận, chỉ có lo lắng, sợ mang cô tới nơi nguy hiểm lại không thể bảo vệ cô chu toàn.
"Vậy anh tới gần đây."
Hoắc Hàn đi qua.
"Ôm vai hoặc eo em." Cô dạy anh.
"Trước kia có từng trêu chọc phụ nữ ở loại địa phương này không?"
Hoắc Hàn: "..."
Ôn Thiên Thụ hỏi lại, "Có hay là không có?"
Anh nếu dám nói là có ...
"Không có."
Thế còn được.
Nơi này là khu tiêu phí cấp thấp, trong các căn phòng nhỏ phần lớn là công nhân ở trên trấn, làm giấy, đào than đá, thuốc nhuộm ... Ngày thường kiếm được không nhiều lắm, có tiền lương đều tiêu xài trên phụ nữ cùng rượu, có thanh niên độc thân lớn tuổi tới lêu lổng, cũng có đàn ông trốn vợ ra ngoài tìm mới mẻ.
Hôm nay vừa vặn là cuối tuần, nhiều người, phòng nhỏ không đủ, có người chờ không kịp, trực tiếp ở trên hành lang làm việc.
Khắp nơi vọt tới tiếng ngâm nga kiều suyễn, hết đợt này đến đợt khác ... khiến người nghe nóng cả tai.
Ánh đèn chợt lóe, trên hành lang đối diện đi tới một bóng dáng quen thuộc, là cô gái trang điểm đậm.
Ôn Thiên Thụ xoay người dựa lên tường, đem người đàn ông bên cạnh ấn trên người mình, "Đợi lát nữa em đi theo người ta hỏi thăm một chút vị trí ông chủ Diệp," cô từ trong túi móc ra một món đồ trông như đồng hồ đặt vào lòng bàn tay anh, "Đây là thiết bị định vị có phạm vi truy tìm bao trùm bất kỳ địa phương nào trên đời."
Ngụ ý là, cô không ném đi được.
Thiết bị truy tìm là do Hoắc Tư Hành cho, định vị GPS toàn cầu, nhưng truy tìm song hướng (hai đầu), đầu cuối ở vòng cổ của cô, có nghĩa không cần thông qua vật dẫn thứ ba, có thể biết cô ở nơi nào, ngược lại cũng thế.
"Tin tưởng em." Cô vỗ vỗ eo Hoắc Hàn, cố ý hòa hoãn không khí căng thẳng này.
"Anh chỉ có một câu," Hoắc Hàn nói, "An toàn của em quan trọng hơn bất cứ thứ gì."
"Đã biết." Ôn Thiên Thụ ngẩng đầu lên, "Hôn một cái."
Cười đến mi mắt cong cong, "Cho em tráng gan."
Anh cúi đầu, mang tính trừng phạt cắn lên môi cô, còn không quên cảnh cáo, "Sau khi biết được vị trí, lập tức lui ra ngoài, nghe thấy không?"
"Nghe thấy," Cô đẩy anh ra, "Em đi trước."
Hoắc Hàn nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia, người phụ nữ của anh, lúc này dũng cảm như một người chiến sĩ.
Anh hơi gợi lên khóe môi mỉm cười, sớm nên biết rồi chứ?
Từ trước tới nay cô đã không phải một cây cỏ nước nhu nhược, đã định sẵn sẽ không nước chảy bèo trôi.
Cô là thụ (cây cổ thụ), đón gió đứng thẳng trên đỉnh núi cao, anh cũng chỉ có thể lựa chọn trở thành một thân cây, đứng ở bên cạnh cô, dưới nền đất, ở nơi người khác không nhìn thấy, cùng gốc rễ của cô tương liên.
Anh nhìn kỹ bốn phía một lần, thấy không có ai chú ý bên này, cũng theo sau.
Ôn Thiên Thụ ở chỗ quẹo "ngẫu nhiên gặp được" cô gái trang điểm đậm, đối phương thực vui vẻ cầm tay cô, "Chị tới khi nào vậy? Sao không nghe chị Xuân Hồng nói đến?"
"Có lẽ gần đây chị ta bận bận quá đi."
Cô gái trang điểm đậm cười hì hì nói, "Về sau chúng ta chính là chị em, tương lai nếu chị thành đầu bảng Xuân Tình Phường, nhớ rõ phải chiếu cố em gái một chút a."( Đầu bảng là cách nói thời cổ đại chỉ người đứng đầu được yêu thích nhất, đắt giá nhất ở nơi lầu xanh)
Ôn Thiên Thụ cười, làm ra một bộ biểu tình mờ mịt ngó nghiêng bốn phía.
"Làm sao vậy?"
Ôn Thiên Thụ than nhẹ một tiếng, có chút ngượng ngùng mà nói, "Chị Xuân Hồng bảo chị đêm nay đi tiếp khách quý, nhưng chị đối với nơi này không quen thuộc, tìm không thấy."
Cô gái trang điểm đậm có chút nghi hoặc, không phải nói ông chủ lớn kia chỉ cần xử nữ sao? Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, không chừng là người bên cạnh ông chủ lớn muốn đâu.
"Vừa hay, em mới từ bên kia đưa rượu xong lại đây, ông chủ lớn này cũng không biết có thân phận gì, trực tiếp đem phòng VIP bao hết, thuộc hạ của ông ta ra tay cũng rộng rãi, chỉ là tiền boa đã cho đến năm trăm rồi."
Cô gái hếch hếch ngực, Ôn Thiên Thụ nhìn đến giữa khe hở kia kẹp một chồng tiền, "Bọn họ tới có nhiều người không?"
"Không nhiều lắm, hình như có 4 người."
Nói vậy lại thấy có điểm không đúng rồi, cô ta nhớ khi đi ra bên cạnh mỗi người bọn họ đều đã có một cô bên cạnh rồi, như thế nào sẽ ... cô gái trang điểm đậm hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Ôn Thiên Thụ cũng như lọt vào trong sương mù nhún nhún vai, "Không biết đâu, dù sao cũng là chị Xuân Hồng kêu chị tới." Cô giữ chặt cô gái, "Em mau nói vị trí cho chị đi, chị sợ vào muộn sẽ bị mắng."
Cô gái trang điểm đậm nói, "Chị cứ đi dọc theo nơi này, đi đến một hành lang hình chữ thập, rẽ trái, tiếp tục đi, lại rẽ phải, đến cuối đường là tới, ghế lô số 158 ... Nếu không phải em còn đang có việc bận sẽ trực tiếp dẫn chị qua đó."
"Không có việc gì không có việc gì, em vội thì đi trước đi, chị tự đi qua, cảm ơn em."
Quay đầu nhìn lại, không thấy bóng dáng Hoắc Hàn đâu nữa, có thể gặp phiền toái gì rồi không?
Ôn Thiên Thụ đi qua một đoạn đường, chuẩn bị đem tin tức vị trí phát đến nhóm WeChat vừa lập, nhưng nghĩ một hồi lại quyết định vẫn nên đi thăm dò thật hư rồi lại nói, vạn nhất náo loạn lên mà lại không phải, mọi việc liền hỏng bét.
Cảm giác phương hướng của cô không được tốt, nhưng cũng may trí nhớ cũng không tệ lắm, quanh co lòng vòng rốt cuộc cũng vào đến khu vực ghế lô VIP, cũng thuận lợi tìm được phòng 158, cửa lớn đóng chặt, nhưng tiếng cười bên trong vẫn bị truyền ra.
Ôn Thiên Thụ dán lỗ tai trên cửa.
Chưởng quầy Hồng Vân Trai đang nói chuyện: "Về sau còn thỉnh chiếu cố nhiều hơn mới được, có 'tài' mọi người cùng nhau 'phát' không phải sao!"
Tiếp theo là thanh âm ông chủ Diệp: "Ha ha ha ha, này còn cần ông nói sao, anh Đức tới, tới, thử một lần mặt hàng mới này ..."
Anh Đức!
Nghe đến đó, tim Ôn Thiên Thụ đập như vọt tới tận cổ họng, run tay gửi vị trí lên nhóm WeChat, đang muốn lùi lại thì phía sau có người nắm bả vai cô, kéo lại.
Là một người bảo vệ có bộ dáng cao lớn, "Cô lén lút làm gì ở đây?"
Tiếng cười trong ghế lô vẫn không ngừng, Ôn Thiên Thụ lại ra một thân mồ hôi lạnh, "Tôi, tôi tới ... chị Xuân Hồng!"
Cô như thấy được cứu tinh.
Chị Xuân Hồng liếc mắt một cái liền nhận ra cô, "Sao cô lại ở..."
Ôn Thiên Thụ lập tức đánh gãy lời chị ta: "Em tới đây tìm chị tính ký hợp đồng, nhưng không cẩn thận đi nhầm chỗ."
Chị Xuân Hồng nghe được trong lòng như nở hoa, nói với gã bảo vệ, "Không có việc gì a, là người một nhà cả."
Bảo vệ vốn dĩ là người của Xuân Tình Phường, nghe chị ta nói như vậy, lập tức buông lỏng tay.
Ôn Thiên Thụ cùng Xuân Hồng rời đi.
Đi được nửa đường, Xuân Hồng lại cân nhắc, theo lý mà nói khu ghế lô VIP này cực kỳ bí ẩn, có lạc thế nào cũng sẽ không lạc tới đó đi, chị ta dừng lại bước chân, "Cô không phải tới tìm tôi ký hợp đồng, nói đi, cô vào đây rốt cuộc muốn làm gì?"
Ôn Thiên Thụ trong lòng lộp bộp một cái, biết lần này nói dối không qua được liền nhìn khắp nơi, không có ai, nhân lúc chị ta không chú ý, bàn tay dùng sức hướng sau cổ bổ xuống.
Chị Xuân Hồng thình lình ăn một phát như vậy, trợn trắng mắt ngã xuống đất, mất đi phân nửa ý thức, nhưng vẫn chưa ngất xỉu hoàn toàn, giãy giụa muốn kêu người, Ôn Thiên Thụ tay mắt lanh lẹ lại ở chỗ cũ tăng thêm lực độ bổ một cái nữa.
Một phát này rốt cuộc hôn mê.
Phiền toái cũng kéo tới cùng lúc.
Ôn Thiên Thụ tính toán kéo chị ta tới trong góc, nhưng nhìn chị ta có vẻ bé người kỳ thật người đặc biệt nặng, phí thật lớn sức lực mới di chuyển được, giật lấy bức màn đắp lên người chị ta, liền chuẩn bị đi ra ngoài.
Cùng thời gian, ở ngoài cửa ghế lô 158, đột nhiên truyền đến thanh âm của bảo vệ, "Các người là ai?"
"Cảnh sát, giơ tay lên!"
Trong ghế lô sắc mặt mỗi người đều thay đổi.
Anh Đức: "Làm sao đột nhiên cớm vào được?"
Chưởng quầy: "Không phải là hoạt động quét mại dâm tới chứ?"
Ông chủ Diệp: "Không lý nào, Xuân Tình Phường của tôi bọn họ nào dám tới quét?"
Anh Đức im lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài, ánh mắt lộ ra tia sắc bén, tựa hồ ý thức được cái gì lập tức kéo lấy cô gái bên cạnh, chạy nhanh vào trong phòng.
Vài giây sau, cửa ghế lô mở rộng, Thịnh Thiên Chúc giơ súng tiến vào, "Cảnh sát đây, tất cả đứng yên, không được nhúc nhích!"
Các cô gái đều sợ tới mức ôm nhau thành một đoàn, mặt mày biến sắc, trở nên hỗn loạn...
Bên này, Ôn Thiên Thụ còn đang lòng vòng ở hành lang.
Mẹ nó ... thế nhưng lạc đường, sao lại không đi ra được.
Thời gian này ... bọn họ hẳn đã sớm tới rồi đi?
Cô lấy ra vòng cổ, mở nắp, theo vị trí điểm đỏ đi tới.
Thời điểm Ôn Thiên Thụ đến, tình huống đã được khống chế, ông chủ Diệp cùng chưởng quầy vẻ mặt vàng như đất, người trẻ tuổi bị bệnh tim đang bị Đường Hải ấn trên tường, không thể động đậy.
Thịnh Thiên Chúc trong ngoài đều tìm một lần, "Anh Hàn, không phát hiện anh Đức."
Sao có thể?
Lúc ấy người rõ ràng là ở bên trong.
Thời gian phản ứng ngắn như vậy, trừ phi hắn biết thuật độn thổ, nếu không, khả năng có thể đào tẩu từ trong phòng ra là không lớn.
Ôn Thiên Thụ đi vào phòng trong, chỉ thấy trên giường có một cô gái đang nằm, dưới chăn lộ ra đầu vai mượt mà, vẻ mặt hoảng sợ.
Cô tinh tế nhìn một vòng, tủ quần áo cũng mở ra xem, người phải ở đây xác thật không có ... sao lại thế?
Cô chậm rãi lùi về phía sau, dưới chân không biết dẫm phải cái gì, nhặt lên liền thấy là một chuỗi vòng cổ bằng vàng, lại sờ trên mặt thảm dưới đất, tìm được thêm một cái nhẫn vàng, bộ trang sức này tục đến không thể tục hơn, không thể của ai khác ngoài anh Đức kia.
Có thể trăm phần trăm khẳng định, hắn nhất định đã xuất hiện ở chỗ này, nhưng ngoài cửa sổ có Dương Tiểu Dương, cửa lớn càng là không thể đi ra ngoài, hắn rốt cuộc sẽ ở nơi nào?
Thật là khó hiểu.
Ôn Thiên Thụ cầm vòng cổ và nhẫn đi ra ngoài.
Hai tròng mắt đen nhánh của Hoắc Hàn chặt chẽ khóa trụ một góc, mặt trầm như nước, bỗng nhiên anh hướng về phía các cô gái đang dựa thành một đoàn run bần bật đi qua, mọi người đều khó hiểu, nghi hoặc nhìn, cho đến khi —
Anh ngồi xổm xuống, ánh mắt thanh lãnh đảo qua trên mặt các cô gái, dừng lại, cười như không cười mà gợi lên khóe môi, sờ đến còng tay sau eo, chuẩn xác không nhầm còng vào tay cô gái đứng ở chính giữa.
Tóc giả rơi xuống, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, nhưng nhìn kỹ dưới cằm có làn râu nhợt nhạt thưa thớt, rõ ràng là đàn ông không thể nghi ngờ.
"Rất vui được gặp, anh Đức."
———
Tác giả có lời muốn nói: Quá khó viết chém giết.
Chương sau hẳn là sẽ có cái đám mây xe bay qua.
Trọng điểm chương này không phải là gặp được Đức ca, mà là gốc rễ tương liên ~, miêu ~
Danh Sách Chương: