"Lựu, lựu đạn?!"
Thịnh Thiên Chúc đã đụng tới súng thật nhiều lần, nhưng lựu đạn thì là lần đầu tiên từ khi sinh ra tới giờ mới được tiếp xúc, lông tơ cậu dựng thẳng đứng, trên mặt dường như bị rút sạch huyết sắc, món đồ chơi này có thể đáng sợ hơn nhiều so với tiếng tim đập.
Trên trán cậu bắt đầu giàn giụa mồ hôi, phía sau lưng cũng rất nhanh đã ướt một mảng, vải dệt mềm mại dán trên da.
Hoắc Hàn thật ra đã được học qua huấn luyện chuyên nghiệp về gỡ lựu đạn, cho nên vẫn có thể duy trì bình tĩnh, nhưng cũng đã một thời gian dài không chạm vào, trước tiên không muốn kích nổ lựu đạn, cho nên nghiêm lệnh cho Thịnh Thiên Chúc không được lộn xộn.
Anh mở ra xác ngoài của lựu đạn, nhìn thoáng qua, đáy lòng hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Là lựu đạn hẹn giờ, đếm ngược hai phút không ba giây.
Như vậy, cảm giác một hướng khác có hơi thở của gió đã có thể giải thích được, đó là một cửa ra vào khác, người của Bạch Dạ hẳn là thông qua nó để tới đây, trang bị lựu đạn hẹn giờ này.
Hết thảy dường như đều nằm trong dự đoán của Bạch Dạ, đến thời gian cũng đặt thật sự chuẩn, Hoắc Hàn bỗng nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt lắm.
Lựu đạn hẹn giờ này cũng quá đơn giản.
Anh nhớ tới chuyên gia trước kia dạy anh gỡ lựu đạn đã nói, "Những loại lưu đạn cấp thấp khác giống cái này chỉ xuất hiện trên phim ảnh, nó quá dễ dàng phá giải, ở thời đại này cơ bản không có giá trị nghiên cứu gì ..."
Bạch Dạ tuyệt đối không phải là người cẩn thận mấy cũng có sai sót.
Vậy thì, là chỗ nào xảy ra vấn đề?
Ánh mắt Hoắc Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm hai dây màu xanh và đỏ, có hai loại ý niệm đang đánh nhau kịch liệt, rốt cuộc muốn dựa theo phương pháp nguyên thủy để gỡ, hay là mạo hiểm, làm theo cách ngược lại?
Thịnh Thiên Chúc nhìn thời gian đang giảm bớt từng giây một, thanh âm cũng thay đổi: "Anh Hàn, làm sao vậy?"
Hoắc Hàn lấy lại tinh thần, "Không có việc gì."
Động tác của anh cực nhẹ gỡ lựu đạn từ trên người Chu đại ca xuống, "Thiên Vạn, cậu mang theo Chu đại ca ra ngoài trước."
Thịnh Thiên Chúc nhanh chóng lắc đầu, "Em phải ở lại đây."
Ngữ khí Hoắc Hàn trầm xuống: "Đây là mệnh lệnh."
Thịnh Thiên Chúc vẫn không dao động, tính tình cũng bị kích lên: "Em không đi, bây giờ em đi rồi chỉ còn một mình anh."
"Lựu đạn này không khó lắm," Hoắc Hàn cũng không ngẩng đầu lên, "Cậu đi trước, tôi sẽ theo ngay sau."
"Nếu không khó khăn gì, em càng muốn ở lại."
Chỉ còn lại một phút mười sáu giây.
"Thịnh, Thiên, Chúc," Hoắc Hàn cắn răng, "Cút đi cho ông đây!" Anh thấp giọng mắng, "Có nghe thấy không?"
Thịnh Thiên Chúc nghe anh rống run cả tim, "Được, em đi!"
Cậu ôm Chu đại ca đi về phía trước vài bước, lại hung hăng quay đầu lại, học ngữ khí mới rồi của Hoắc Hàn, "Anh cũng nhớ rõ cho ông đây, nhất định phải bình an mà ra ngoài, bằng không ông đây ..."
Nói không được nữa.
Cậu quay đầu liền đi ra ngoài.
Mẹ nó! Lại không phải sinh ly tử biệt, tỏ ra thương cảm như vậy làm cái gì?
Anh Hàn ở trong lòng cậu chính là không gì không làm được, một cái lựu đạn hẹn giờ nho nhỏ thì có sao?
Nhưng lại có một thanh âm rất nhỏ đang nói, "Kia chính là lựu đạn, làm không tốt sẽ chết người, đến lúc đó đết xương cốt cũng không nhặt được."
Đếm ngược còn ba mươi ba giây.
Hoắc Hàn mở ra dao gấp quân sự, hít thật sâu một hơi, hai loại ý niệm kia cũng không phân cao thấp, chỉ có thể đánh bạc một phen.
Theo lẽ thường, hẳn là cắt dây xanh.
Anh nhớ tới đêm hôm đó hai người ở trên vách núi, trong khóe mắt là một thân váy đỏ của cô, làn váy bị gió đêm thổi tung bay, chậm rãi lay động, giống như một đóa hoa hồng yêu dã.
Trong túi anh còn mang theo hoa hồng giấy cô gấp.
Hoắc Hàn dùng sức nhắm mắt một cái, tiếng vang rất nhỏ qua đi, dây đỏ bị cắt thành hai đoạn, mà cơ hồ cùng thời gian, đồng hồ đếm ngược dừng lại ở giây thứ sáu.
Nguy hiểm được giải trừ.
Đánh cuộc thắng.
Thịnh Thiên Chúc ghé vào vách đá ngoài cửa đột nhiên nhảy ra, "Anh Hàn, em biết anh nhất định làm được mà!"
Hoắc Hàn vẫn còn duy trì tư thế quỳ xuống đất như cũ, quay đầu lại, "Cậu sao còn ở đây?"
"Thất tín bội nghĩa, để một mình anh đối mặt với nguy hiểm, em là dạng người này sao?" Thịnh Thiên Chúc quả thực sắp khoe khoang đến nở cả mũi, "Sự thật chứng minh, phầnn tình nghĩa này đã qua được khảo nghiệm."
Hoắc Hàn khẽ cười một tiếng, thần kinh căng chặt rốt cuộc thả lỏng một chút, vốn định trêu ghẹo cậu hai câu, bỗng nhiên sắc mặt đột biến, "Đi mau!"
Ấn tượng cuối cùng trước khi hôn mê của Thịnh Thiên Chúc là, lựu đạn hẹn giờ trên mặt đất vốn dĩ đã phá giải được kia, không biết do nguyên nhân gì, một luồng sáng đỏ hiện ra, con số ở mặt trên như điên cuồng mà nhảy lên, lại nhanh chóng nhảy số, tiến vào một vòng đếm ngược mới ...
Mà hai chữ "Đi mau", cơ hồ chấn động vỡ màng tai cậu.
Có lẽ nhân tính thật sự chịu không nổi khảo nghiệm đi? Thịnh Thiên Chúc cảm thấy nguyên tắc đệ nhất trong nhân sinh mà chính mình tôn sùng là tình nghĩa anh em đồng sinh cộng tử lại yếu ớt đến không chịu nổi một kích, trong tiềm thức của cậu, hóa ra những thứ này đều không bằng sinh mệnh.
Cậu chạy, ôm Chu đại ca không hề do dự xoay người liền chạy, cậu thực sợ hãi, là phản ứng xuất phát từ bản năng.
Nhưng bản năng không thể lấy làm lý do, cậu đặc biệt đặc biệt khinh thường chính mình như vậy.
Chu đại ca nhất định cũng rất khinh thường bị một kẻ nhu nhược như cậu mang theo.
Tiếng nổ mạnh thật lớn truyền đến, trong nháy mắt mất đi ý thức kia, Thịnh Thiên Chúc có chút tuyệt vọng mà nghĩ, nếu anh Hàn xảy ra chuyện gì, xin cho tôi cũng vĩnh viễn không cần tỉnh lại.
Thuốc nổ đặc chế, uy lực cực lớn, cơ hồ đem mộ thất ngầm trống trải một lần nữa nắn cốt (tức nắn xương – ý ở đây là thay đổi về cấu tạo), đến trên mặt đất cũng có thể cảm giác được rung động rõ ràng.
Lá rụng trên cây như những con bướm đã chết rơi xuống đất.
Dương Tiểu Dương đứng trên tảng đá xanh bị té xuống, Ôn Thiên Thụ cũng khó khăn lắm mới ổn định được thân thể, hướng Nhạn Bắc tháp, truyền đến từng trận thét chói tai rõ ràng, "Động đất!"
"Động đất! Mọi người chạy mau!"
Dương Tiểu Dương vuốt mặt một cái, nghi hoặc hỏi, "Động đất?"
Cảm giác không giống lắm. Nhưng cái loại chấn động vừa rồi cảm giác lại rất chân thật, đây rốt cuộc là chuyện thế nào?
Ôn Thiên Thụ sau một lúc ngây ngốc, nhanh chóng phản ứng lại, là dưới nền đất đã xảy ra chuyện.
"Chị Thiên Thụ," Dương Tiểu Dương nhìn cô cầm dây thừng chuẩn bị đi xuống, vội la lên, "Anh Hàn nói để chúng ta lưu lại mặt trên tiếp ứng."
Ôn Thiên Thụ giống như cái gì cũng không nghe thấy, thân hình nhẹ lóe lên, cả người liền biến mất ở cửa động, Dương Tiểu Dương cũng ý thức được cái gì, cắn răng một cái, cũng nóng lòng như lửa đốt mà đi theo xuống.
Dưới nền đất quả nhiên là một mảnh tĩnh mịch như trong tưởng tượng, một đống đổ vỡ, ở hoàn cảnh trước mắt cơ hồ không tìm thấy một thứ nào hoàn chỉnh.
"Anh Hàn, anh Chúc, hai người ở đâu?" Dương Tiểu Dương từ miệng mình nếm được mùi máu tươi, hóa ra trong lúc không để ý đầu lưỡi đã bị cắn ra, bóng dáng của anh ta bị hình ảnh tuyệt vọng đáng sợ trước mắt khi thì mờ mịt khi thì chân thật kéo đến lúc đậm lúc nhạt.
Ôn Thiên Thụ thoạt nhìn lại cực kỳ bình tĩnh, dù cho nội tâm đã như một mảnh hoang tàn nhưng còn chưa có kết quả cuối cùng thì cô sẽ không tin, cũng không muốn tin.
Hoắc Hàn rõ ràng đã nói cô chờ anh.
Lời anh chính miệng nói ra, tuyệt đối sẽ không phải là nói mà không giữ lời.
Nhưng trong lòng bàn tay cô lạnh lẽo, từng đợt mồ hôi lạnh nổi lên trên người.
Hai người trầm mặc sóng vai bước đi trên mộ đạo.
"Chị Thiên Thụ!" Dương Tiểu Dương bỗng nhiên lên tiếng, "Chị xem!"
Ở một góc cách đó mấy mét, từ khe hở của một khối đá tam giác lớn có một bàn tay duỗi ra, bàn tay kia tựa như không xương rũ xuống, mặt trên che kín tro bụi, đá vụn và vết máu đan xen, Ôn Thiên Thụ nhìn một cái liền biết người bị đè ở phía dưới không phải Hoắc Hàn.
Cô nói: "Là Thiên Vạn."
Bọn họ hợp lực đem Thịnh Thiên Chúc đã hôn mê từ phía dưới phiến đá kéo ra, bởi tác động này mà Thịnh Thiên Chúc mơ màng mở to mắt, đầu óc còn choáng váng, lỗ tai cũng ong ong kêu lên, nhìn thấy trước mắt có hai bóng người đang lung lay, theo bản năng giật mình, cổ tay bị gãy xương đau thấu tim, người cũng chậm rãi thanh tỉnh lại.
Nói đến Thịnh Thiên Chúc cũng coi như là tương đối may mắn.
Cậu xoay người nhanh, tuy rằng vẫn bị dư chấn nổ mạnh làm văng ra nhưng cũng không bị đá đập loạn cho nát thịt, mà là được một khối đá có đủ không gian cất chứa bảo vệ phía trên nên ngoại trừ gãy xương cùng chút trầy da, tính mạng không vấn đề gì.
Đôi tay Ôn Thiên Thụ đỡ bả vai cậu: "Hoắc Hàn đâu?"
"Hoắc Hàn đâu?"
Dương Tiểu Dương cũng hỏi: "Anh Chúc, anh Hàn đâu? Anh ấy ở đâu?"
Thịnh Thiên Chúc nhắm chặt mắt lại, hai hàng nước mắt dọc theo khuôn mặt che kín bụi đất chảy xuống, "Chị Thiên Thụ, chị đánh em đi."
"Em thật xin lỗi anh Hàn, cũng thật xin lỗi chị ..." Cậu dùng cái tay còn hoàn hảo hung hăng tát một cái vào mặt chính mình.
Tiếng động thanh thúy từ từ quanh quẩn.
Dương Tiểu Dương chỉ cảm thấy yết hầu giống bị người bóp lấy, nước bọt nuốt xuống cũng không hòa tan được cay đắng, tại sao lại như vậy? Đang tốt đẹp, sao lại biến thành như vậy?
"Cậu không có việc gì là tốt rồi," Ôn Thiên Thụ sờ sờ mặt Thịnh Thiên Chúc, sau đó đứng lên, "Tôi đi tìm anh ấy."
Dương Tiểu Dương rơi vào thế khó xử, cô cũng không quay đầu lại, "Tiểu Dương, cậu ở lại chăm sóc Thiên Vạn."
Ôn Thiên Thụ tránh khỏi đá đầy mặt đất đi về phía trước.
Mạch nước ngầm, nước chảy róc rách, trước mặt ập đến một cỗ hơi thở ẩm ướt cổ xưa.
Càng đi về phía trước, cõi lòng lại trầm xuống một phần.
Cô cơ hồ đã quên mất hô hấp là như thế nào, lẩm bẩm tự nói, "Hoắc Hàn, anh đã đáp ứng em, anh nói được thì phải làm được."
Bởi vì phạm vi nổ mạnh rất lớn nên đại bộ phận đều bị đá vỡ chiếm cứ, dưới chân đã không có bao nhiêu không gian, cô chỉ có thể một bên nhẹ giọng kêu tên Hoắc Hàn, một bên cẩn thận đi qua trên những tảng đá kiên cố không có khe hở.
Mới vừa đi hai bước, không cẩn thận dẫm phải một cục đá nhọn to bằng bàn tay, trọng tâm cả người không vững khiến cô ngã sấp trên mặt đất, lòng bàn tay đè lên đá vụn, nóng rát đau đớn, mắt cá chân cũng bị chọc thủng một lỗ, máu tươi chảy ra, nhưng lúc này Ôn Thiên Thụ không rảnh lo những cái đó, cô chống cục đá đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước.
Ở chủ mộ thất không tìm được người.
Phòng xép cũng không có.
Anh sẽ ở nơi nào?
Dưới tình huống nghìn cân treo sợi tóc như vậy, anh sẽ lựa chọn đi hướng nào?
Đến tảng đá cứng rắn như thế còn bị chấn động vỡ nứt, huống chi chỉ là thân thể con người.
Nước mắt khiến tầm mắt cô mơ hồ, lại bị Ôn Thiên Thụ hung hăng bức trở về.
Anh là Hoắc Hàn.
Anh nhất định sẽ không có việc gì.
Cái ý niệm này khi cô gần như đã đi khắp mỗi một góc của cổ mộ vẫn không tìm thấy một tia tin tức của Hoắc Hàn đã bị lay động căn cơ, lung lay sắp đổ, Ôn Thiên Thụ rốt cuộc chịu không nổi, giống như bị rút đi hồn phách vô lực ngã trên mặt đất.
"Hoắc Hàn!"
Tiếng vang từng đợt truyền ngược lại tai cô: "Hoắc Hàn, Hoắc Hàn ... Hàn ... Hàn ..."
Ôn Thiên Thụ vùi mặt thật sâu vào giữa hai đầu gối, cuộn tròn thành hình dạng bất lực nhu nhược nhất, đây là một mặt cô chưa từng lộ ra với người khác.
Trên đời này không có người nào là kiên cố không phá vỡ nổi, mỗi người đều có thứ uy hiếp chính mình, trái tim đều sẽ có một điểm mềm mại nhất, cô có chút tuyệt vọng phát hiện một điểm này dường như đang bị người hung hăng đào đi.
Dùng đao cùn đào đi.
Mặt nước tĩnh lặng, bỗng nhiên xuất hiện một giọng nam trầm thấp khàn khàn, "Phồn Phồn."
Ôn Thiên Thụ cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác, giống như bị làm phép bất động, một cử động nhỏ cũng không dám.
"Phồn Phồn, anh ở đây."
Cô mờ mịt nhìn xung quanh, nới tuyệt vọng sâu nhất xuất hiện một tia ánh sáng tới quá đột ngột khiến cô không kịp chuẩn bị, cô kinh hỉ đến mức tay chân cũng không biết để thế nào, sợ kia chỉ là ảo giác, cực nhanh đuổi theo thanh âm kia hỏi, "Hoắc Hàn, anh ở đâu?"
Có tiếng động trầm độn từ dưới chân truyền đến.
Ôn Thiên Thụ không dám tin.
Dưới chân?
Nơi cô đang đứng không phải đã là đáy mộ rồi sao?
Chẳng lẽ là ... mộ trong mộ?
———
Tác giả có lời muốn nói: Nói sẽ tag ta là ngược! Đây là muốn bức ta xóa nhãn "Ngọt văn" sao?
Khuẩn tác giả đi công tác bên ngoài, khuẩn nhắn lại nhu cầu cấp bách đòi ăn.
Danh Sách Chương: