Mục Duệ Húc cảm thấy cuống họng có chút khàn khàn, không biết phải nói gì. Lúc trước hắn có thể bình tĩnh lấy ra di chiếu mà trên căn bản mọi người khắp thiên hạ đều không tin mạnh mẽ tuyên bố mình là Đế Vương đời kế tiếp, cả khi lúc hắn nhìn thấy những tên đại thần kia che che giấu giấu lời nói, hắn có thể chửi ầm cả lên, thậm chí sau đó thời điểm hạ nhân không tin tưởng hắn, hắn đã chứng minh rằng mình có thể tạo ra một thời kì thái bình thịnh thế, khiến cho bọn họ vui lòng phục tùng. Vậy mà bây giờ, ngay tại lúc này, hắn không biết nên nói cái gì.
“A Húc”
Giọng Chu Tiểu Bạch vẫn còn có chút yếu ớt, lại còn hơi run, còn mang theo chút hoảng sợ hiếm thấy. Mục Duệ Húc chưa bao giờ nghe thấy thanh âm như thế của y, hắn đã từng nghe thấy thanh âm lấy lòng của Chu Tiểu Bạch, thanh âm cao hứng, thanh âm khổ sở của y, nhưng hắn tựa hồ chưa từng nghe thấy thanh âm như thế từ y.
“A Húc, là ngươi sao?” Chu Tiểu Bạch nắm chặt lấy y phục Mục Duệ Húc, có chút khẩn trương hỏi.
Mục Duệ Húc nhìn thấy Chu Tiểu Bạch như thế thì trong lòng không khỏi đau xót, người mà hắn muốn yêu thương cưng chiều nhất đời này, người mà hắn muốn ôm chặt lấy không buông trong lòng, từ lúc nào đã biến thành như vậy?
“Là ta. Làm sao vậy? Heo con.” Mục Duệ Húc dịu dàng lên tiếng, vuốt tóc Chu Tiểu Bạch, cử chỉ và giọng nói của hắn mang theo sự ôn nhu nhất từ trước đến nay.
“A Húc, ngươi về rồi.” Giọng Chu Tiểu Bạch có chút run rẩy.
“Ừ. Ta đã trở về.” Mục Duệ Húc nhẹ giọng nói.
“A Húc”
Chu Tiểu Bạch hơi thở có chút bất ổn gọi tên Mục Duệ Húc, ngay sau đó là gào khóc. Nước mắt cứ tuôn ra ào ạt, Chu Tiểu Bạch khóc đến run cả người, hít thở cũng bắt đầu không thông, nhưng vẫn ôm chặt cứng thà chết không buông Mục Duệ Húc, giống như sợ rằng người này sẽ biến mất vậy.
Mục Duệ Húc từ trước đến này chưa từng thấy bộ dạng này của Chu Tiểu Bạch, nhìn dáng vẻ khóc đến tê tâm liệt phế kia của Chu Tiểu Bạch, Mục Duệ Húc cảm thấy tâm mình cũng thắt lại theo vật nhỏ này, trong lòng không ngừng đau nhói. Hắn rõ ràng cảm nhận được Chu Tiểu Bạch trong lòng mình không ngừng run rẩy, mảng y phục trước ngực cũng đã ướt đẫm, Mục Duệ Húc vỗ vỗ lưng Chu Tiểu Bạch, ý muốn giảm bớt sự đau lòng của y.
“A Húc...... Ta...... Ta còn tưởng rằng...... Ngươi không cần ta nữa.” Chu Tiểu Bạch thút tha thút thít, hít thở không thông nói, khiến cho lòng dạ Mục Duệ Húc càng đau đớn hơn.
“Sao lại có chuyện đó được, ta sao lại không cần ngươi nữa chứ?” Mục Duệ Húc chạm trán mình vào trán Chu Tiểu Bạch, cả hai ngay lúc này có thể cảm nhận được hô hấp và nhiệt khí mà đối phương truyền tới.
“A Húc, có phải ngươi chê ta ngốc phải không. Ta biết, A Húc biết rất nhiều thứ, A Húc rất thông minh, còn ta thì cái gì cũng không biết, mọi thứ ta học được đều do A Húc dạy cho. Nhưng mà A Húc, ta hứa là sẽ chú tâm học mà, ngươi có thể đừng vứt bỏ ta được không, ngươi vừa đi, ta đến cả đi đường thế nào dường như cũng quên mất.” Chu Tiểu Bạch khóc đến đỏ cả mặt, có chút nghẹn ngào tựa đầu vào ngực Mục Duệ Húc nói.
Mục Duệ Húc nghe y nói xong thì thật sự muốn tát cho bản thân một tát. Hắn nâng mặt Chu Tiểu Bạch lên, nhìn con mắt có chút ửng hồng vì khóc của Chu Tiểu Bạch, trần tình, “Sau này không cho nói vậy nữa. Ngươi là người của ta, người của ta luôn là tuyệt nhất.”
Chu Tiểu Bạch mắt ầng ậc nước, có chút ngơ ngác gật đầu, Mục Duệ Húc nhìn đến khó chịu trong lòng, có chút hung dữ uy hiếp, “Không được khóc nữa. Có nghe thấy không?”
Chu Tiểu Bạch cứ thút thít cứ thút thít không ngừng, nhưng vừa nghe thấy Mục Duệ Húc nói thế không thể làm gì khác hơn là cắn lấy môi, không để bản thân khóc ra thành tiếng, nhưng mà nước mắt do vậy mà cũng được đà chảy ra nhiều hơn. Mục Duệ Húc vừa nhìn thấy thế liền cảm giác trong lòng như bị cái gì đó đè nặng, vô cùng khó chịu, nhưng khi nhìn Chu Tiểu Bạch như vậy, lại không có cách nào có thể trút hết sự khó chịu đó ra, chỉ có thể chặn ở trong lòng.
“Ta sẽ không bỏ ngươi lại đâu, vì thế đừng khóc nữa.” Mục Duệ Húc ôm chặt lấy Chu Tiểu Bạch, đè thấp giọng thì thầm bên tai Chu Tiểu Bạch.
Ngày hôm nay, Mục Duệ Húc đã thành công biết rõ được vị trí của mình trong lòng Chu Tiểu Bạch nặng nhẹ như thế nào, nhưng hắn cũng không muốn tiếp tục xảy ra chuyện như vậy.
Đây là lần đầu tiên Chu Tiểu Bạch khóc thảm thiết như vậy, Mục Duệ Húc đã phải dỗ dành rất lâu, thế nhưng Chu Tiểu Bạch vẫn cứ không ngừng khóc, Mục Duệ Húc cũng không biết vật nhỏ này lấy ở đâu ra nhiều nước mắt như vậy, khóc lâu như vậy mà không hề gián đoạn một khắc nào. Chu Tiểu Bạch khóc ngày càng suy yếu dần, thanh âm cũng dần dần nhỏ hơn, cuối cùng cứ nắm chặt lấy y phục của Mục Duệ Húc mà ngủ thiếp đi.
Mục Duệ Húc vốn định đi lấy cái khăn lau mặt cho Chu Tiểu Bạch, nhưng mà vừa mới định đi thì dáng vẻ Chu Tiểu Bạch đã có chút căng thẳng, càng nắm chặt lấy y phục của Mục Duệ Húc hơn. Mục Duệ Húc nhìn thấy dáng vẻ này, không thể làm gì khác hơn chỉ biết vò vò mi tâm, sau đó có chút bất đắc dĩ cứ như vậy nằm bên cạnh Chu Tiểu Bạch.
Nhìn khóe mắt Chu Tiểu Bạch còn mang theo nước mắt, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ tàn tạ vì khóc, tâm Mục Duệ Húc có cảm giác như ai đó không ngừng cấu véo. Mục Duệ Húc ôm chặt lấy Chu Tiểu Bạch, đem đầu mình vùi vào cổ Chu Tiểu Bạch hít một hơi thật dài.
Vật nhỏ, chuyện lần này là ta sai. Ta bảo đảm, tuyệt đối không có lần sau nữa. Bất kể như thế nào, ta đều sẽ không buông tay ngươi.
Buổi tối, Giản Ngư vẫn không yên tâm với Chu Tiểu Bạch. Nàng vốn xem Chu Tiểu Bạch như bằng hữu, cảm giác đơn thuần lạc quan mà đối phương mang lại làm cho nàng vô cùng yêu thích. Nhưng cũng bởi vì lòng tham của mình, nàng chẳng qua cảm thấy Mục Duệ Húc là một đại nhân vật, nhất định có thể giúp được ca ca của mình, nhưng không ngờ chỉ vì chuyện này lại làm cho Mục Duệ Húc và Chu Tiểu Bạch xảy ra mâu thuẫn, hại Chu Tiểu Bạch bây giờ lại bị bỏ rơi như vậy. Ngày hôm nay nhìn thấy dáng vẻ như mất hồn của Chu Tiểu Bạch, Giản Ngư cảm thấy rất hổ thẹn trong lòng, tâm tình hôm nay vì thế cũng cảm thấy ngột ngạt.
Giản Ngư nhìn cánh cửa đóng chặt kia, nhẹ nhàng gõ cửa, “Tiểu Bạch, ngươi ngủ chưa? Ta vào nha.”
Giản Ngư bưng canh cá nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sắc trời bên ngoài đã đen thui. Mấy ngày nay thực sự là mùa của thịt cá tươi ngon, khách nhân đến rất đông, mà một phẩn cũng thêm Giản Chu bị bệnh liệt giường nữa nên một nhà Giản Ngư vô cùng bận rộn.
Mặt trăng đã lên tới giữa trời, ánh trăng men theo khe cửa Giản Ngư mở ra loạt vào trong phòng, giống hệt như một thế giới khác so với ban ngày.
Giản Ngư đem canh cá đặt lên bàn, vừa định lên tiếng gọi Chu Tiểu Bạch, kết quả vừa xoay người đã nhìn thấy một đôi mắt lạnh như băng. Giản Ngư lập tức giật bắn trong lòng, sau đó kinh ngạc nhìn người kia.
“Mục...... Mục đại ca.” Giản Ngư nhìn người ngồi ở bên giường, có chút căng thẳng kêu lên.
Mục Duệ Húc lạnh lùng nhìn tiểu cô nương này, ánh mắt mang them hàm quang sắc lạnh nổi bật dưới ánh trăng, nhìn hệt như chó sói. Khóe môi Mục Duệ Húc mím chặt, trên mặt không hiện một tia cảm xúc, khiến cho người đối diện không có lý do mà rùng mình.
“Đây là canh cá cho Tiểu bạch, y một ngày nay không ăn gì rồi.” Giản Ngư có chút ngượng ngùng nói, đem canh cá bưng tới, còn bốc hơi nóng, ngửi mùi đã thấy ngon miệng rồi.
Mục Duệ Húc không lên tiếng, cũng không đưa tay nhận lấy, cứ bất động như vậy không nhúc nhích, làm cho Giản Ngư có chút lạnh cóng cả tay chân.
“Đây là cho Tiểu Bạch, ta…. Huynh gọi y dậy uống cho nóng rồi hẳn ngủ tiếp.”
Giản Ngư cảm thấy có một loại áp bức vô hình khiến nàng không thể thở nổi, trong căn phòng này tất cả tựa hồ đều có địch ý đối với nàng. Giản Ngư có chút bối rối đặt canh cá lên bàn, sau đó giống như chạy trốn, quay người muốn rời đi.
“Chuyện của ca ca ngươi, ta có thể giúp ngươi.” Mục Duệ Húc đột nhiên nói một câu, giống như ở trong không gian ngột ngạt này truyền vào một tia nhân khí, nhưng bởi vì thanh âm không hề có chút tình cảm nào của hắn mà cảm giác này rất nhanh biến mất.
Giản Ngư có chút không dám tin nhìn Mục Duệ húc, người này lúc trước rõ ràng không muốn đáp ứng mình, thậm chí Chu Tiểu Bạch có năn nỉ thế nào hắn cũng không đồng ý, hiện tại, người này lại nói có thể giúp bọn họ, đây là tại sao?
Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch ngủ bên cạnh, cũng không thèm nhìn Giản Ngư một chút nào, “Nếu như ngươi muốn tạ ơn, thì đi tạ ơn với Tiểu Bạch đi.”
Giản Ngư tựa hồ vẫn cảm thấy có chút khó mà tin nổi, há mồm muốn hỏi gì đó. Kết quả nhận được ánh mắt sắc lạnh của Mục Duệ Húc quét qua, “Ngươi có thể đi ra ngoài rồi. Tự ta sẽ chăm sóc Tiểu Bạch thật tốt.”
Giản Ngư há mồm, dù rất muốn nói gì đó nhưng chỉ biết im lặng đi ra đóng cửa lại.
Kỳ thực, phải giúp Giản Chu, đối với Mục Duệ Húc, việc này dễ như ăn cháo. Nhưng chuyện xấu chính là Chu Tiểu Bạch cùng Giản Ngư quá mức thân cận. Mục Duệ Húc vốn là một người lạnh lùng, không hề có chút tâm tư gì về chuyện lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, nếu như Chu Tiểu Bạch cứ cầu xin rồi cầu xin, cứ như vậy thì đúng là Mục Duệ Húc sẽ không có ý kiến gì, ngược lại còn có thể khiến vật nhỏ này cao hứng. Thế nhưng, điều chính yếu ở đây chính là Mục Duệ Húc đối với quan hệ của Chu Tiểu Bạch và Giản Ngư có chút không thoải mái, sau đó nhìn thấy Giản Ngư cầu xin, bản thân lại có chút thiếu kiên nhẫn, vào lúc này, Chu Tiểu Bạch không ngờ lại càng điếc không sợ súng còn tới bên cạnh cầu chuyện. Cảm giác này, giống như là hai người Chu Tiểu Bạch cùng Giản Ngư ở cùng một phe, mà bản thân hắn lại ở phe đối lập còn lại, hơn nữa Chu Tiểu Bạch luôn luôn nghe lời lại vì một tiểu nha đầu như thế mà không chịu nghe lời, Mục Duệ Húc liền cảm thấy càng thêm khó chịu. Kỳ thực nói trắng ra là Hoàng đế đại nhân đang ghen!
Sau đó hắn nhất thời kích động mà đi ra ngoài, kỳ thực hắn muốn Chu Tiểu Bạch kéo mình lại, hoặc là đuổi theo cũng được, thế nhưng Chu Tiểu Bạch cái gì cũng không làm. Mục Duệ Húc trong lòng càng khó chịu thêm, nhưng cũng có chút hối hận, thế nhưng thể diện vẫn không thể dễ dàng bỏ xuống như vậy được, kết quả chính là trốn ở bên ngoài cùng Chu Tiểu Bạch phân cao thấp.
Hiện tại, nhìn Chu Tiểu Bạch khóc đến tan nát cõi lòng, trong lòng Mục Duệ Húc bây giờ giấm cũng không thèm ăn, mặt mũi cũng không cần. Hắn tỉnh ngộ rồi chỉ còn lại cảm giác đau lòng.
Vì thế, chỉ cần ngươi hài lòng, ta liền giúp bọn họ một tay là được rồi.