Ngày hôm sau, Chu Tiểu Bạch tràn đầy phấn khởi lôi kéo Mục Duệ Húc đi rình Giản Chu và Tử Vân hẹn hò, Mục Duệ Húc lúc đầu không hề tình nguyện, Chu Tiểu Bạch thấy Mục Duệ Húc như thế liền chậm chạp nói, nếu như A Húc không vui thì y sẽ không đi tới đó nữa, dáng vẻ nhỏ bé đáng thương thế kia khiến Mục Duệ Húc vô cùng đau lòng. Sau đó vô cùng dứt khoát và quyết liệt kéo Chu Tiểu Bạch đi nghe ngóng sự tình.
Tâm tình Giản Chu hôm nay vô cùng thấp thỏm, kỳ thực y đã từng đi gặp Tử Vân, y biết được quá khứ của nàng, y cũng đã rất nhiều lần ngỏ lời muốn chăm sóc nàng nhưng lúc nào thứ y nhận lại được cũng chỉ là nụ cười trêu tức của Tử Vân, nàng tựa hồ căn bản không hề để y vào mắt.
Con sông này nước khá hiền hòa và trong vắt, thế nhưng lại có không ít ca, cỏ xanh mọc dài hai bên bờ sông càng tôn thêm cho con sông một vẻ đẹp thanh tú. Thế nhưng tâm tình của Giản Chu không hề bình lặng như dòng sông này.
Tử Vân từ từ xuất hiện, nàng mặc một bộ y phục màu trắng, quan sát nam tử gọn gàng kia. Kỳ thực nàng vẫn nhớ nam tử tên Giản Chu này. Ánh mắt của y rất sạch sẽ, nụ cười cũng rất thật tâm. Y là một thư sinh, là loại người mà cả đời nay nàng rất thích nhưng cũng chán ghét vô cùng. Nàng nhớ rằng, lúc ấy nàng đã nói với y rằng, cả đời này ta sẽ không thích loại thư sinh nghèo túng như ngươi.
Nàng còn nhớ, lúc đó nam nhân này tựa hồ sửng sốt, một lát sau lại ngẩng đầu lên, vẫn là ánh mắt đơn thuần kia nhìn nàng, ngây ngốc nói, “Cái này, vậy ta không làm thư sinh, cứ coi như ta là một người đánh cá thì có được không?”
Tử Vân lúc đó không thèm nhìn y, chỉ cười trào phúng, nhưng nàng biết, một khắc đó, trong ánh mắt của nàng có một loại cảm giác chua xót không tên, nhưng nàng vẫn cố chấp không để ý tới.
Nàng yêu một người thư sinh, vì hắn mà rơi vào phong trần, thế nhưng thư sinh này cuối cùng lại chê nàng dơ bẩn. Thư sinh chính là loại người kỳ quái nhất trên thế giới này, tựa hồ cho dù thế nào đi nữa thì đến cuối cùng bọn họ đều đứng cùng một chiến tuyến với nhau, bọn họ có thể ghi nhớ “Yểu Điệu Thục Nữ, Quân Tử Hảo Cầu”(1) mà đến quấn quít lấy nàng, nhưng cũng có thể mắng chửi vùi hoa dập liễu đến phỉ nhổ nàng, bọn họ cho rằng mình có khí tiết thanh cao, nên cho rằng bản thân không thể tiếp thu bất kỳ ô uế nào, bằng không sẽ sỉ nhục Thánh Hiền của bọn họ, thế nhưng cái này cũng chả gây trở ngại cho bọn họ tìm một nương tử xinh đẹp, sau đó lại cùng những cô nương khác tầm hoan tác nhạc.
Chính vì thế đối với hai tiếng thư sinh, nàng thật sự rất sợ.
Thế nhưng người thư sinh này lại nói, y có thể vì nàng mà không làm thư sinh nữa. Không thi khoa cử, chỉ đơn giản là một ngư dân.
Tử Vân quan sát nam nhân này, nàng nhận ra được y có chút căng thẳng, nàng không hiểu tại sao một nam tử như vậy lại coi trọng một nữ tử phong trần như nàng.
“Ngươi tìm ta?” Tử Vân bình tĩnh hỏi.
“Ừ.” Giản Chu gật đầu. “Tử Vân cô nương, nàng có nhớ ta không?”
“Mỗi ngày ta gặp rất nhiều người.” Tử Vân lạnh nhạt nói.
Giản Chu sớm đã biết đáp án nhưng cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt ảm đạm đi không ít.
Hai người không ai lên tiếng thêm, trầm mặc một hồi, Tử Vân liền mở miệng trước, “Ngươi bảo người ta đem ta lại đây rốt cuộc là vì cái gì? Nếu như chỉ lãng phí thời gian như vầy thì không cần thiết phải làm lớn như vậy.”
Giản Chu nghe thế liền sốt ruột, “Ta chỉ muốn nói......”
“Ngươi thích ta.” Tử Vân sắc mặt lạnh tanh không chút thay đổi, dáng vẻ giống như đã trong dự liệu, đôi mắt đen láy sâu hút như giếng, không nhìn thấy một điểm gợn sóng.
Giả Chu có chút ngớ ra, y không biết tại sao tâm tư của mình từ miệng đối phương lại có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy, xem ra là rẻ mạt đến vậy….
“Muốn cùng ta qua đêm sao?” Tử Vân nhìn Giản Chu thong thả nói.
Giản Chu tựa hồ không nghĩ tới đối phương sẽ nói như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người.
“Nếu như ngươi muốn, ta trái lại có thể đáp ứng.” Tử Vân bình tĩnh đến độ khiến người ta khó mà tin nổi.
“Nàng đang nói gì vậy?” Thống khổ, khiếp sợ, hai cảm xác tiêu cực quấn lấy y, Giản Chu nhìn Tử Vân, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Tử Vân không nói nữa, yên lặng nhìn y, khóe miệng nhếch lên cười gằn, “Ngươi không phải là vì cái này sao? Chúng ta chỉ mới gặp qua mấy lần, ngươi không phải coi trọng khuôn mặt thì chả lẽ còn có thể có những cái khác sao?”
Giản Chu định phản bác lại nhưng lại không thể nào mở miệng được. Tử Vân nói kỳ thực không sai, bản thân lúc ấy bởi vì vô tình nhìn thấy khuôn mặt mỹ lệ của nàng mới nhỡ mãi không quên sao? Nói trắng ra, thứ bản thân coi trọng không phải là khuôn mặt này của Tử Vân sao? Nhưng Giản Chu lại cảm thấy sâu trong thâm tâm của mình có ai đó đang phản bác lại, nói rằng không phải như vậy, mình tuyệt đối không chỉ là vì vậy.
“A Húc, bọn họ làm sao vậy? Tử Vân tại sao lại phải nói như vậy?” Chu Tiểu Bạch trốn trong một bụi cỏ rậm rạp, quay đầu vẻ mặt tò mò hỏi Mục Duệ Húc ở phía sau.
Mục Duệ Húc Đế Vương đại nhân lần đầu tiên trong đời ngồi chồm hổm góc tường, tuy rằng cũng ngồi chồm hổm góc tường, thế nhưng là vua một nước, Mục Duệ Húc Hoàng đế đại nhân rất rõ ràng không tiếp thụ được cái tư thế ngồi xổm trong bụi cỏ của đồng học Chu Tiểu Bạch, vì lẽ đó, thân là một nhân sĩ võ công trác tuyệt, Hoàng đế đại nhân tôn quý của chúng ta đi tìm một bụi rậm tương đương, sau đó vô cùng nhàn nhã ngồi trên cây, chỉ có điều, đồng học Chu Tiểu Bạch tuy rằng đã biến thành người nhưng vẫn có một vài thói quen không thay đổi được, tỷ như, Chu Tiểu Bạch đồng học vô cùng yêu thích bùn đất và cỏ xanh. Ở thời điểm Hoàng đế đại nhân tôn quý của chúng ta chuẩn bị mang đồng học Chu Tiểu Bạch bay lên thì liền bị Chu Tiểu Bạch đồng học phản kháng mãnh liệt.
Chính vì lẽ đó tình hình hiện tại biến thành như vầy, Hoàng đế đại nhân của chúng ta trong lòng vô cùng khó chịu ngồi một mình trên cây, đồng học Chu Tiểu Bạch nằm rạp trên bụi cỏ dưới cây, có điều bởi vì Hoàng đế đại nhân có nội công thâm hậu, vì lẽ đó việc đối thoại giữa Chu Tiểu Bạch và Mục Duệ Húc là không thành vấn đề, mà nói đúng hơn là chỉ có phía đồng học Chu Tiểu Bạch là nói, còn Mục Duệ Húc chỉ phụ trách nghe.
Mục Duệ Húc không có kiên trì nhìn hai người ta ta ngươi ngươi, ở trong mắt hắn, hai người Tử Vân và Giản Chu này đến cùng như thế nào, cứ coi như mực nước có dâng cao nhấn chìm hai người đi chăng nữa thì cũng không phải là chuyện của hắn, chỉ có điều bởi vì Chu Tiểu Bạch nên hắn mới ở đây lãng phí thời gian như thế này. Vì thế, Mục Duệ Húc lại một lần nữa ở trong lòng tự nhủ, coi như là mình đang tiếp hài tử đi vậy!
“A Húc, ngươi nói xem Tử Vân cô nương nói như vậy, có phải là đại biểu nàng căn bản không thích Giản Chu không?” Chu Tiểu Bạch nhỏ giọng nói, vừa giống như là đang lầm bầm lầm bầu một mình, mà cũng giống như đang hỏi Mục Duệ Húc.
Mục Duệ Húc đương nhiên không hề trả lời, bởi vì cho dù hắn có nói thì Chu Tiểu Bạch cũng không nghe được, nhưng mà thật sự thì đối với mấy chuyện bàn tàn về nội dung vở kịch này hắn hoàn toàn không có hứng thú thảo luận.
Chu Tiểu Bạch cũng không quan tâm lắm, giống như vừa rồi chỉ là mình lầm bầm thôi.
“Ngươi rốt cuộc có muốn hay không, một người đọc sách như ngươi, không đáng vì một tàn hoa bại liễu như ta mà làm rối loạn danh tiếng, ngươi không cảm thấy khó coi sao? Hay là đám người đọc sách các ngươi đều cùng một giuộc, nói một đàng làm một nẻo, thực sự là làm người khác buồn nôn!” Tử Vân nhìn Giản Chu, lời nói đầy cay nghiệt, trên mặt cũng không tỏ ra vẻ gì, khiến cho trong lòng Giản Chu vô cùng khó chịu.
Chu Tiểu Bạch thời điểm đang tập trung tinh thần nghe ngóng, đột nhiên có ai đó nhích lại gần y khiến Chu Tiểu Bạch nhất thời có chút kinh ngạc, nhìn lại hóa là Giản Ngư. Giản Ngư ra dấu im lặng với y, Chu Tiểu Bạch lập tức hiểu ngay, cùng Giản Ngư chụm đầu tập trung tinh thần nghe lén.
Ban nãy Giản Ngư nhìn thấy ca ca của mình bộ dáng thần bí đi ra ngoài cửa, nàng cảm thấy có chút không yên lòng nên cũng lén theo phía sau, kết quả thì nhìn thấy tình cảnh này, sau đó lại nhìn thấy Chu Tiểu Bạch, đại khái là bởi vì Hoàng đế đại nhân ngồi ở chỗ cao nên Giản Ngư cứ nghĩ rằng chỉ có một mình Chu Tiểu Bạch. Bởi vì chuyện lần trước, Giản Ngư thấy Mục Duệ Húc liền tự động đi đường vòng, cũng không dám thân cận với Chu Tiểu Bạch, mà lúc này không thấy bóng dáng của Mục Duệ Húc nên Giản Ngư yên tâm thoải mái tiến tới, nhưng lại khiến cho Mục Duệ Húc đang ở trên cây đen mặt.
Giản Ngư vốn đối với loại nữ nhân có mỹ danh(2) bên ngoài như Tử Vân không hề có hảo cảm, cũng bởi vì nữ nhân này mà làm gia đình nàng lộn xộn không yên, nhưng ca ca của mình lại thích nàng, vì lẽ đó Giản Ngư cũng có thể tiếp nhận. Nhưng giờ khắc này nhìn thấy Tử Vân thì là một nữ nhân như vậy, nói toàn những lời độc địa thế kia, Giản Ngư có chút không nhịn được. Dù thế nào, Giản Ngư vẫn còn là một hài tử đang tuổi dậy thì, tuy rằng bình thường rất hiểu chuyện, nhưng vẫn thuộc dạng thanh thiếu niên kích động.
Giản Ngư vừa nghe thấy Tử Vân nói thế liền muốn xông ra, chửi cho nữ nhân không biết liêm sỉ này một trận, Chu Tiểu Bạch vừa thấy Giản Ngư định lao ra liền đem nàng kéo lại, lắc lắc đầu ý bảo không muốn nàng đi ra ngoài, Giản Ngư nhìn Chu Tiểu Bạch như thế liền kiềm chế cơn tức giận của mình, sau đó tiếp tục cùng đồng học Chu Tiểu Bạch nằm nhoài trong bụi cỏ, tiếp tục xem tình hình của hai người kia.
Mục Duệ Húc ở trên cây thấy Chu Tiểu Bạch kéo tay Giản Ngư, cơ thể của cả hai cơ hồ còn dính vào nhau thế kia liền hoàn toàn đen mặt, sau đó lại mang theo oán khí nhìn hai người ở ngoài kia.
Giản Chu nhìn Tử Vân, y cảm thấy cuống họng có hơi khô rát, nhưng vẫn ngẩng đầu lên, nhìn Tử Vân nghiêm túc nói, “Ta không muốn cái này. Ta…. Ta muốn cưới nàng.”
Tử Vân nhìn nam tử này, nhìn thấy đôi mắt sạch sẽ thật lòng của y nhìn nàng liền lập tức sửng sốt.
Cưới nàng?
Một nữ nhân tiếng xấu lan xa như thế.
Một nữ nhân khiến người nhà hổ thẹn như thế.
Nàng biết rõ, những người đàn ông kia có thể vì cùng nàng một lần đêm xuân mà vung tiền như rác, nhưng tuyệt đối sẽ không nói mấy câu như vậy với nàng.
Cưới nàng?
Lúc trước cũng đã có người nói như vậy, cũng là một người thư sinh, sau đó thì sao, hắn mặc y phục rườm rà hoa lệ, dùng ánh mắt như nhìn ăn mày nhìn nàng, tự nhủ, cô xứng đáng sao!?
Tử Vân sửng sốt một chút nhưng rất nhanh khôi phục lại, cười gượng, vẫn là cái dáng vẻ quyến rũ hờ hững ấy, nhìn Giản Chu, bình tĩnh nói, “Cưới ta, ngươi nghĩ ngươi xứng sao? Ngươi có biết xiêm y ta mặc cần bao nhiêu bạc không, son bột nước ta dùng nhất định phải là loại tốt nhất, một hớp trà ta uống là thu nhập một năm đánh cá của ngươi mới được, cưới ta? Ngươi cưới nổi ta sao?”
Giản Chu có chút ngượng ngùng nhìn nàng, mím mím môi, vẫn nhìn nàng, có chút không cam lòng nói, “Ta có thể kiếm tiền, ta có thể tham gia khoa cử, chờ ta……”
“Chờ ngươi ghi tên bảng vàng thì ngươi sẽ cưới ta hả?” Tử Vân đột nhiên nở nụ cười, cười thảm đạm, cười thê lương, cười trào phúng. Câu nói này nàng nghe nhiều lần lắm rồi, lúc trước, câu nói này cũng thường xuất hiện trong đầu hắn lắm.
Ngày ta ghi tên bảng vàng ta sẽ ngay lập tức trở về cưới nàng. Chờ ta ghi tên bảng vàng, ta sẽ đến cưới nàng. Chờ đến khi ta ghi tên trên bảng vàng, thì cô đã không còn xứng đáng để cho ta cưới nữa rồi………
“Câu nói này, ta nghe nhiều lần lắm rồi.” Tử Vân nhìn Giản Chu, ngữ khí bình thản nói, giống như một lão nhân gần đất xa trời nói về một đoạn chuyện cũ xa xưa, mang theo tang tương không hề tương xứng với tuổi tác.
———————————-
Chú thích:
(1) Yểu Điệu Thục Nữ, Quân Tử Hảo Cầu ý nói người con trai tốt luôn mong muốn tìm kiếm được người con gái dịu dàng, đức hạnh, đoan trang làm vợ, làm người bạn đời xứng đôi vừa lứa với mình.
(2) 花名[huāmíng] – từ dùng cho kỹ nữ trong kỹ viện