• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rầm!

Vừa dứt lời, Thịnh Li đã bị đè lên sau cửa, máu huyết trong người cô dâng lên trong chớp mắt, tim đập vừa nhanh vừa dồn dập, dường như cậu không muốn cho cô cơ hội để lựa chọn.

Thịnh Li bối rối và ngượng ngùng nghĩ, làm vậy là phạm quy rồi.

Mặc dù hai lần đầu là cô yêu cầu kịch liệt một chút, nhưng vì sao cậu lại cảm thấy kể từ lần trước về sau, cô như đang tự đào hố chôn mình? Vừa nãy Thịnh Li vội đạp xe tới đây, lúc này trán cô lấm tấm mồ hôi, một lọn tóc mai dính chặt trên má, ánh mắt bởi vì động tình mà trở nên mềm mại rung động lòng người, sự ngang ngược càn quấy trước kia đều bay sạch.

Cô vươn tay níu lấy cổ cậu, ngẩng đầu hôn lên yết hầu của cậu từng chút, từng chút một, dùng âm mũi nói: “Yên nào.”

Yết hầu Dư Trì không khống chế được mà lăn nhẹ, cậu chăm chú rủ mắt ngắm nhìn khuôn mặt cô, sau đó vươn tay vén lọn tóc mai đang dán bên má cô. Thịnh Li hôn một đường từ yết hầu rồi trượt tới bên khoé môi cậu, thì thầm: “Tối nay không muốn kịch liệt mà muốn dịu dàng một chút cơ, em trai có thể chiều chị không?”

Rèm cửa trong phòng khép chặt, đèn phòng ngủ vẫn chưa mở, đèn phòng khách được chỉnh về gam màu ấm, cả không gian nho nhỏ phản chiếu bởi ánh đèn vàng nhu hoà ấm áp. Rõ ràng là một căn phòng cũ kỹ, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy ấm cúng và lãng mạn. Nơi đây giống như một không gian bí mật của hai người trong khoảng thời gian yêu nhau tha thiết, dường như tất thảy mọi yêu thương quấn quýt đều diễn ra tại nơi đây.

Dư Trì không trả lời câu hỏi ấy mà vịn lấy vòng eo mảnh mai mềm mại của cô, cúi đầu cắn một ngụm bên khoé miệng, rồi lại ngậm lấy môi cô, nụ cười trầm thấp vang lên: “Nhưng em thích kịch liệt.”

Cái tên lưu manh này, cố ý phải không?

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Bảo em dịu dàng một chút, còn không hiểu tâm tư của chị à?” Thịnh Li chớp chớp mắt rồi níu lấy cổ cậu, treo cả người lên trên, cô nâng mặt cậu và nhìn cậu một cách nghiêm túc, “Lần trước kỹ thuật của em hơi kém, làm đau chị rồi.”

Dư Trì: “ ……”

Lỗ tai cậu ửng đỏ, thẹn quá hoá giận trừng cô mấy giây, sau đó hời hợt giễu cợt: “Chị à, em là người mới nên chị phải châm chước một chút, nếu kỹ thuật của em thành thục thế khác gì tên Lộ Tinh Vũ kia? Lúc đó chị còn cần em không?”

Nói rất có lý, Thịnh Li không cách nào phản bác được, cô nhẹ nhàng vuốt ve gáy cậu, tựa như đang vuốt lông, hớn hở đáp: “Nè, em thế này là sao hở? Đã lên giường cùng em rồi mà còn đi ghen với Lộ Tinh Vũ?” Cô ấn chặt gáy cậu, Dư Trì phối hợp khom người cúi thấp đầu, “Chị là của em mà, đừng giận nữa.”

Giây tiếp theo, cô đã được bế bổng lên.

Thịnh Li bị người ta thẩy lên giường, chiếc giường ấy lại nặng nề vang tiếng “kẽo kẹt”, dường như càng lung lay hơn lần trước. Cô chống tay trên ngực cậu, ngẩng đầu nhìn Dư Trì đang phủ trên người mình rồi thấp thỏm đùa một câu: “Cái giường này sẽ không sập đâu chứ?”

Nếu sập thật, thế thì buồn cười lắm.

Dư Trì hạ thấp người xuống, câu nói ấy của cô như chọc trúng điểm cười của cậu, cậu kề sát tai cô, nhịn cười: “Không biết nữa, thử xem.”

Thịnh Li: “…..”

Thử cái khỉ khô! Đứa nào thử đứa đó bị ngốc!

Điện thoại trên bàn trà trong phòng khách reo chuông một cách không đúng lúc.

Điện thoại của Thịnh Li vẫn nằm trong túi, cô khẽ đẩy Dư Trì, cong môi cười: “Điện thoại của em.”

“Kệ đi.” Dư Trì vùi mặt vào hõm vai cô, giọng nói nặng nề.

Tiếng chuông dừng lại, chưa đầy một phút sau lại vang lên tiếp.

Hai tay Dư Trì đặt bên người cô, khó chịu trở mình xuống giường, nhíu mày đi về phía phòng khách. Màn hình điện thoại nhấp nháy hai chữ “Từ Dạng”, cậu cầm điện thoại đi về hướng cửa sổ phòng khách nghe máy.

Từ Dạng cười nói: “Tôi còn tưởng cậu ngủ rồi, vừa định cúp máy xong.”

Ngữ khí Dư Trì lạnh nhạt: “Ngủ rồi cũng bị cậu dựng dậy.”

“Thật không?” Từ Dạng không mấy tin lời cậu, “Chưa tới mười hai giờ mà, cậu ngủ sớm vậy ư?”

“Chưa ngủ.” Dư Trì hơi mất kiên nhẫn, “Có chuyện gì không?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Từ Dạng hít một hơi: “Cũng không có gì, chuyện là sau khi bố mẹ tôi biết chuyện ký hợp đồng là một trò lừa bịp, hai người thở ngắn than dài suốt thôi, lúc đầu quá bộp chộp mà. Tôi có thể nói với bố mẹ rằng cậu cũng ký với Tinh Tình không, để hai người biết tôi không cô đơn lẻ bóng, thế thì họ sẽ thấy yên tâm hơn phần nào, không dằn vặt tự trách nữa, haizzz tôi sầu hết cả người.”

“Cậu muốn nói thì nói đi, chuyện này cũng không phải bí mật.” Dư Trì nói như không hề gì.

Từ Dạng lại nói: “Tôi đã nhờ luật sư tư vấn qua, khả năng giải ước gần như bằng không vì số tiền bồi thường quá lớn. Còn cậu vẫn có cơ hội, nếu năm sau bộ phim gây được tiếng vang cậu sẽ vụt lên thôi, nói không chừng sẽ có công ty tình nguyện chuộc thân giúp cậu.”

“Chuyện của sang năm để sang năm nói.” Dư Trì từ tốn dời ánh mắt về phòng ngủ, Thịnh Li từng nói muốn giúp cậu chuộc thân, nhưng cậu không hề muốn. Cậu dừng lại giây lát rồi nói với Từ Dạng, “Nếu thật sự có công ty giúp tôi chuộc thân, tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu giải ước.”

Dẫu sao, xét trên một góc độ nào đó, Từ Dạng đã bị cậu liên luỵ.

***

Đèn phòng ngủ vẫn chưa mở, ánh sáng len lỏi vào từ khe cửa khép hờ, cả gian phòng mông lung mờ ảo. Lúc Dư Trì đẩy cửa bước vào, Thịnh Li vẫn duy trì tư thế ban nãy, hôm nay cô mặc một chiếc đầm dây màu tím khoai sọ để lộ xương quai xanh mảnh mai trắng nõn, mái tóc đen mềm xoã bung trên tấm ga giường xám, cô đang vọc điện thoại lướt Weibo. Cậu rướn người qua dùng đầu gối tách đôi chân đang khép chặt của cô, vững vàng chống ở giữa, phủ người bên trên cô. Cậu lấy điện thoại khỏi tay cô, khẽ nói: “Không sợ điện thoại nện trúng mặt hả?”

Thịnh Li hơi buồn ngủ rồi, trước khi cậu vào cô còn ngáp một cái, ánh mắt ướt át nhìn cậu, hai chân đặt bên hông người cậu mở ra, vươn tay choàng qua cổ cậu, ngẩng đầu hôn lên môi cậu như chuồn chuồn lướt nước, mơ màng hỏi: “Từ Dạng gọi cho em hả?”

“Ừ.” Dư Trì lúc này không muốn nghe cô đề cập đến ai khác, cậu chặn kín môi cô hôn lấy hôn để, còn cắn cô nữa. Thịnh Li bị đau, cảm thấy hơi thở của cậu men dần xuống, cô nhịn không được phải nhíu mày, sợ cậu không cẩn thận lưu lại dấu vết, giọng run run và ngấp ngứ nhắc nhở cậu, “Đừng cắn lung tung nhé, còn phải quay phim nữa.”

Dư Trì vùi vào hõm vai cô, giọng nói khản đặc: “Ừm.” Cậu dừng lại một giây rồi nắm lấy chân cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, “Ở đây được không?”

Chiếc máy lạnh cũ kỹ phả hơi, tiếng trao đổi khí dậy tiếng rù rù, bầu không khí oi bức bao trùm rõ rệt. Thịnh Li úp mặt hối hận khôn nguôi, ban đầu cô không nên chít chít lung tung, báo ứng tới rồi đây. Nửa đêm nay, cô bị tiếng “Chít” ấy dẫn dắt và chi phối một cách rõ ràng.

“Chị.” Dư Trì thu tay về chống bên người cô, ôm cô kìm nén hỏi, “Lần trước chị vẫn chưa trả lời em, em có phải là mối tình đầu của chị không?”

“Không phải.” Thịnh Li thề thốt không chịu nhận, nếu mà nói phải, không chừng cậu sẽ sướng rơn đến tận trời?

Cơ bắp cả người Dư Trì căng chặt, cúi đầu ẩn nhẫn nhìn cô nhưng không tiếp tục hỏi đến vấn đề này nữa, tấm ván gỗ hoà âm kẽo kẹt một tiếng như khúc dạo đầu, càng về sau tiết tấu càng nhanh và nặng nệ. Cậu cúi đầu hôn nhẹ một bên mặt cô, bất đắc dĩ hỏi: “Sáng mai vẫn đi lúc năm giờ rưỡi hả?”

“Ừm.” Âm cuối của Thịnh Li run nhẹ, đôi mắt ướt sũng.

Thật ra cũng không nhất thiết phải đi sớm như vậy, trên đường đến đây cô đã nghĩ qua rồi, mười một giờ cô mới có cảnh quay thì trước chín giờ cô tranh thủ đến đoàn phim hoá trang là vừa vặn. Để lão Lưu lái xe đi một vòng, rồi bảo Viên Viên đến đón cô, nếu như gặp phải người quen có thể nói rằng bọn cô ra ngoài ăn sáng.

Hơn hai giờ sáng, sau khi Thịnh Li gửi xong tin nhắn Weixin cho Viên Viên, cô ngoẹo đầu vào lòng Dư Trì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Bảy giờ sáng hôm sau Dư Trì tỉnh dậy trước, đồng hồ sinh học của cậu rất chuẩn, khoảng chừng bảy giờ sẽ tự động thức giấc. Ánh sáng trong phòng ngủ rất tối, cậu vươn tay lấy điện thoại, ánh sáng yếu ớt từ màn hình hắt lên gương mặt của Thịnh Li, trông cô không có tí dấu hiệu nào muốn tỉnh dậy.

Nếu không ai gọi, có lẽ sẽ ngủ thẳng tới trưa. 

Bàn tay Dư Trì nhẹ nhàng vân vê vòng eo thon nhỏ, mềm mại nhẵn mịn của cô, đến khi cảm thấy không thể tiếp tục nằm nữa, cậu bèn nhấc tay cô trở mình xuống giường, cầm theo quần áo sạch ra ngoài khép cửa lại.

Dư Trì tắm xong thì vào phòng bếp.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Phòng bếp có một chiếc tủ lạnh nhỏ, dụng cụ nấu ăn khá đầy đủ, nhưng Dư Trì hầu như chưa từng dùng đến. Thật ra cậu biết nấu ăn, dẫu sao lúc nhỏ cũng thường bị Giang Đông Mẫn sai làm việc này việc kia, làm bữa sáng hay nấu một vài món ăn đơn giản là hoàn toàn có thể, vả lại tay nghề còn rất khá nữa.

Nhưng đoàn phim có cơm hộp, còn bữa sáng có thể ra ngoài ăn, tuy đã ở đây được một thời gian nhưng gần như chưa dùng đến phòng bếp.

Lấy ra một chiếc chảo từ ngăn tủ, lúc mới chuyển đến đây cậu đã mua nó trong lúc đi siêu thị, vì sao ư? Bởi vì lúc Viên Viên nằm viện, cô nàng không chỉ gửi qua một tệp tài liệu mà còn gửi cả hình của những loại thức ăn, nói rằng đây là món bánh trứng mà Thịnh Li ưa ăn vào bữa sáng.

Trong phạm vi mấy cây số ở khu vực này đều có thể tìm thấy các món ăn sáng.

Duy chỉ không có món bánh trứng nhà làm như vậy.

Quả thật lúc đó cậu không thể tới nhờ đầu bếp của khách sạn làm giúp, vậy nên chỉ đành tự mình vào bếp.

Tám giờ, Thịnh Li tỉnh dậy bởi tiếng chuông báo thức.

Cô thay quần áo chỉnh tề rồi gà gật ra ngoài, phòng khách không bật đèn, rèm cửa để hé một khe hở nhỏ, ngoài cửa sổ bầu trời sáng tỏ, ánh nắng ban mai ùa vào phòng qua khe cửa vừa vặn rơi trên bàn trà.

Trên bàn trà đặt một chiếc hộp trong suốt dùng một lần, bên trong đựng mấy miếng bánh trứng đã được cắt ngay ngắn gọn gàng.

Dư Trì uể oải ngồi tựa trên sô pha, cậu mặc một chiếc áo phông trắng và một chiếc quần thể thao đen tuyền đang cúi đầu nhìn điện thoại, khi nghe tiếng mở cửa cậu ngẩng đầu nhìn sang.

Cô bước qua ngồi thẳng trên đùi cậu, chỉ vào chiếc hộp: “Em ra ngoài mua đồ ăn sáng đó hả? Chị tưởng quán đó dẹp tiệm rồi cơ mà?”

Dư Trì đặt điện thoại sang một bên, vươn tay đỡ lấy eo cô, thuận miệng đáp: “Lừa chị thôi.”


#Tác giả có lời muốn nói:

Đếm kỹ số lần em trai ghen tuông và nói dối nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK