Thịnh Li: “…”
Da gà da vịt của cô nổi lên hết, rùng mình xoa xoa cánh tay, cau mày nói: “Chu Hoàng hậu nè, bớt nói mấy chuyện ma quỷ với mình, sợ lắm đấy.”
Chu Tư Noãn: “Không chừng là thật đó, cậu chưa đọc truyện ma sao? Hoặc là bây giờ trong người cậu có quá nhiều âm khí, cần phải dùng dương khí để cân bằng âm dương mới có thể khỏi bệnh.”
Thịnh Li trố mắt: “Cậu tán dóc nửa ngày trời chỉ để nói chuyện này?”
“Haha.” Chu Tư Noãn cười cợt cô một trận rồi hỏi: “Không lăn giường cũng được, cảnh giường chiếu kia của hai cậu chừng nào quay.”
“Ngày mai, quay xong đoàn phim sẽ nghỉ lễ, sau đó anh ấy phải đến sân bay ngay.” Thịnh Li nghĩ đến cảnh diễn ngày mai mà căng thẳng nhẹ, “Mình cũng khá áp lực, trước giờ chưa từng quay cảnh nóng nào trần trụi như vậy.”
Chu Tư Noãn: “Sướng nhất bạn mình rồi, lần đầu tiên Dư Trì quay cảnh giường chiếu, nếu như quay với người phụ nữ khác, sợ rằng cậu không chỉ áp lực mà còn phải ghen tuông lồng lộn.”
Thịnh Li không tài nào tưởng tượng được cảnh Dư Trì đóng cảnh nóng với người phụ nữ khác, thực ra cậu có thể đóng nhiều thể loại phim và vai diễn khác nhau, nếu như không vì cô cậu cũng sẽ không nhận bộ phim văn nghệ này.
Nghĩ đến điều này, quả thật cô nên cảm thấy mừng mới phải…
Mười một giờ khuya, Dư Trì vẫn đến thăm Thịnh Li như cũ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đúng lúc anh lại gặp Viên Viên trước cửa, Viên Viên để cửa cho cậu như bao lần. Lúc Dư Trì vào Thịnh Li đang ngồi trên sofa xem kịch bản, nghĩ đến phân đoạn ngày mai, nhân vật Từ Viện này thật khiến cho người ta phải khắc khoải, cô thả hồn vào kịch bản, cảm thấy hơi chút hoang hoải bùi ngùi.
Nghe tiếng bước chân Thịnh Li quay đầu lại, nhìn thấy Dư Trì cô lèm bèm: “Sao Viên Viên lại để cửa cho anh nữa?”
Dư Trì cũng nhìn quyển kịch bản của cô, cong môi: “Vừa vặn chạm mặt, cô ấy cũng đâu thể đóng cửa trước mặt anh.”
Thịnh Li bĩu môi, xem lại kịch bản rồi ngoái đầu hỏi Dư Trì: “Sao anh không hỏi vì sao em nhận Từ Viện? Kịch bản này khác một trời một vực với những vai diễn trước kia của em. Hơn nữa, đề tài còn nhạy cảm như vậy…”
“Em cũng đã nhận rồi, anh còn có thể nói gì? Bảo em hủy bỏ hợp đồng hay bảo em đừng diễn nữa.” Dư Trì nghiêm mặt nhìn cô.
“Sau này không nên nhận những bộ phim có nội dung thế nữa, cảnh giường chiếu đầu tiên của anh là quay cùng em, nghĩ đi nghĩ lại em cũng không thiệt thòi mấy. Chỉ hơi day dứt vì nụ hôn màn ảnh đầu tiên của anh không phải là em.” Nói dứt câu Thịnh Li còn thở dài ra chiều tiếc nuối, thấy sắc mặt anh càng thêm lạnh lùng cô không khỏi bật cười, ngón tay khều nhẹ cằm anh, “Em trai, hồi ấy em đóng cảnh hôn với Trần Du NG mấy lần?”
Dư Trì biết rõ, cô rành nhất là giỡn nhây và trả đũa, anh nheo mắt nhìn cô: “Ba lần.”
Cũng được, cũng không nhiều.
Thịnh Li hài lòng gật đầu, tiếp tục truy hỏi: “Không hôn lưỡi đấy chứ?”
Dư Trì lạnh lùng vặn lại: “Em chưa xem sao?”
“Đương nhiên là xem rồi, xem ba lần.”
Dư Trì lười trả lời cô, đặt kịch bản của cô lên bàn rồi ôm ngang người lên đi vào phòng ngủ, “Nên đi ngủ thôi, bệnh nhân.”
Thịnh Li ôm cổ anh nhắc nhở: “Trước khi quay cảnh giường chiếu ngày mai anh nên sử dụng nước súc miệng, tốt nhất là mùi bạc hà, nếu không có em bảo Viên Viên đem qua cho anh.”
“Hửm?” Dư Trì cụp mi mắt.
Thịnh Li nói tiếp: “Nếu không sẽ toàn là mùi vị của anh thôi, em sẽ bị phân tâm.”
Dư Trì đặt cô lên giường, cúi đầu nhìn cô: “Được.”
Từ Viện đã quay được một tháng, do vấn đề về lịch trình nên các cảnh quay của Dư Trì chủ yếu tập trung trong ba tháng đầu, quay đến giữa tháng tư là có thể kết thúc. Nhưng Thịnh Li còn phải quay hơn một tháng cảnh Từ Viện năm mười bảy tuổi, phải tầm tháng sáu mới hoàn thành, đến lúc ấy Dư Trì cũng sắp tốt nghiệp. Sau đó, Dư Trì phải gấp rút gia nhập đoàn phim Hoa hồng 2, nửa cuối năm nay Dư Trì có lẽ sẽ bận rộn hơn cô, thời gian hai người bên nhau vô cùng ít ỏi.
Vì vậy, mỗi một ngày đều quý giá.
Thịnh Li níu vai anh, ngang ngược nói: “Anh chỉ có một ngày nghỉ Tết, cả ngày hôm đó đều thuộc về em, biết chưa?”
Dư Trì nằm xuống bên cạnh cô, khẽ giọng trả lời: “Nếu không thì sao? Anh còn có thể đi đâu khác?”
Anh vốn không có nhà, nếu như không có Thịnh Li, Tết năm nay có lẽ Hoàng Bách Nham sẽ gọi anh sang nhà ăn cơm, hoặc là một mình anh ngây ngốc cả ngày trong căn hộ.
Tác dụng an thần trong thuốc cảm rất mạnh, vừa tựa vào gối Thịnh Li đã cảm thấy đầu óc lâng lâng, cô ôm eo anh mơ mơ màng màng nói: “Nếu Tết sau này không có lịch trình hoạt động gì chúng ta sẽ cùng nhau đón Tết, năm nào chị cũng sẽ ở bên cạnh em.”
Mười phút sau, Thịnh Li đã ngủ thiếp đi, Dư Trì thanh niên trai tráng tinh lực dồi dào, người yêu mềm mại trắng nõn nằm trong lòng, hai đêm ăn chay liên tục, quả thật có hơi bứt rứt.
Nửa đêm, anh đi vào phòng tắm tự mình giải quyết.
Chiều hôm sau Trần Uyên phân tích cảnh quay cho Thịnh Li, xong ông bảo hai người diễn tập vài lần để căn chỉnh vị trí, Trần Uyên nhìn Thịnh Li: “Mở đầu cảnh quay này do Từ Viện dẫn dắt, sau đó Trình Nam giành lại thế chủ động, Từ Viện cần ghi nhớ, đây là lần cô tự nguyện nhất từ trước đến nay.” Ông lại nhìn sang Dư Trì, thấy cậu cau mày thì cho rằng cậu không thể thả lỏng do lần đầu đóng cảnh nóng, bèn nói: “Những nhân viên không liên quan ra ngoài hết đi, cũng không thể quay lộ liễu quá được, dù sao chiếu trong nước vẫn phải có chừng mực, chủ yếu là làm cho nhìn có hơi hướm nghệ thuật.”
Thịnh Li ngồi trên giường bình ổn cảm xúc, ngẩng nhìn Dư Trì đang đứng tựa vào tường.
Dư Trì cụp mi nhìn cô, trong mắt ngổn ngang đủ loại cảm xúc, anh nhìn sang Trần Uyên, “Đạo diễn, cháu ra ngoài hút thuốc được không ạ?”
“Được, không vội lắm đâu, đợi hai đứa nắm bắt được cảm xúc rồi bắt đầu.” Trần Uyên nói.
Dư Trì bước nhanh ra ngoài, anh đứng ở cửa sổ hút hai điếu thuốc để điều chỉnh lại tâm trạng, rồi cầm chai nước súc miệng mùi bạc hà đến nhà vệ sinh súc miệng, sau đó mới quay về studio. Anh vừa vào Thịnh Li đã ngẩng phắt đầu lên nhìn, những cảm xúc lẫn lộn loay hoay trong đôi mắt cô.
Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, toàn bộ nhân viên không liên quan đều được cho giải tán, cảnh quay cũng bắt đầu.
Vì chuyện của Chu Lạc, suốt một thời gian sau khi cãi nhau Từ Viện và Trình Nam rơi vào cục diện chiến tranh lạnh, nhưng Trình Nam cảm thấy trong cuộc chiến này chỉ có mình cậu là đơn độc, Từ Viện chẳng đoái hoài gì đến cậu, trông cô như thể không có trái tim, cũng có vẻ cố tình chọc tức cậu, lảng tránh cậu.
Chiều hôm ấy làm xong nhiệm vụ Trình Nam quay về tìm Từ Viện ngay, cậu cố gắng thuyết phục cô: “Tôi biết chị muốn trả thù Chu Lạc, nhưng tại sao chị lại phải hy sinh bản thân? Rõ ràng chị hận anh ta, tránh xa anh ta không được sao? Quên hết những chuyện ấy đi.”
“Làm sao quên được? Bố của tôi chết rồi, sau khi tôi bị bán mẹ tôi đã tự sát, trên đời này làm gì có nhiều công bằng đến vậy?” Từ Viện quay đầu nhìn cậu, nở nụ cười cay nghiệt: “Cậu có biết tôi đã bị đánh bao nhiêu lần khi cố gắng trốn chạy không? Có biết tôi đã muốn chết bấy nhiêu lần không? Có biết tôi đã ngủ với bao nhiêu tên đàn ông không? Có biết tôi dơ bẩn cỡ nào không?”
Ba năm trước cô được tự do, nhưng không dám quay về. Thuở bé bị bắt nạt ở trường học, những lời nhục mạ và bạo hành của mọi người trong thị trấn là những hồi ức cô không bao giờ dám đối mặt. Đến khi bố cô được minh oan cô mới dám quay về.
Nhưng cho dù như vậy, những tổn thương là không thể tránh khỏi.
Năm ấy Từ Viện đang học 12 sắp sửa thi đại học, thực ra cô rất muốn, rất muốn học đại học.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trình Nam mải nhìn cô thật lâu, khẽ giọng nói: “Chị Viện Viện, chị không bẩn. Trong lòng em, chị mãi mãi là một Từ Viện sạch sẽ xinh đẹp. Trên đời này, chỉ có lòng người mới là thứ bẩn thỉu.”
Nhìn cảnh phục trên người cậu, nhìn dáng người cao gầy của cậu, Từ Viện chậm rãi đi tới.
Cô gỡ cúc áo cậu, Trình Nam gắng gượng không nhúc nhích, cô đẩy cậu lên giường, trèo lên người cậu cao ngạo nhìn xuống: “Nếu cậu đã cảm thấy tôi không bẩn, vậy tại sao lại không chịu lên giường với tôi? Cảnh sát Trình, ngủ với tôi một lần đi, xưa nay tôi chưa từng lên giường với tuýp người sạch sẽ như cậu, những tên đàn ông kia thật xấu xí kinh tởm…”
Phân đoạn này thực ra còn gợi chút man mác buồn, Dư Trì xoay mình bao bọc lấy người cô, tấm chăn phủ lên eo cậu thấp thoáng vòng eo thon gọn săn chắc, cậu cúi đầu tập kích Thịnh Li trong những nụ hôn điên cuồng, động tác dưới chăn cũng mạnh mẽ không kém, cậu vuốt ve gò má và mái tóc cô, chạm vào những giọt mồ hôi trên trán cô.
Thịnh Li thở dốc, hai má đỏ bừng bừng, rướn cao chiếc cổ trắng ngần.
Cảnh này chỉ NG một lần, Trần Uyên nhắc: “Dư Trì, tay cậu chặn mất Thịnh Li rồi, nhích ra một chút, không nhìn thấy mặt.”
Cảnh quay vừa kết thúc, Dư Trì kéo vụt tấm chăn cẩn thận che chắn cho Thịnh Li. Anh bước xuống giường đưa lưng về phía máy quay mặc lại quần, nhắm mắt cong lưng ngồi bên mép giường, hít thở sâu vài hơi.
Sau đó chồng áo bước ra ngoài, đợi mọi người và máy móc thu dọn xong xuôi.
Anh mới rời khỏi.
Tuyết dưới lầu vẫn chưa tan, rơi dày trên những nhánh cây khô tạo thành một khoảng mênh mang trắng xoá rợp trời. Dư Trì đã đổi sang quần áo của mình, một chiếc áo khoác đen lông dài đơn giản mở phanh khóa kéo, cho tay vào túi quần đứng cạnh xe.
Tiểu Trần đang nhét hành lý vào cốp xe.
Thịnh Li và Viên Viên cầm theo túi đồ ăn xuống lầu, bước về phía này.
Nhìn thấy cô đi tới, Dư Trì xoay ngoắt người mở cửa xe ngồi vào.
Thịnh Li: “…”
Đứng trước xe do dự mãi cô mới mở cửa chui vào. Sau khi sập cửa, cô xoay sang nhìn khuôn mặt cau có khó ở của anh, dướn người gần đến trước mặt anh, phì cười: “Làm gì mà mặt mày chầm dầm thế? Dục cầu bất mãn à?”
“Chị.” Dư Trì vươn tay giữ chặt sau đầu cô không để cô nhúc nhích, anh cúi đầu nhìn xoáy vào mắt cô, ánh mắt sâu thăm thẳm như đằng đẵng vẻ bất mãn nhưng nhẫn nại vô bờ, hòa cùng giọng điệu vừa đáng thương vừa vặn vẹo, “Sau này không nên tiếp tục nhận những bộ phim có đề tài kiểu vậy nữa, nghĩ đến việc chị quay những cảnh thế này với người khác, em chỉ muốn giết người ngay.”
Anh biết dục vọng chiếm hữu của mình rất lớn, thậm chí có hơi bệnh hoạn, ngay cả khi nghe thấy Từ Dạng gọi cô bằng chị anh cũng không thoải mái, nhìn thấy fan CP Thịnh Tinh đính chính tin đồn khắp nơi anh cũng muốn buông tiếng chửi thề.
Thịnh Li đờ ra một lúc, gió lạnh lùa vào từ khe cửa làm cô tỉnh táo lại. Cô ôm cổ anh, nhoài người hôn anh: “Được rồi, em sẽ cố gắng.”
Dư Trì cúi đầu, rủ mắt nói: “Tại sao lại là cố gắng?”
Thịnh Li: “…Được, em hứa với anh.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Những lời dỗ dành nói ra từ miệng cô, nghe một nửa là đủ.
Dư Trì nhìn cô không chớp mắt, vài giây sau anh đẩy cô ra, lạnh lùng nói: “Em lên đi, anh phải đi rồi.”
Thịnh Li đứng dưới lầu trông theo chiếc xe khuất xa tầm mắt mới trở gót quay về.
Viên Viên đi bên cạnh rầm rì: “Anh rể quay cảnh nóng với chị mà sao sắc mặt kém vậy?”
Thịnh Li phủi nhẹ áo khoác, cúi đầu cười bất lực: “Có lẽ là nghĩ đến việc chị còn một cảnh tương tự nên hậm hực.”