【 Làm ăn phải giữ biết giữ chữ tín, làm người cũng vậy. 】
Tôi ngồi quỳ bên bồn cầu, nôn hết chất dịch trong dạ dày ra. Vì nôn mửa quá mức dữ dội nên cơ bắp toàn thân không tự chủ được căng cứng lên, nước mắt chảy giàn giụa. Đến khi không còn gì để ói ra nữa tôi mới ngồi bệt xuống sàn, cảm thấy cơ thể như sụp đổ.
"Này, cậu ổn chứ?"
Tôi ấn nút xả bồn cầu xuống, rút ít khắn giấy để lau nước mắt và dịch dạ dày dính trên mặt, rồi quay đầu lại nhìn Tống Bách Lao đang đứng ở cửa.
Hắn vịn vào khung cửa, trên gương mặt lộ ra chút "lo lắng". Nhưng trong nháy mắt, nơi giữa hai hàng lông mày đã nhăn lại, đôi môi mỏng vô tình mím thành một đường thẳng, vẻ mặt kia trở lại vẻ "nóng nảy" mà tôi hằng quen thuộc.
"Nói đi." Hắn bước vào nhà vệ sinh, ngồi xổm trước mặt tôi, do dự hai giây rồi đưa tay lên sờ trán tôi.
Cảnh vật trước mắt lập lòe lúc tối lúc sáng, da dẻ như chạm phải bàn ủi nóng, tôi mấp mé môi thì thào vài tiếng, cơ thể mệt rã, mí mắt cứ trĩu nặng xuống không kiểm soát được.
"Trên đường về bị say xe...."
Tôi còn chưa nói xong, Tống Bách Lao đã rụt tay về.
Thật đáng tiếc....
Chính mình nôn thốc nôn tháo, đầu óc choáng váng nên cũng chẳng biết bản thân tiếc cái gì, chẳng qua là suy nghĩ vẩn vơ trong chốc lát thôi.
Hắn đứng dậy, đưa tay về phía tôi: "Đứng lên được không?"
Tôi chần chừ nhìn hắn một lúc, đến khi xác định rõ rằng hắn thật sự muốn đỡ tôi dậy mới nắm lấy tay hắn.
Đầu gối tê mỏi mất sức, tôi lắc lư người, loạng choạng dựa vào vòng tay hắn để ổn định cơ thể.
"Cảm ơn." Bả vai đập vào lồng ngực rắn chắc của hắn, trong khoảnh khắc, tôi thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim hắn đang đập dưới da thịt mình xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng.
Hắn vòng tay qua eo tôi, nửa đỡ nửa ôm tôi ra khỏi phòng vệ sinh.
"Cậu còn thấy không thoải mái ở chỗ nào không?"
"Chỉ.... Chóng mặt buồn nôn thôi."
Mợ Cửu đã đứng đợi ở ngoài cửa từ lâu, thấy chúng tôi đi ra thì vội vàng bước tới: "Sao thế này? Tôi gọi bác sĩ tới nhé?"
Tống Bách Lao nói: "Lạc Mộng Bạch ra nước ngoài dự hội thảo rồi, nửa tháng nữa mới về."
"Thế....."
"Không cần đâu." Tôi ngắt lời hai người họ, "Cháu chỉ say xe thôi, nghỉ ngơi một lúc sẽ khỏe lại."
"Vậy tôi xuống bảo nhà bếp nấu chút cháo cho cậu nhé?" Mợ Cửu đề nghị.
Tôi lắc đầu: "Cháu không ăn, mợ rót cháu cốc nước là được, mấy thứ khác không cần làm."
Mợ Cửu: "Được được được, lát tôi mang lên cho cậu."
Tống Bách Lao đỡ tôi nằm xuống, sau đó không rời đi luôn mà ngồi ở mép giường.
Tôi vẫn thấy trong người khó chịu nên mặc kệ hắn.
"Còn muốn nôn không?"
Tôi gối đầu trên chiếc gối lông vũ mềm mại, dần thiếp đi.
"Không." Tôi nhắm mắt lại, "Chỉ mệt thôi."
Trong bóng tối, dường như có một bàn tay đang vuốt ve tôi, sau đó những đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển từ ngọn tóc xuống mặt, cổ, vai và cuối cùng dừng lại trên bụng qua lớp chăn bông.
"Có đúng là chỉ say xe thôi không?" Giọng nói của hắn còn nhẹ nhàng, chậm chạp hơn cả cử động, gần như đang thì thầm.
Tôi cố gắng mở mắt trả lời hắn nhưng chẳng thể thành công, không biết tại ngủ trên chiếc giường này quá thích hay do tôi dễ vào giấc nữa.
Nửa đêm tôi tỉnh dậy vì khát nước, đầu óc không tỉnh táo nên chỉ hành động theo bản năng.
Có khả năng tôi đã kêu khát trong vô thức hoặc tự mình mò mẫm đi uống nước nên chẳng mấy chốc đã được đỡ ngồi lên, dựa lưng vào "bức tường" ấm áp, cốc nước âm ấm được đưa tới bên môi. Tôi cầm cốc uống hai hụm, do hấp tấp nên bị sặc ho khù khụ.
"Sao mà uống như bị chết khát thế hả?" "Bức tường" đưa chiếc cốc ra xa, nói với giọng điệu không vui như thể ngạc nhiên lắm vì không ngờ tôi có thể vô dụng đến mức này.
Ho xong, tôi lăn sang một bên, cuộn chăn bông ngủ tiếp. Vẫn thấy "bức tường" quá phiền nhiễu nên kéo chăn lên trùm kín đầu.
Bên tai lại nghe thấy tiếng cốc nước bị đặt xuống bàn một cái thật mạnh, lộ ra vẻ bất mãn sâu sắc.
Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Vài ngày sau, vì tay đã lành lại hoàn toàn nên tôi đến bệnh viện tháo băng cố định. Bác sĩ dặn tôi tạm thời không được nâng vật nặng, những thứ khác có thể tự do làm, bởi vậy tôi đã mở lại livestream.
Có lẽ vụ kiện trước đó đã khiến rất nhiều người tò mò, nên dù tạm ngưng livetream dài hạn, nhưng lượng người theo dõi không những không hề giảm xuống mà ngược lại còn nhiều hơn so với đợt stream 72 tiếng làm "Long Cung".
"Bác sĩ khuyên tôi không nên cử động tay phải quá nhiều lần cùng một lúc nên hôm nay chúng ta luyện tập cách bắt hoa nhé. Đầu tiên hãy tìm một chiếc đĩa lớn thật đẹp ở trong nhà...." Tôi dơ chiếc đĩa sứ trắng có họa tiết chạm nổi kiểu châu Âu mà mình tự tìm được ra trước máy quay, "Giống chiếc đĩa này này."
【 Tôi đi search rồi, cái đĩa này có giá năm chữ số đấy, nhà nghèo không đú nổi.....】
【 Nhà nghèo không đú nổi +1 】
Tôi đọc một loạt bình luận "nhà nghèo không đú nổi" trên màn hình mà sững sờ, sau đó lúng túng nói: "Tôi tìm thấy nó một cách tình cờ thôi, không ngờ chiếc đĩa này đắt thế...." Tôi cười gượng hai cái, "Đúng rồi, chắc nó bị thất lạc, đây hẳn là đồ sưu tầm."
Hôm trước tôi còn trông thấy mợ Cửu dùng nó để đựng cá, hôm trước nữa hình như Tống Mặc còn lỡ tay đánh vỡ một cái bát trông giống chiếc đĩa này.....
"Tôi sẽ lấy kem bơ đã chuẩn bị từ trước ra khỏi tủ lạnh, giờ chỉ cần trộn thêm màu thực phẩm là dùng được rồi." Tôi chấm que tăm vào lọ màu thực phẩm sắc tìm rồi quết vào chỗ kem, sau đó khuấy nhanh hai cái, "Đang mùa hè nên tôi dạy mọi người cách bắt hoa cẩm tú cầu nhé."
Chọn đuôi bắt kem phù hợp, cho kem vào túi bắt kem, tay trái cầm chặt túi, tay phải bóp đều kem.
"Mặc Mặc? Thằng bé đang học.... Ừ, cậu nhóc học tại nhà." Làm xong vài bông cẩm tú cầu, tôi chỉnh lại màu sắc và làm thêm vài bông hồng Austin.
Nói tới đây, trong sân hình như có trồng hai cây hồng Austin, ở phía có nắng nhất, giàn hoa hồng leo nở rực rỡ, những đóa hoa màu hồng trông như rau bắp cải chịu đựng cái nắng gay gắt, nở rộ liên tục trong mùa hè này.
【 Tôi xin lỗi vì đã mắng mỏ cậu streamer nhé, Thường Tinh Trạch đúng là cái loại chẳng ra gì, cậu ta dám bán bành dùng nguyên liệu hết hạn! Rác rưởi! 】
Tay tôi khựng lại, giật mình vì bình luận này: "Nguyên liệu hết hạn ư?"
Tôi thầm mong mình nghĩ sai, nhưng đáp án trên màn hình lại tương phản hoàn toàn.
Danh tiếng của họ đã chẳng mấy khả quan từ hồi tôi kiện tụng, giờ vụ việc sử dụng nguyên liệu quá thời hạn còn bị bung bét ra nữa. Tuy là báo ứng đáng phải hứng chịu nhưng tôi rất trân trọng Hứa Mỹ Nhân nên không muốn chứng kiến cảnh tiệm bánh đi vào con đường cùng vì chuyện như này.
Tiệm bánh ra đời trong gam màu nhẹ nhàng, và đương nhiên không nên gánh vết nhơ lớn trên lưng khi kết thúc.
Tâm trạng tôi trong suốt buổi livestream còn lại như treo ngược trên cành cây, ngay khi hoàn thành việc bắt kem hoa, tôi vội vàng tắt stream và nhờ tài xế đưa đến Hứa Mỹ Nhân.
Đang đi trên đường, tôi nhận được gmail từ phía công ty sáng lập Hổ Phách, họ nói rằng có một trang ẩm thực sở hữu hàng triệu fan muốn phỏng vấn tôi rồi hỏi tôi có muốn nhận lời không.
Tôi nghĩ mình không có lý do gì để từ chối nên đã đồng ý luôn.
Tài xế chở tôi đến trước Hứa Mỹ Nhân, chỉ trong chưa đầy một tháng, Hứa Mỹ Nhân từ một tiệm bánh với hàng dài khách hàng đứng chờ giờ đây đã phải đóng cửa.
Nhìn hàng giấy niêm phong dán theo hình chữ thập trên cửa, tâm tình tôi phức tạp không sao tả xiết, vừa đau lòng vừa buồn bực, giờ tôi chỉ muốn gọi Hướng Bình ra đánh một trận để xem trong đầu hắn ta chứa não hay chứa đất.
"Sư huynh?"
Tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu lại nhìn thì thấy Tiểu Trúc đang ôm một chiếc hộp đứng cách tôi không xa.
Em mặc quần áo thường ngày và cột tóc đuôi ngựa, nụ cười rực rỡ trên khuôn mặt đã biến mất, thay vào đó là dáng vẻ u ám, xám xịt.
Tôi nhìn đống đồ cá nhân trong chiếc hộp em cầm, hỏi: "Chuyện gì xảy ra thế này?"
Tiểu Trúc cụp mắt xuống: "Anh Tinh Trạch đã bỏ đi ngay sau khi cửa hàng bị niêm phong, đại sư huynh tìm mọi cách liên lạc nhưng đều không được. Bố mẹ em muốn em về quê nên hôm nay em qua lấy vài thứ, có lẽ sau này em sẽ không quay lại đây nữa."
"Anh không hỏi em chuyện này, anh hỏi em.... Tại sao Hứa Mỹ Nhân lại sử dụng nguyên liệu quá đát?" Tôi nhìn em với sự nghiêm khắc, không bỏ qua từng biểu cảm của cô bé.
Tiểu Trúc cúi thấp đầu hơn: "Không phải do em, là tại đại sư huynh.... Anh ấy nói hết hạn một, hai ngày không gây ra vấn đề nghiêm trọng gì đâu, rồi nói những cửa hàng khác cũng làm thế."
"Em quên thầy dạy chúng ta thế nào rồi hay sao hả?" Lúc ngồi trên xe tôi đã tìm hiểu kỹ tin tức, sự việc không hề đơn giản như lời em nói rằng nguyên liệu mới hết đát trong một, hai ngày, mà thậm chí ở một số thành phần nguyên liệu khác còn sinh ra giòi, xuất hiện các đốm nấm mốc mọc lên. Nghĩ đến việc bản thân từng mua những chiếc bánh có vấn đề như vậy về cho Tống Mặc ăn, tôi lại thấy tức ngực, thở không ra hơi, rồi hối hận vì sao hôm đó không đánh chết Hướng Bình luôn.
"Người không có chữ tín chẳng làm chi nên việc. Thầy mới đi được hai năm mà cô đã vứt lời thầy dạy cho chó ăn." Tôi hiếm khi nói lời nặng nề như vậy, nhưng hôm nay thật sự không thể nhịn nổi nữa.
Tiểu Trúc dường như đã bị tôi dọa sợ, khóc lóc không ngừng.
"Em xin lỗi sư huynh...." Em ngẩng đầu nhìn tôi, hai mắt đẫm lệ, "Là em không xứng làm học trò của thầy.... Em không còn mặt mũi nhìn thầy nữa.... Chúng ta mất Hứa Mỹ Nhân rồi, làm sao bây giờ.... Hứa Mỹ Nhân hu hu hu...."
Lời tôi thốt ra đã đập vỡ tuyến phòng ngự tâm lý của em, em ngồi xổm xuống đất ôm lấy chiếc hộp gào khóc. Người đi trên đường nhìn chúng tôi với ánh mắt tò mò và vẻ mặt nghi ngờ. Tôi không an ủi, và cũng không muốn an ủi em, tôi nhìn em một lúc lâu rồi siết chặt nắm tay, quay người rời đi mà không ngoảnh lại.
Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Khi tôi ngồi ô tô về đến núi thì trời đã nhá nhem tối.
Quạ trong rừng kêu khản cả cổ, bầu trời không một gơn mây mang đến sự chuyển tiếp tuyệt đẹp, từ màu tím tía sang màu cam, dần dần kéo dài đến tận chân trời.
Tôi vừa bước xuống xe thì trông thấy một bóng người đang ngồi xích đu trong sân.
Vì trong nhà có trẻ nhỏ nên một khu vui chơi dành riêng cho thiếu nhi đã được dựng lên ở ngay ngoài sân, chỉ cần đi qua vòm hoa hồng leo là tới. Ngoài nhà cầu trượt bể cát còn có xích đu đôi màu trắng.
Tôi đứng dưới vòm cây, hương hoa hồng nồng nàn quanh quẩn nơi chóp mũi. Trong ánh hoàng hôn, Tống Bách Lao ôm Tống Mặc vào lòng, miễn cưỡng dùng ngón chân đẩy xích đu.
"Năm phút rồi đấy, vào nhà được chưa?"
Có lẽ Tống Mặc không hay tiếp xúc thân mật với bố nên vẻ mặt cậu nhóc tràn đầy nỗi lo lắng, nhưng cứ mỗi lần xích đu bay bổng lên là thằng bé lại thấy phấn khích, chu kỳ này lặp đi lặp lại đúng là rất buồn cười.
"Thêm.... Năm phút nữa đi ạ?" Cậu bé thương lượng với Tống Bách Lao.
Tống Bách Lao cúi đầu nhìn con trai, cuối cùng thở dài một hơi, "Hai phút."
Cái tên này, chơi với con thôi mà cũng mất kiên nhẫn cho được?
"Để tôi chơi cùng thằng nhỏ cho." Tôi vừa đi về phía họ vừa nói to.
Mắt Tống Mặc sáng lên, giang hai tay về phía tôi: "Mẹ!"
Tôi ôm cậu nhóc vào lòng rồi ngồi xuống cạnh Tống Bách Lao.
"Nửa tiếng nữa sẽ tới bữa tối. Chúng mình chơi đến lúc đó thôi được không?"
Tống Mặc ngồi xoay lưng với tôi nên tôi chỉ nhìn được đỉnh đầu cậu nhóc.
Cậu bé khẽ gật đầu: "Được ạ."
Chỉ cần giải thích nhẹ nhàng thì Tống Mặc sẽ luôn ngoan ngoãn nghe lời.
Tôi lắc lư xích đu, trong khi đó Tống Bách Lao không những không rời đi mà còn nâng cặp chân dài ngoằng lên để tận hưởng niềm vui của trò đánh đu.
"Anh....." Ban nãy vẫn nóng nảy đòi vào nhà luôn cơ mà?
"Hồi nhỏ tôi cũng rất thích chơi xích đu, nhưng là loại xích đu đơn cơ, bay được cao lắm." Hắn dang tay dựa vào lưng ghế, ngửa đầu ngắm hoàng hôn trên trời, "Lạc Thanh Hòa đứng ở phía sau đẩy, còn mẹ bảo vệ đằng trước tránh cho tôi bị ngã."
Người "mẹ" mà hắn nhắc tới hẳn là Tống Tiêu. Xem ra, hắn đã từng có một tuổi thơ rất hạnh phúc.
Tôi muốn hỏi hắn sau này có tìm Tống Tiêu không, liệu có còn trách ông không, nhưng lại sợ làm hắn nổi điên lên.
Có một vài chuyện hắn sẵn sàng chia sẽ, nhưng đến khi tôi hỏi thì sẽ im bặt miệng.
"Hồi tôi còn nhỏ..... chưa bao giờ được chơi xích đu." Hắn nhìn sang, tôi nói tiếp, "Mẹ tôi chưa từng đưa tôi đi chơi những trò này."
Ninh Thi bận ứng phó với đủ loại Alpha cả ngày, nào còn thời gian rảnh để chơi với tôi.
Tống Bách Lao nghe vậy thì cười nhạt: "Thế cậu cũng khổ rồi."
Đong đưa xích đu thêm mười phút, hắn nhận điện thoại rồi đi vào nhà, tôi ôm Tống Mặc một lúc nữa thì điện thoại cũng reo.
Thấy người gọi tới là Ninh Thi, tôi sợ Ưu Ưu ở bên kia xảy ra chuyện nên vội vàng ấn nghe.
"Alo...."
"Đến nới không người nghe điện thoại."
Tôi sửng sốt nhìn xung quanh, sau đó nhìn Tống Mặc đang dựa vào ngực, bảo: "Mẹ nói đi, quanh con không có ai."
"Có phải mày sẽ làm tất cả mọi thứ vì con cái không?" Giọng Ninh Thi bình tĩnh lại ẩn chứa sự tàn nhẫn không sao giải thích được.
Tôi siết chặt điện thoại: "Ý mẹ là gì?"
"Mày giúp mẹ làm một việc, hoàn thành xong mẹ sẽ cho mày 10 triệu. Với số tiền này, mày có thể sống tốt với Ưu Ưu."
Lúc trước bà cho tôi 20 triệu để đồng ý kết hôn với Tống Bách Lao, bây giờ bà lấy 10 triệu ra để tôi làm việc giúp bà, chắc chắn chuyện này chẳng hay ho gì.
"Mẹ định làm gì?"
"Vân Sinh muốn ít thông tin. Mày chỉ cần mở máy tính của Tống Bách Lao, cắm USB mẹ đưa cho vào là sẽ có 10 triệu. Thế nào, đơn giản chứ?"
Tôi gần như đã tin vào miệng lưỡi nhẹ nhàng của bà.
"Đây là gián điệp thương mại đấy." Tôi hạ giọng chất vấn bà, "Không phải nhà họ Chu sắp ký thỏa thuận chiến lúc với Hạ Thịnh à? Sao còn muốn làm điều này?"
Ninh Thi im lặng một lúc, đến khi mở miệng nói tiếp thì giọng điệu trở nên lạnh lùng: "Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, mày nghĩ họ sẽ chia sẻ công nghệ cốt lõi ra chắc? Những thứ họ cho nhà họ Chu chẳng qua chỉ là đống rác thải đã hết giá trị mà họ từng sự dụng. Đằng nào mày cũng chẳng tha thiết với Tống Bách Lao, đây là việc hai bên cùng có lợi, ngại gì không làm? Đừng quên rằng nhà họ Chu mới là hậu thuẫn của mày, mày sẽ chẳng là gì nếu không có chúng tao."
Bà nói "dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình" mà không thấy như đang tự tát vào mặt mình à.
Họ tìm mọi cách để kết hôn với Tống Bách Lao với mục đích thành lập liên minh để hai bên cùng phát triển vững mạnh, giờ còn bắt tôi làm gián điệp thương mại, lẽ nào đây mới là ý định từ đầu của họ? Vậy tại sao đến giờ Ninh Thi mới nói?
Tự dưng đầu óc tôi trở nên rối bời, không thể hình dung ra được, cảm thấy bản thân đã bỏ sót chi tiết nào.
"Nếu, nếu con không làm thì sao?"
Lần này bà trầm lặng lâu hơn: "Mẹ cho mày suy nghĩ vài ngày, mày không cần trả lời mẹ nhanh như thế. Mày không muốn làm thì mẹ cũng chẳng bắt được, dù sao mày cũng là con của mẹ, mẹ còn ăn thịt mày được chắc?"
Nghe xong câu nói cuối cùng của bà, tôi không khỏi rùng mình, sống lưng lạnh toát.