***
【 Nhắc mới nhớ, có lẽ tôi và Tống Bách Lao chính là những điển hình của “bé ngoan” và “bé hư”, chuyện nổi loạn duy nhất tôi từng làm thể hiện rõ ở hình xăm trên bụng. 】
“Lát nữa vào, mày nhớ nói với thợ xăm là muốn che vết sẹo trên bụng.” Ninh Thi ngồi trong xe, hạ cửa sổ xuống một nửa để nói chuyện với tôi, gương mặt u ám đến nỗi người quen nhìn thấy bà cũng không dám đến chào hỏi.
“Con không muốn xăm……” Tôi nhắc lại ước muốn của mình lần cuối cùng dù đã nói đi nói lại vô số lần trên đường đi.
Ninh Thi không thèm nhìn tôi: “Nhanh chân lên, mẹ đậu xe xong sẽ qua chỗ mày.”
Tôi mím môi, quay bước đi vào tiệm xăm.
Khi đẩy cửa kính ra, một bàn tay khác cũng tình cờ đặt trên tay cầm bằng kim loại. Tôi ngẩng đầu lên, trông thấy một Omega xinh đẹp trạc tuổi mình, cậu ấy có đôi mắt hạnh biết cười, mái tóc ngắn được nhuộm màu hồng tím ở phần đuôi.
“Cậu cũng đến xăm hả?” Câu chủ động hỏi tôi.
Tôi dùng sức, đẩy cửa vào tiệm. Tôi cảnh giác trước sự nhiệt tình của cậu, chỉ khẽ “ừm” một tiếng.
“Xăm nốt lần này là hình của tôi hoàn thành.” Omega vén tay áo bên phải lên cho tôi xem hình xăm trên cánh tay.
Đó là hình một con kỳ lân được cách điệu đã gần hoàn thiện, màu sắc tươi sáng, bờm kỳ lân có màu bảy sắc cầu vồng. Trông huênh hoang, nhưng…… khá hợp với cậu.
“Người đẹp, tôi đến rồi đây!” Cậu bước đến quần lễ tân, chào hỏi một cách thân thiết, chỉ chốc lát sau đã đi thẳng vào phòng xăm.
Trước khi đi, cậu ấy quay lại vẫy tay chào tôi, trên môi còn nở một nụ cười rạng rỡ.
Nhân viên lễ tân yêu cầu tôi điền thông tin cá nhân rồi hỏi tôi có thích nghệ sĩ xăm hình nào không, tôi trả lời không, sau đó cô đưa tôi vào một phòng xăm chưa có khách.
Người thợ xăm đang sắp xếp dụng cụ quay nửa người lại, là một Beta nữ trẻ tuổi.
Sau khi nhân viên lễ tân rời đi, người thợ xăm bảo tôi ngồi xuống: “Cậu muốn xăm ở đâu?”
Hai bàn tay đặt trên đùi dần siết thành nắm đấm, tôi cúi đầu, im lặng suốt một lúc lâu.
“Khách hàng?”
Tôi chậm chạp vén áo lên, để lộ ra vùng eo.
“Tôi muốn xăm ở đây?” Tôi ấn nhẹ ngón tay lên chỗ sẹo lồi ở bụng dưới.
Kể từ khi nó xuất hiện trên người tôi, tôi đã luôn để tâm đến nó, bây giờ tôi có thể khắc họa hình dạng gớm ghiếc của vết sẹo mà không cần nhìn vào.
Vết sẹo như một con rết xấu xí đeo bám trên da thịt tôi, rồi từ từ ăn mòn cơ thể và thậm chí cả linh hồn tôi bằng nọc độc.
Người thợ xăm im lặng, lát lâu sau mới hỏi tôi: “Muốn che sẹo đúng không?”
Tôi kéo áo xuông, lí nhí trả lời: “Vâng……”
Người thợ xăm loay hoay với chiếc máy tính trên bàn, sau đó xoay màn hình về phía tôi và nói: “Đây là một số mẫu xăm của các khách hàng trước, cậu nhìn thử xem có thấy thích không?”
Trên màn hình hiển thị rất nhiều hình ảnh với các vết sẹo cùng hình xăm khác nhau. Một số mẫu khéo léo biến vết sẹo trở thành một phần của hình xăm, trông khá sáng tạo, một số khác thì đơn giản và thô hơn, thợ xăm trực tiếp che vết sẹo bằng màu sắc đậm để người ngoài liếc thoáng qua không thấy sẹo, ngoài ra không quan tâm đến độ đẹp hay xấu của hình xăm.
Chắc Ninh Thi muốn kiểu xăm kiểu này.
Nhưng đối với tôi, dù nó có trở thành hình thù gì, có được phủ màu sắc diễm lệ ra sao thì sẹo vẫn chỉ là sẹo.
“Để người ngoài liếc thoáng qua không thấy sẹo” ư, thật là một ý tưởng “lừa mình dối người” đáng buồn.
Tôi chưa bao giờ chống đối Ninh Thi, nhưng đó là lần đầu tiên tôi không nghe theo lời bà dặn. Bà muốn tôi phải che giấu vết sẹo, quên đi nỗi đau và xem mọi chuyện như chưa từng xảy ra, nhưng tôi không muốn vậy.
Tôi muốn mọi người biết rằng tôi bị thương và đang cảm thấy đau đớn vô cùng, trên bụng tôi còn có một vết sẹo rớm máu mà cả đời này sẽ không bao giờ biến mất.
“Hãy xăm cho tôi…… hình miệng vết thương.”
Nghe xong yêu cầu, người thợ xăm xác nhận nhiều lần lại với tôi cho chắc chắn, vẽ xong bản phác họa cô ấy còn hỏi tôi xem có cần xăm giống như thật thế này không và kiến nghị tôi chọn những màu khác để thể hiện phần máu thịt.
“Không, vậy được rồi.” Tôi nhìn bản phác họa trông có phần đáng sợ kia rồi nằm xuống ghế xăm.
Ba tiếng sau, người thợ xăm thu dọn đồ nghề và báo với tôi rằng hình xăm đã xong.
Tôi ngồi dậy, ngó xuống hình xăm sưng đỏ trên bụng rồi quan sát phần thắt lưng dưới của mình trong gương. Hình xăm nối liền mạch từ trước ra sau, trông giống hệt với bản phác họa.
Bây giờ, dù là với tôi hay với người khác, đây chính là một vết thương không bao giờ khép miệng.
Người thợ xăm đi ra khỏi phòng xăm cùng tôi, Ninh Thi đang ngồi ở khu ghế chờ, bà ấy đăng lật xem tạp chí một cách nôn nóng, thấy tôi ra, bà ném tạp chí xuống rồi đứng dậy.
“Thế nào?” Bà kéo áo tôi.
Tôi đưa tay chặn nhưng lại cảm thấy không cần thiết, đành để bà vén áo lên.
Vừa nhìn thấy hình xăm trên bụng tôi, bà sững người, hai giây sau, ngực bà phập phồng lên xuống kịch liệt, trừng tôi bằng ánh mắt phẫn nộ.
Sau đó giơ tay tát cho tôi một cái lệch mặt.
“Ninh Úc, mày muốn làm cái quái gì thế hả?”
Tôi che má không trả lời.
Mọi người trong tiệm xăm đều nhìn chúng tôi, họ như bị ấn nút tạm dựng, cả tiếng hít thở cũng nhẹ hẫng đi. Bộ dáng nổi giận của Ninh Thi quả thật rất đáng sợ.
“Mày không có trí tiến thủ, thích trở thành thằng vô dụng thì cứ làm đi, đừng kéo tao vào chịu tội chung với mày.” Bà chỉ thẳng vào mũi tôi mà chửi, “Từ nay về sau, coi như tao không có đứa con nào giống mày!”
Dứt lời, bà dẫm mạnh gót guốc cao gót xuống sàn rồi lạnh lùng quay người rời đi.
“Phu……” Tôi nhìn theo bóng lưng bà, cất bước muốn đuổi theo nhưng bị người thợ xăm đứng phía sau giữ lấy tay.
“Khách hàng, cậu chưa trả tiền.”
Tôi sửng sốt, xấu hổ không thôi. Nhưng còn lúng túng hơn nữa là tôi chỉ có chưa đến một trăm tệ trong người.
Người thợ xăm nhìn chằm chặp vào đống tiền giấy trên tay tôi, mặt đen lại: “Khách hàng, cậu khiến chúng tôi khó xử quá……”
Hai má tôi nóng bừng, lắp bắp hỏi: “Hay, hay là chị về nhà lấy tiền cùng em nhé?”
Tiệm xăm không chấp nhận đề nghị của tôi, họ nghĩ cứ dền dứ mãi thế này sẽ không xong nên suýt nữa báo cảnh sát.
Nếu Lương Thu Dương không ra hóng chuyện rồi kịp thời trả tiền xăm giúp, có lẽ tôi đã trở thành một thợ làm bánh có tiền án.
Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Tôi mở mắt ra một cách khó khăn, nhưng vừa tiếp xúc với ánh sáng, tôi đã nhắm tịt mắt lại vì thấy đau chói, nước mắt ứa ra từ khóe mắt.
Tôi dần lấy lại được ý thức, khi các giác quan từ từ trở về trạng thái bình thường, cơn đau bắt đầu ập đến.
Tôi nâng tay lên định sờ bụng, nhưng đã bị một bàn tay dày dặn vươn ra từ bên cạnh nắm lấy.
“Cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”
Tôi đảo mắt, trông thấy Tống Bách Lao đang ngồi phờ phạc bên giường. Anh không còn mặc quần áo dành cho bệnh nhân, sau cổ cũng không bịt gạc nữa.
“Em ngủ lâu chưa?”
Anh nắm chặt tay tôi, đôi môi in dấu giữa những ngón tay: “Đã mấy ngày rồi. Túi sinh dục của em bất ngờ bị vỡ và xuất huyết nhiều, may mà khi ấy em đang ở bệnh viện nên được cấp cứu kịp thời, nếu không tình hình sẽ rất nguy hiểm.”
Tôi giật giật đầu ngón tay, khàn giọng hỏi: “Con, con đâu?”
“Con được lấy ra rồi, giờ đang nằm trong lồng ấp trẻ sơ sinh, Lạc Mộng Bạch bảo con phải nằm trong đó đến cuối mùa xuân.” Tống Bách Lao nói, “Con bé xấu quá đi mất, đỏ hỏn, giống hệt một con chuột nhỏ.”
Tôi trừng mắt nhìn anh, cố gắng rút ngón tay ra nhưng không đủ sức để di chuyển.
Tống Bách Lao nói tiếp: “Bé gái có đôi mắt rất giống em, lớn lên chắc phải xinh lắm.”
Nghe đến đây, tôi mới thoáng nguôi giận.
“Mẹ ơi!” Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tống Tiêu dẫn theo Tống Mặc bước vào, vừa thấy tôi đã tỉnh, Tống Mặc chạy vọt ngay đến bên giường.
“Mẹ ơi, mẹ dậy rồi!” Cậu bé hào hứng kể, “Con vừa đi xem em gái về, em gái đáng yêu lắm, nhỏ nhắn, lại còn hồng hào nữa!”
Nghe thấy chưa nghe thấy chưa, khả năng diễn đạt bằng ngôn ngữ của đứa trẻ giờ còn giỏi hơn Tống Bách Lao gấp mười lần. Cùng nói đến một chủ thể mà sao cảm xúc toát ra từ lời lẽ của hai người lại chênh lệch đến vậy?
Tống Tiêu cũng bước đến bên giường: “Hai ngày nay bọn chú đợi cháu tỉnh mãi, không ngờ mới ra ngoài nửa tiếng cháu đã tỉnh rồi. Còn cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
“Bụng đau ạ……”
Chú sờ trán tôi, cười bảo: “Cháu đã ngủ suốt hai ngày bị đau nhất rồi, gắng thêm hai hôm nữa sẽ hết đau thôi. Lần này bác sĩ đã cắt bỏ hoàn toàn túi sinh dục của cháu, sau này cháu sẽ không phải chịu tội thế này nữa.”
Cảm ơn trời đất.
Nỗi đau do vỡ túi sinh dục đã trở thành nỗi ám ảnh đối với tôi, tôi thật sự không muốn trải nghiệm nó thêm lần thứ hai.
Hai ngày sau, vết mổ của tôi không còn đau nữa. Trong khoảng thời gian này, Lương Thu Dương đến thăm tôi còn mang theo một loạt đồ dùng trẻ em mà cậu mua cho Ninh Hi như núm vú giả, bình sữa và thậm chí cả chục bổ quần áo trẻ em giành cho trẻ từ một đến mười tám tháng tuổi.
“Bộ này xinh không!” Cậu lấy một chiếc váy nhỏ màu hồng trong túi ra đưa cho tôi xem.
Tôi gật đầu: “Xinh lắm.”
Tống Bách Lao đứng bên cạnh khịt mũi: “Thấy gớm.”
Lương Thu Dương chợt cau mày, cậu lật lại đống quần áo, bĩu môi lầu bầu: “Không xinh ư?”
Tôi và Lạc Mộng Bạch đồng thời gửi cho Tống Bách Lao cái nhìn mang ý cảnh cáo.
Tống Bách Lao ngoảnh mặt đi coi như không có gì xảy ra, sau đó không bình luận gì nữa.
“Không xinh thật à?” Lương Thu Dương cho Lạc Mộng Bạch xem chiếc váy hoa nhỏ rồi hỏi ý kiến cô.
“Xinh.” Lạc Mộng Bạch lập tức nói, “Xinh đến nỗi em cũng muốn mặc.”
Tiếng cười chế nhạo phát ra từ cổ họng Tống Bách Lao, nhưng vì âm lượng không rõ ràng nên chỉ có tôi ngồi gần mới nghe thấy được.
Tôi liếc anh một cái, anh nhìn tôi rồi nở nụ cười khiêu khích như muốn nói: “Anh cứ cười đấy, em làm gì được anh nào.”
Đúng là tôi không làm gì được anh ấy thật.
Sau khi xuống được giường, Tống Bách Lao dìu tôi đến phòng cho trẻ sơ sinh để nhìn con.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng trông con bé nhỏ tí, da đỏ nhăn nheo, quả thật…… không…… xinh cho lắm.
“Đang ngủ.” Tống Bách Lao chỉ tay lên mặt kính, “Em thấy mắt con bé giống em không?”
Trong phòng còn có nhiều trẻ sơ sinh khác, thành thật mà nói, tôi chẳng thấy chúng khác nhau là bao, chưa kể bây giờ Ninh Hi mới được hơn hai mươi tuần tuổi, đường nét trên mặt con bé chưa phát triển hết, không hiểu sao anh lại thấy con giống tôi được.
Nghĩ vậy thôi chứ tôi vẫn gật đầu lia lịa.
“Ừ, giống em.”
Anh nắm tay tôi, ánh mặt thật dịu dàng: “Cái mũi giống anh.”
Tôi nhìn chiếc mũi nhỏ, trông còn tẹt dí hơn cả những đứa trẻ khác vì chưa được phát triển đầy đủ của Ninh Hi, phụ họa với tâm trạng phức tạp: “……Ừ, giống anh.”
Tôi xuất viện đúng vào ngày thứ ba diễn ra cuộc bầu cử nghị sĩ.
Đúng như dự đoán, nhờ chiếm được thiện cảm của giai cấp Beta, Lạc Thanh Hòa đã dẫn đầu toàn thành phố về tổng số phiếu bầu, nếu không có sự cố bất ngờ nào xảy ra, ông sẽ trở thành một trong bốn tân nghị sĩ của Hương Đàm.
Tôi sợ ông ta đột nhiên đến bệnh viên thăm đứa nhỏ sẽ phải đụng mặt với Tống Tiêu, nhưng sau đó tôi lại cảm thấy bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, chiến dịch tranh cử bận rộn như vậy, sao ông ta còn thời gian tới bệnh viện thăm con tôi được. Không ngờ vào ngày tôi xuất viện, ông ta đến thật. Lạc Thanh Hòa chỉ đứng bên ngoài phòng dành cho trẻ sơ sinh, nhìn Ninh Hi qua tấm cửa kính tầm mười phút rồi rời đi luôn, không gặp Tống Tiêu.
Khi Lạc Thanh Hòa nhìn Ninh Hi, tôi nhận ra ông đang cười. Nụ cười nhẹ nhàng nhanh chóng biến mất như chỉ là ảo giác.
Số lần biểu cảm này xuất hiện trên gương mặt ông có lẽ chỉ đếm được bằng một bàn tay. Vậy nên ngay cả khi Tống Bách Lao nói với tôi rằng Lạc Thanh Hòa đến chỉ để thể hiện sự coi trọng của ông ta đối với “con dâu” Beta là tôi trước mặt công chúng và thiết lập hình tượng bản thân, tôi vẫn thấy ông tới thăm Ninh Hi với tấm lòng chân thành.