Khoảng một lúc sau, đôi mắt kiều diễm kia liếc sang bên cạnh, lên tiếng lạnh thấu xương:
-Hai phút…anh ở gần tôi lắm à.
Hắc y kia đã ngồi nngay bên cạnh từ khi nào khẽ gật đầu. Miêu Nguyệt dơ tay trái đến trước mặt hắn, mắt nhìn vào ngón áp út.
-Làm sao để tháo nó ra?
-Đã bảo rồi, chỉ người đeo vào mới có thể tháo ra – hắn cười nói
-Tháo ra – lời cô nói như ra lệnh
-Nó cũng đâu có ảnh hưởng gì, còn tôn lên bàn tay ngọc này nữa – Hắn cười gian xảo, chỉ chỉ vào tay cô
Miêu Nguyệt hừ một tiếng lạnh, đúng là điệu cười vô lại, cái gì mà không tổn hại chứ? Ít nhất là có thiết bị định vị mới khiến hắn tìm được cô.
-Tháo nó ra hoặc là tôi giết anh
-Giết anh? Haha.. giết anh rồi thì em đành đeo nó suốt đời đi. Chỉ trừ phi…em kết hôn
-Kết hôn? – Cô hơi sững sờ, đầu đẩy dấu hỏi chấm.
-Ừ..kết hôn thì đương nhiên phải đeo nhẫn cưới cùng chồng rồi – Sói đêm mỉm cười tinh quái.
Cô cười nhạt. Kết hôn? Đây là việc mà cô chưa bao giờ nghĩ đến, liệu không biết cô có còn sống đến lúc hoàn thành con đường trả thủ này để tìm cho mình hạnh phúc không? Cũng không biết rằng ai sẽ muốn kết hôn với một ke tay dính đầy máu như cô chứ? Miêu Nguyệt đâu hề muốn giết người, nhưng cuộc sống vốn bất công, mọi thứ đã xô đẩy cô đến con đường này, nào còn có thể quay lại.Kết hôn..đối với cô chỉ là hư ảo.
Thế nào?..ác nữ sợ ế sao? – thấy nét buồn trong mắt cô, Sói Đêm mở miệng giễu cợt.
Miêu Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, bỗng nhiên lại bật cười. Không hiểu vì sao khi ở gần hắn luôn có một cảm giác rất đặc biệt, vừa quen thuộc lại vừa khác lạ, thanh thản lại vừa thú vị. Còn gần Thiên Ngạo, Miêu Nguyệt chỉ biết cảm nhận bằng hai từ: kì lạ. Kì lạ là có những lúc uất ức đến gần trào lệ, có những lúc hồi hộp khi gần hắn hay nghe hắn nói lời hàm ý, có lúc muốn gần hắn, có lúc lại muốn hắn xéo đi thật xa.
-Không lo ế đâu…anh nguyện hy sinh thân mình lấy em. Em sau này nhất định là vợ anh – Sói Đêm lại châm thêm một câu, nụ cười tà mị trên môi vẫn không tắt.
Gì chứ? Nguyện hy sinh lấy cô? Hừ.. Cả Thiên Ngạo và hắn đều thích bá đạo như thế. Một kẻ nói cô là hôn thê trọn kiếp, một kẻ lại nói cô nhất định là vợ hắn. Miêu Nguyệt ơi là Miêu Nguyệt, rốt cuộc mi nên đặt vài phần tỉ lòng tin vào kẻ nào?
( Tác giả: Nguyệt tỷ tỷ…tỷ thích ai?
Miêu Nguyệt: không biết, không phải do cô quyết định cả sao?
Tác giả: *cắn vạt áo* muội thật cũng chả biết tỷ thích ai)
-Anh vẫn không tháo? – Cô cau mày nhìn hắn, đáp lại cô là cái hắc đầu với vẻ mặt vô tội.
Miêu Nguyệt nheo mắt nhìn, nửa ngày sau mới mở miệng:
-Không tháo cũng được, coi như là quà được không?
Quà tặng? Sói Đêm mắt khó hiểu nhìn cô. Miêu Nguyệt liếc xuống chiếc đồng hồ trên tay:
-0:15, đã bước sang ngày sinh nhật của tôi rồi
Cô nở một nụ cười, nụ cười ấy phút chốc khiến hắn mất đi thần hồn, nhưng soa nụ cười ấy đau thương đến như vậy?
-Muốn đi cùng tôi không? Miêu Nguyệt nghiêng đầu cười với hắn, ánh mắt chứa tia hy vọng
Sói Đêm gật đầu, cùng cô nhảy xuống. Chẳng biết đi bao lâu, trên đường cả hai không hề nói với nhau tiếng nào. MÃi đến khi rẽ vào một hẻm nhỏ ở ngoại ô, mọi thứ hoàng tàn đến mức đáng sợ, chỉ còn lại lác đác vài căn nhà mục nát như bị thiêu rụi. Hắn và cô tiếp tục đi đến một căn biệt thự cô, căn biệt thự rất lớn, kiến trúc trang nhã, quý phái, nhưng xung quanh đã bao trùm bởi cỏ cây và hoa dại, tường phủ đầy rêu phong, thật giống như những căn nhà ma đáng sợ trong truyện hay phim.
Miêu Nguyệt cùng Sói Đêm nhảy qua hàng rào đã mòn rỉ, cô đứng trước căn nhà đó lặng một hồi lâu.
-Sinh nhật người ta chắc vui lắm, đối với tôi, snh nhật…chính là ngày tàn nhẫn, một ngày thảm khốc.
Sói Đêm không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô, thì ra cô ta lãnh khốc như vậy cũng do phải chịu nhiều thương tổn lớn như thế.
-Nếu lúc đó tôi không đòi ba mẹ dẫn mình đi chơi, có lẽ..có lẽ họ đã không bỏ tôi ở lại đây một mình – Giọng Miêu Nguyệt ngày càng run, cô cố cắn chặt môi kìm nén dòng lệ ngấn đầy hai mắt không trào ra.
-Vậy tổ chức của em? – hắn ngập ngừng
-Đúng vậy..chỉ để trả thủ
Sói Đêm không hỏi thêm nữa, chỉ sợ càng chạm vào vết thương trong quá khứ của cô. Nhưng mà kẻ đứng đầu Sư Tử Đỏ – Thiết Đồng, chẳng lẽ ông ta chỉ một lòng muốn trả thù giúp người bạn quá cô của mình sao? còn hao tổn bao nhiêu tiền của và công sức để gây dựng băng đảng này chẳng lẽ không có mục đích gì khác? Nghĩ vậy nhưng hắn không hề nói ra, đành giấu tạm trong lòng, đợi khi mọi chuyện ổn thòa, hắn nhất định sẻ đưa cô đi tránh khỏi nơi máu tanh này.
Miêu Nguyệt xoay người, mắt thấy đóa diên vỹ nở rô đẹp tươi mọc dại gần đó, cô thuận tay ngắt bước đi. Được chừng chục bước, Sói Đêm thấy cô quỳ trước hai gò dất vun cao, cỏ mọc um tùm, tay cô đặt đóa diên vỹ vừa ngắt ban nãy lên.
-Đây là mộ ba mẹ em sao? – hắn đứng sau cô, mắt nhìn hai gò đất trước mặt mà hỏi
-Thực ra thì không phải. Họ mất, nagy cả tro cốt cũng tứ tán khắp nơi. Bác Thiết Đồng khôgn cho tôi đến đây, sợ tôi nhớ lại quá khứ mà thương tâm nên đã dựng hai phần mộ gần Thiết gia. Nhưng tôi muốn ba mẹ ở nơi này nên tự mình đến đây mà vun hai gò đất này. Uổng cho ba mẹ tôi, sống luôn quá lương thiện, đến khi chết đi lại không có được nơi an nghỉ tử tế.
Cô cười chua chát, đột nhiên kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn. Sao lại như thế? Ma xui quỷ khiến gì khiến cô kể hết cho hắn nghe thế này? Nếu hắn thật sự là tay chân của kẻ thủ thì…Hay cho Miêu Nguyệt, mày cùng có lúc ngu xuẩn như thế này.
Sói Đêm thấy ánh mắt lửa giận của cô thì hiểu ngay ý, vội lơ đãng nhìn ra chỗ khác.
Miêu Nguyệt liếc xéo hắn một cái. Nhưng thật sự cô ở gần hắn luôn có cảm giác rất an toàn, còn khá tin tưởng đến kì lạ, thậm chí cho dù cô không nói có lẽ hắn cũng sẽ tự biết. Ấy vậy mà Miêu Nguyệt chẳng hề biết chút gì về hắn, thực ra hắn như thế nào?
Bất chợt, cô thấy Sói Đêm cũng quỳ xuống bên cạnh cô, tươi rói mà nói:
-Ba mẹ yên tâm, con nhất định chăm sóc vợ tương lai thât tốt – sau đó vái hai cái.
-Không phải hôm nay là sinh nhật sao? Anh dẫn em đi chơi – nói rồi kéo cô đứng dậy
Miêu Nuyệt hơi lưỡng lự, không biết Thiên Ngạo đã ngủ chưa, hắn từng nói…nếu đi với tên này còn hắn?
- Sợ tên kia giận sao?- Yên tâm, có giận hắn cũng không giết chết em đâu- Nói rồi không đợi cô kịp phản ứng đã kéo đi.