Trong khi tiến bước qua những cảnh quan đầy hiểm nguy, họ cũng phải đối mặt với sự tấn công của các đạo tặc hoặc những nhóm quân cướp tàn bạo, luôn ẩn nấp sẵn sàng tấn công bất cứ ai mà họ cho là con mồi dễ dàng.
Trong một trận đánh kịch tính, họ phải chiến đấu với một băng cướp lưu đày, mà những kẻ này không do dẫn đầu bởi một tên cướp tàn nhẫn, luôn đặt ra những chiến thuật gian trá để tiêu diệt kẻ địch. Dưới sức ép của sự hiểm nguy và sự tàn bạo của đối thủ, mỗi đòn tấn công và phòng thủ đều trở nên quyết liệt và quyết đoán hơn bao giờ hết.
Dù phải đối mặt với những thử thách khó khăn và nguy hiểm, lòng tin và đoàn kết của Thiên Long Môn không hề giảm đi. Mỗi chiến binh cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, hướng về phía hoàng đô với hy vọng và quyết tâm không gì có thể làm mờ đi.
Trong khi tiến bước qua vùng đất hoang vu, nhóm đệ tử Thiên Long Môn bất ngờ bị tấn công bởi một nhóm cướp có vũ trang. Không sợ hãi, họ nhanh chóng sắp xếp thành hàng và chuẩn bị sẵn sàng đối phó.
Đứng đầu nhóm đối mặt với tên cướp dũng mãnh, một trong số đệ tử Thiên Long Môn nói: “Xin lỗi, nhưng chúng tôi đang đi về hướng hoàng đô. Không có gì ở trong túi của chúng tôi mà bạn muốn.”
Tên cướp, một gã lưu manh với ánh mắt lạnh lùng, chỉ cười méo mó và nói: “Có lẽ không phải mọi người đều trung thành với lời nói của mình, phải không? Để tôi kiểm tra thử.”
Một đệ tử khác trong nhóm đưa ra: “Chúng tôi không có gì đáng giá, chỉ là một nhóm người đi về phía hoàng đô. Nếu bạn để chúng tôi đi, chắc chắn sẽ không có rắc rối gì.”
Gã cướp vẫn giữ vững vẻ lạnh lùng, nhưng trong mắt lại hiện lên một chút phân vân. “Tôi không thích nói chuyện dài dòng,” gã ta nói, “nhưng nếu đúng như lời bạn nói, thì hãy đi. Nhưng hãy nhớ, nếu tôi bắt gặp bất cứ điều gì không ổn, tôi sẽ không do dự.”
Khi một nữ đệ tử vô tình làm rơi một viên đá quý từ túi của mình, tên cướp bất ngờ nhìn thấy và phản ứng ngay lập tức.
“Ah, cái gì đây?” gã cướp nói, ánh mắt sáng lên trong sự hứng thú. “Đây là một món quà ngon lành, chứ không phải một phần của câu chuyện của các người, phải không?”
Nữ đệ tử lúng túng, cố gắng giải thích: “Xin lỗi, điều này là một sự tai hại. Đó là một viên đá quý mà tôi đã quên mình mang theo.”
Nhưng gã cướp không lắng nghe. Ánh mắt của hắn lạnh lùng khi hắn nói: “Đồ tốt không thể qua mặt được tôi. Hãy đưa nó cho tôi, và chúng tôi sẽ không gây rắc rối gì cho các người.”
Nữ đệ tử cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng giữ vững: “Xin lỗi, nhưng viên đá này không phải là của bạn. Nó có ý nghĩa đặc biệt đối với tôi và tôi không thể để nó rơi vào tay của người khác.”
Gã cướp nhìn nữ đệ tử với ánh mắt đầy bạo lực, nhưng sau đó lại cười to: “Cảm ơn vì phần quà này. Nhưng tôi sẽ lấy nó một cách tự nguyện, bất kể bạn thích hay không.”
Khi một tên cướp thô tục dám đề nghị cô nương xinh đẹp đi theo làm quý phi của đại ca, sự phản đối ngay lập tức bùng nổ từ nhóm đệ tử.
“Đám cướp không biết điều! Lạy chúa, hãy ngăn hắn lại!” một đệ tử nam gầm lên, ánh mắt căng thẳng.
“Cậu nghĩ mình là ai?” một đệ tử khác, cô gái mạnh mẽ, không kém cạnh, quát lớn. “Không ai trong chúng tôi sẽ để phụ nữ bị bắt cóc một cách dễ dàng như thế!”
Những lời phản đối kịch liệt càng làm tăng thêm sự lo lắng và căng thẳng giữa hai phe. Cô gái đang bị cướp bắt giữ cảm thấy sự bảo vệ từ những người bạn đồng đội, sự đoàn kết và quyết tâm chống lại tội ác làm cho cô cảm thấy an tâm hơn.
Dạ hành giữ chặt vai lý phong, nhấn nhủ:
“Lý phong, chúng ta phải giữ bình tĩnh. Đa số trong chúng ta mới nhập môn, không có kinh nghiệm chiến đấu như chúng nó. Đánh lại chúng không phải lúc này. Chúng ta cần tìm cách tránh né và tìm lối thoát hiểm cho cả nhóm.”
Lý phong nhìn về phía dạ hành, cảm ơn sự khôn ngoan và bình tĩnh của đồng đội. anh nhấm nháp một hơi thở sâu, đồng ý với lời khuyên đó.
“Đúng vậy,” Lý phong nói, “Chúng ta phải tìm cách tránh xa chúng và bảo vệ nhau. Cùng nhau, chúng ta sẽ vượt qua khó khăn này.”
Dạ hành chớp mắt nhận ra nguy cơ, nhưng đã quá muộn để ngăn cản. Trong nháy mắt, nam đệ tử đã rút kiếm tấn công đám cướp. Dạ hành nhắm mắt lại, nhận biết rằng sự bất cẩn này có thể dẫn đến hậu quả không lường trước được.
Cuộc chiến bắt đầu, âm thanh kiếm đao va chạm vang lên, và hơi thở căng thẳng tràn ngập không khí. Dạ hành và lý phong nhanh chóng đứng về phía các đồng đội, cố gắng bảo vệ họ khỏi sự tấn công của đám cướp.
Dạ hành định chỉ huy đồng đội tấn công một cách cẩn thận, nhưng cảm xúc của anh bắt đầu trỗi dậy. Trong tâm trí của anh, sự lo lắng về sự an toàn của các đồng đội đang trở thành ưu tiên hàng đầu.
Kinh Vũ, một đệ tử ngoại môn của Thiên Long Môn, với vẻ mặt dửng dưng và giọng nói quyết đoán, cất tiếng lên:
“Thả tiểu sư muội ra, đám súc sinh!”
Những lời này phản ánh sự bức xúc và sự quyết tâm của Kinh Vũ, không chịu đựng được khi thấy cô gái bị bắt làm con tin.
Dạ hành đáp lại, giọng nói vẫn điềm tĩnh nhưng chứa đựng sự quyết đoán: “Hãy giữ bình tĩnh, Kinh Vũ. Chúng ta cần phải tính toán kỹ lưỡng trước khi hành động.”
Sự căng thẳng trong không khí tăng lên khi mỗi người trong nhóm cảm nhận được nguy cơ càng trở nên ngày càng lớn.
Tên cướp, với ánh mắt lạnh lùng và giọng điệu cay đắng, nói lên:
“Ngươi cứ cố gắng mà đứng ra, chàng kiếm sĩ trẻ tuổi. Chúng ta có thể giải quyết vấn đề một cách dễ dàng hoặc khó khăn tùy thuộc vào ý định của ngươi.”
Lời đe dọa của hắn phản ánh sự tàn nhẫn và quyết liệt, không chịu sự phản đối từ bên ngoài. Ông ta tỏ ra không mủi lòng với sự can đảm của người đứng lên chống lại.
Lý Phong, với đòn chém linh hoạt và nhanh nhạy, một cách đầy dũng mãnh, tiến lên và hạ gục hai tên cướp trong một thoáng chốc. Sự bất ngờ và tốc độ của đòn tấn công khiến họ không kịp phản ứng, và họ ngã xuống với vẻ mặt kinh hoàng.
Ánh mắt của Lý Phong không chứa sự thương xót, mà toát lên sự quyết đoán và mạnh mẽ, sẵn sàng đối mặt với mọi thách thức và nguy hiểm trên con đường của mình.
Lý Phong bất ngờ cảm nhận được sự phản kích từ tên thủ lĩnh đám cướp. Một đòn tấn công nhanh nhẹn đã xuyên qua vai anh, gây ra một vết thương nhẹ nhàng nhưng đủ để khiến anh phải lùi lại. Anh cảm thấy một chút đau nhức, nhưng ý chí chiến đấu không hề suy giảm.
Lý Phong lùi về phía đồng đội, sẵn sàng chiến đấu tiếp, với ánh mắt vẫn rực rỡ đầy quyết tâm. Đám cướp phải đối diện với sự kiên định và dũng mãnh của anh, không chừng nào họ không thể đánh bại được.
Dạ Hành cẩn thận băng bó vết thương của Lý Phong, bày tỏ sự quan tâm và lo lắng. bảo đồng đội tìm đan dược để điều trị thương vết của Lý Phong, nhấn mạnh rằng sức khỏe của huynh là trên hết. anh nhấn mạnh rằng nếu không hồi phục nhanh chóng, họ sẽ dễ dàng trở thành mục tiêu cho kẻ thù.
Thủ lĩnh của đám cướp, một người tàn ác và hùng mạnh, đứng trước Dạ Hành và nhóm đệ tử. Anh ta nhìn chằm chằm vào họ, ánh mắt rợn người, và nói với giọng điềm đạm nhưng đầy uy quyền:
“Ta chẳng cần biết ai các ngươi là ai, cũng chẳng quan tâm. Ở đây, quyền lực chỉ thuộc về ta, và đồn này sẽ không để bất cứ kẻ nào tự do đi qua mà không trả giá. Các ngươi chưa hề biết thế lực mà ta đang đứng sau. Vậy thì, các ngươi muốn làm gì?”
dạ hành nhanh trí đáp: bọn ta chỉ muốn bình an rời đi, nếu các người còn ép người quá đáng bọn ta chỉ có thể tiếp đến cùng thôi
Thủ lĩnh cướp nghe lời đáp của Dạ Hành và mỉm cười một cách xấu xa. Anh ta nghiêng đầu nhẹ và nói:
“Haha, bình an rời đi à? Đúng là người hài lòng dễ dàng. Nhưng ở đây, không có điều kiện nào như vậy. Để các ngươi rời đi, ta cần một thứ: tiền vàng. Rất nhiều tiền vàng!”
Thủ lĩnh cướp lại tiếp tục, giọng điệu lạnh lùng và quyết đoán:
“Và cả mạng của các ngươi, hãy đền mạng cho đàn em của ta. Đó là giá để được tự do. Nếu không, chúng ta sẽ không tha cho bất kỳ ai.”
Thủ lĩnh cướp tiếp tục ám chỉ:
“Sau khi gặp Diêm Vương, hãy nói là các ngươi đắc tội băng hắc lang nên phải chịu hậu quả. Đó là luật lệ của thế giới này, không ai có thể thoát khỏi.”