Hầu Thụy vốn đang hếch cằm, trưng vẻ mặt khinh bỉ nghe xong, nhịn không được quay đầu nhìn San Nương.
Mà chỗ tiên sinh chưa đáp lời, giọng phụ nhân béo đã vang lên trước tiên: “Còn nói gì nữa?! Nhìn mặt con trai ta kìa, tất cả đều do ca ca ngươi đánh!”
Đuôi lông mày San Nương khẽ động, chuẩn xác nhìn mặt thiếu niên kia, sau đó lại nhìn hai thiếu niên khác, hỏi phụ huynh của bọn họ: “Hai vị này cũng do ca ca ta đánh?”
“Đương nhiên!” Vẻ mặt phụ huynh hai nhà cũng tức giận.
San Nương gật đầu, đột nhiên không hiểu nói: “Có một mình ca ca ta đánh ba người các ngươi?! Có phải đầu óc ca ca ta bị hỏng không?! Hoặc là nói huynh ấy cho rằng mình thần thông có ba đầu sáu tay, có thể lấy một địch ba?! Nhưng ta không thấy thế, trên người ca ca ta cũng có thương tích. Xem ra ngược lại là ba đánh một hợp lý hơn, đúng không?”
Nàng nghiêng đầu nhìn tiên sinh.
Tiên sinh cứng nhắc. Thực tế, rốt cuộc là ai đánh ai và vì sao đánh nhau, đến bây giờ tiên sinh còn chưa biết rõ ràng. Nếu không phải bốn người này đều ngoan cố không chịu mở miệng, thì tiên sinh sẽ khôngtức giận đến mức mời phụ huynh.
Mà lý do tiên sinh chỉa mũi nhọn vào Hầu Thụy, không chỉ vì thái độ của Hầu Thụy và Ngũ lão gia khôngphối hợp, mà còn vì Hầu Thụy nổi tiếng là quỷ gây sự trong học lý —— Ba ngày không đánh sẽ nhảy lên lật ngói —— cho nên theo bản năng trong lòng tiên sinh nhận định người gây sự nhất định là Hầu Thụy.
Bây giờ bị San Nương chỉ vào mũi hỏi như vậy, tiên sinh mới phát hiện chỗ bất công của mình, lập tức nghẹn họng.
Cho đến khi buộc tiên sinh trốn tránh tầm mắt nàng, San Nương mới dời mắt nhìn ca ca nàng, hỏi: “Cuối cùng xảy ra chuyện gì?”
Ai ngờ lúc này Nhị ca nhà nàng lại vặn cổ, cực kỳ muốn ăn đòn trả lời nàng một câu: “Bọn nó thèm ăn đòn!”
San Nương híp mắt. Nếu hiện tại không ở trước mặt bàn dân thiên hạ, thì nàng sẽ nhịn không được muốn đánh tên đại ca mới thực sự thèm ăn đòn này.
Quả nhiên, Hầu Thụy vừa dứt lời, phụ nhân béo kia lập tức nhảy dựng lên, “Nghe đi nghe đi, đánh người còn nói hùng hồn đầy lý lẽ thế, cho dù Hầu gia các người gia nghiệp lớn mạnh, cũng không thể ức hiếp người vậy…”
Đột nhiên San Nương xoay người nhìn phụ nhân béo kia.
“Vị phu nhân hữu lễ rồi.” Đầu tiên nàng nhún gối nho nhã lễ độ chào, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Lúc ta vừa vào chỉ nghe phu nhân không ngừng chỉ trích ca ca ta không đúng, phụ mẫu ta không đúng, bây giờ ngay cả tộc Hầu thị của ta cũng bị kéo vào. Tội danh lớn vậy, ta và ca ca không gánh nổi. Xin hỏi phu nhân, rốt cuộc ca ca ta bắt nạt người thế nào? Lấy một đánh ba?! Hầu gia ta bắt nạt người thế nào?! Phá phách cướp bóc quý phủ?! sự thật hôm nay chúng ta còn chưa biết rõ, phu nhân đã chụp tội danh lên đầu rồi. Người biết chỉ nói phu nhân thương con trai, không biết còn tưởng phu nhân là nữ nhân chanh chua không nói đạo lý đấy!”
Quế Thúc đang khoanh tay đứng đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn San Nương, khóe môi quỷ dị co rút mộtcái.
Phụ nhân béo bị lời nói của San Nương kích động đến mức xù lông, cuốn ống tay áo, nhanh chóng vọt tới chỗ San Nương, miệng thì la hét: “Ngươi mắng ai là nữ nhân chanh chua?!”
San Nương nheo mắt, chỉ mới kích phụ nhân này vài câu, không ngờ đột nhiên có người dùng sức kéo nàng, một khắc sau nàng được người ta che chở phía sau.
Nhìn tấm lưng trước mắt mặc dù không dày rộng nhưng thẳng tắp, San Nương không khỏi trợn mắt nhìn, đến lúc này nàng mới phản ứng kịp đây là lưng của ca ca Hầu Thụy nàng.
Mà nàng cũng không ngờ Hầu Thụy với vẻ mặt duy ngã độc tôn đó sẽ đứng ra che chở nàng…
Hai kiếp chưa từng được người ta bảo vệ như vậy, vành mắt San Nương đột nhiên nóng lên.
Nàng được Hầu Thụy kéo ra, nên phụ nhân béo kia không thắng kịp, thẳng tắp đụng vào người Hầu Thụy.
Hầu Thụy thuận tay đẩy bà ta ra, ai ngờ phụ nhân đó hét lên, che bộ ngực to, sau đó xoay đầu giậm chân kêu to với tiên sinh: “Vô lễ kìa! Tiên sinh mau nhìn đo, ở trước mắt tiên sinh mà thằng nhãi con này còn dám chiếm tiện nghi của ta, người hèn hạ kiểu này thư viện còn lưu lại sao?”
San Nương hung hăng híp mắt, dùng sức kéo Hầu Thụy ra phía sau nàng, hếch cằm nói với phụ nhân kia: “Lời này của phu nhân thú vị thật. Lúc nãy mọi người đều mở to mắt chứng kiến! Vốn phu nhân đứng ở đó, ta và ca ca vẫn luôn đứng ở đây không hề động. Rốt cuộc là ai đối với ai yêu thương nhung nhớ, không nói rõ ràng. Phu nhân không biết tự trọng lại bôi xấu danh tiết của ca ca nhà ta! Giống như phu nhân đã nói, Hầu gia nhà ta có đại nghiệp to lớn nhưng vào cửa nhà ta không dễ đâu. Huống chi Đại Chu hiện nay không giống tiền triều, không phải phu nhân ở chỗ này kêu ‘vô lễ’ là ca ca ta phải chịu trách nhiệm với trinh tiết của phu nhân. Hơn nữa cho dù phu nhân nảy sinh tâm tư khác cũng phải xem trường hợp một chút, lão gia và công tử quý phủ vẫn còn ở đây đấy!”
Lời này... đủ ác độc!
Tiên sinh nhịn không được nghẹn họng trân trối nhìn người đứng đầu nữ học đã nghỉ bệnh một tháng nay. Trong thư viện ai không biết hiền danh của Hầu Thập tam nương? Ai không biết tiểu cô nương này dịu dàng hiền lương nhất, trước giờ gặp người lạ đều đỏ mặt. Hôm nay Thập tam cô nương này chẳng chút xấu hổ ở trước mặt nhiều người nói nào là ‘yêu thương nhung nhớ’, nào là ‘trinh tiết, danh tiết’… Tiểu cô nương bình thường vừa nghe mấy từ đó, không phải đều bịt tai đỏ mặt ư? Sao vị này có thể thốt ra từng câu từng chữ chứ…
Vì vậy, đột nhiên tiên sinh tâm ý tương thông với Ngũ lão gia đang bế quan tu luyện kia, nhịn không được trong lòng hoài nghi: Thập tam cô nương này trúng tà rồi?
Mà rõ ràng phụ nhân béo ấy đã quen ngang ngược ở nhà, ngay cả lão gia nhà bà ta bị San Nương tát thẳng vào mặt cũng chỉ rụt đầu trốn phía sau, buồn bực không lên tiếng, ngược lại con trai mặt mũi sưng húp có vài phần chính trực, nổi giận gầm lên một tiếng muốn xông qua.
Đương nhiên Hầu Thụy không khoanh tay đứng nhìn muội muội chịu thiệt, cũng xông lên đối đầu với thiếu niên kia.
Do đó, nhất thời trong phòng loạn thành một đống. Phụ nhân kêu khóc, thiếu niên tức giận mắng, mấy người trưởng thành vừa kéo hai con gà chọi thiếu niên ra vừa hô quát, cộng với tiếng tiên sinh đập chặn giấy ‘bốp bốp’ trên bàn, chấn động đến mức dù San Nương đã tránh sang cạnh cửa từ lâu cũng nhịnkhông được đưa tay bịt tai.
“Quả nhiên phải cần đại cô nương ra mặt.”
Bỗng nhiên một giọng nói vang bên tai nàng.
San Nương cực kỳ kinh ngạc quay đầu lại, mới phát hiện lão chuột tinh Quế Thúc không biết từ lúc nào cũng bắt chước nàng lui đến cạnh cửa.
San Nương bất mãn trợn mắt: “Vừa rồi sao ông không cãi lại câu nào?!”
“Thỉnh cô nương thứ lỗi,” Quế Thúc hạ thấp người với San Nương, sau đó khoanh hai tay, khóe môi nở nụ cười: “Dù sao tiểu nhân chỉ là một quản sự, đụng chạm mấy vị phụ huynh kia, người ta cũng chỉ nóiđầy tớ vô lễ, e rằng không những không giúp được đại gia mà còn liên lụy đến bản thân mình.”
Lão chuột tinh nhìn San Nương, cười nói: “May có cô nương ra mặt, nếu không đại gia phải chịu thiệt rồi.”
Mặc dù San Nương nhíu mày nhưng trong lòng nàng hiểu lời Quế Thúc nói là thật.
Đúng như Quế Thúc nói, ông chỉ là một hạ nhân, thân phận có cao cũng không có biện pháp chống lại mấy vị phụ huynh kia. Dù có lòng muốn cãi lại, chỉ sợ cũng không ai chịu nghe ông nói. Càng hỏng bét hơn là, không chừng như Quế Thúc ám chỉ, nếu phụ huynh nhà nào ngang ngược động thủ đánh người, e rằng ông chỉ có thể cắn răng chịu đòn…
Người đời đều yêu cầu hạ nhân một chữ ‘trung’, San Nương đã sống hai kiếp lại cảm thấy không ai phải trung với ai. Ngay cả Tam Hòa, Ngũ Phúc nàng không yêu cầu phải trung thành thì sao dám nói Quế Thúc chứ? Nàng chỉ yêu cầu mọi người làm đúng phận sự của mình —— Nghiêm túc mà nói, chuyện giả mạo phụ huynh không nằm trong phạm vi chức trách của Quế Thúc.
San Nương yên lặng liếc Quế Thúc rõ ràng không khúm núm như vậy, lại giả vờ khúm núm. Cho đến khi thấy mấy người phụ huynh kia tách ca ca nàng và thiếu niên kia ra, cảm thấy nàng hẳn sẽ không gặp phải tai bay vạ gió trúng quyền cước không có mắt. Lúc này mới đi tới, kéo ca ca còn kích động của nàng sang một bên, nói: “Ca ca bình tĩnh, đừng nóng, tiên sinh còn ở đây, nhất định không để người ta vấy bẩn danh tiết của ca ca!”
Phụ nhân béo vừa nghe thế, lập tức ngồi xếp bằng, vỗ mặt đất gào khóc, “Trời ơi không có thiên lý mà!rõ ràng hai đứa nhãi con đó vấy bẩn danh tiết của ta, lại đổ cho ta…”
không để bà ta khóc lóc kể lể xong, San Nương cười lạnh nhắc nhở: “Nhưng chính phu nhân hô ‘vô lễ’ trước, bản thân phu nhân không coi trọng danh tiết của mình, còn trách ta và ca ca cái gì?!”
Phụ nhân nghẹn họng, quay đầu nhìn phụ huynh hai nhà đứng ngoài cuộc kia, lại nhìn lão gia nhà bà ta. Lúc này lão gia nhà bà ta không những rụt cổ, còn kéo con trai không cho hắn qua động thủ, bà ta lập tức tức giận. Bà ta không thể bắt chẹt huynh muội San Nương, nhưng có thể trút giận lên trượng phu của mình, bèn đứng lên, qua đó gào khóc lôi kéo trượng phu bà ta, miệng còn hùng hùng hổ hổ mắng trượng phu là ‘rùa đen rụt đầu’.
Trong phòng đang huyên náo ồn ào, bỗng bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, trừ Quế Thúc vẫn đứng cạnh cửa xem nào nhiệt ra, cũng chẳng ai chú ý cả.
Do đó Quế Thúc không hỏi ý chủ nhân của gian phòng này, đã trực tiếp mở cửa.
Ngoài cửa, Ngũ hoàng tử Chu Sùng xách cổ áo của một học sinh nhỏ gầy, vừa định vào chợt thấy trong phòng rối một nùi, khiến hắn sững sờ bên cửa.
Lâm Như Hiên bên cạnh hắn cũng sững sờ.
Mà San Nương thấy hai gương mặt quen thuộc, không khỏi chột dạ trốn sau lưng ca ca nàng.
Lâm Như Hiên nhìn Chu Sùng, suy nghĩ một chút, gõ hai cái trên cửa đã được mở kia, nói với tiên sinh sau thư án: “Tiên sinh, học trò có chuyện muốn bẩm báo.”
Lúc này tiên sinh đang bó tay toàn tập, ước gì có người nào đến cắt đứt, vội vàng nói: “Vào đi!”
Cho nên Chu Sùng uy hiếp kéo người học sinh nhỏ gầy kia đi theo sau Lâm Như Hiên vào phòng.
Lâm Như Hiên là học sinh thư viện, đương nhiên tiên sinh biết hắn, còn Chu Sùng chỉ theo Lâm Trọng Hải đến thư viện Mai Sơn ‘du học’, tiên sinh cũng không nhận ra. Nhưng ông nhận ra thiếu niên bị Chu Sùng xách đến, đây là học sinh của ông. Vì vậy tiên sinh khó hiểu chỉ hai người kia hỏi Lâm Như Hiên: “Đây là…”
Lâm Như Hiên tiến lên cung kính thi lễ một cái, mới nói: “Biết tiên sinh đang thẩm án tại đây, học trò sợ tiên sinh cần nhân chứng nên dẫn một đương sự biết rõ sự việc đến.”
thật ra chuyện lúc đầu là do ba thiếu niên kia trấn lột tiền tiêu vặt của thiếu niên gầy yếu trong tay Chu Sùng, không khéo bị Hầu Thụy bắt gặp. Từ trước đến nay Hầu Thụy tự cho mình là hiệp khách, sao có thể cho phép chuyện bất bình này xảy ra trước mắt mình, hắn bèn ra tay lo chuyện bao đồng. Tiểu tử kia nhát gan, thấy bốn người họ đánh nhau, hắn lại rụt cổ, âm thầm trốn mất…
Mà ba thiếu niên đó đương nhiên không chịu nói mình trấn lột người khác bị Hầu Thụy chỉnh đốn; mà Hầu Thụy này là thiếu niên đang tuổi dậy thì phản nghịch, càng không chịu nói, do đó mới nháo ra chuyện như thế…
Cũng may không phải việc to tát gì, tiên sinh dựa theo quy củ của học lý xử phạt ba người kia, đồng thời Hầu Thụy tự cho mình là hiệp khách cũng không thể thoát tội danh đánh nhau, bị phạt bài vở.
Ít ra trong mắt tiên sinh, ông ta đã xử phạt vô cùng công bằng, không ngờ Thập tam cô nương vẫnkhông hài lòng, lại nói: “Đợi chút!”