Phải nói rằng, đây chính là Đại Châu sau khi trải qua ‘cải cách Thánh Nguyên’, vả lại còn đang ở phủ Ngũ lão gia không tuân theo truyền thống, lễ giáo, phép tắc nhất Hầu gia, San Nương mới có thể ở chungmột phòng với một ‘người ngoài’ như Viên Trường Khanh. Nếu vẫn ở Tây Viên, thì chuyện kiểu này nàng đừng hòng mơ tưởng… Đương nhiên lúc này, thực ra nàng ước gì Ngũ lão gia có thể truyền thống mộtchút.
Đáng tiếc là, Ngũ lão gia vừa nhìn thấy Ngũ phu nhân, trong mắt đã không còn ai ngay cả khách khứa, nên đâu thể nhìn thấy những người con không quan trọng.
Mà chỗ Ngũ phu nhân vốn bị San Nương lừa tới. Trong lòng phu nhân cảm thấy con thứ chịu tội, mẹ cả như bà làm sao cũng phải biểu hiện chút quan tâm, lúc này mới đồng ý tới, cũng không ngờ rốt cuộc xui xẻo vậy, đụng phải gã oan gia dọa người kia… hiện tại Ngũ phu nhân không giũ tay áo ra gợn nước nữa, may nhờ công lao trước đó San Nương ở trong khuê phòng thay Ngũ lão gia nói vô số lời hay.
nói chung, hai phe đụng độ nhau như thế, hơn nữa chủ phu chủ mẫu cũng không ra sức, nhất thời tất cả đều trừng nhau không lên tiếng —— A, cũng không thể nói ‘tất cả đều trừng nhau’, ít ra lúc này hai ‘mẫu tử’ San Nương đang cúi đầu không nhìn người ta. Đương nhiên hai người một xấu hổ, một chỉ giả vờ.
Cho nên tính khí bản tính con người một khi hình thành, quả thực rất khó thay đổi. Dù đã qua một kiếp, nhưng San Nương được xưng là biết nhìn sắc mặt hiện giờ vẫn có chút thói quen khó sửa. rõ ràng cúi đầu ngoan ngoãn, song phát hiện trong phòng tràn ngập sự im lặng không thỏa đáng, nàng nhịn khôngđược muốn bước ra làm ‘người hoàn hảo’ xoa dịu bầu không khí.
Cũng may rốt cuộc nàng vẫn kiềm được.
Có điều cho dù không có nàng, trong mấy người có mặt không phải ai cũng giống Ngũ lão gia không hiểu nhân tình thế sự hay Viên Trường Khanh không thích chủ động mở miệng. Chỉ thấy Lâm Như Đình vượt ra khỏi mọi người, chắp tay chào Ngũ phu nhân và Thập tam cô nương mới vừa vào cửa, nói: “Ngũ phu nhân mạnh khỏe, Thập tam cô nương mạnh khỏe, quấy rầy quý phủ rồi.”
Trấn Mai Sơn này cũng hơi lớn một tí, mà năm đó Ngũ lão gia và Lâm Trọng Hải – phụ thân Lâm Như Đình đều là học trò của thư viện Mai Sơn, ngược lại Ngũ phu nhân cũng biết Lâm Như Đình, bèn ngượng ngùng đáp lễ.
Lâm Như Đình thì kéo Viên Trường Khanh qua giới thiệu: “Đây là sư đệ con – Viên Trường Khanh, từ kinh thành đến.”
Mặc dù Ngũ phu nhân không phải một chủ mẫu xứng chức, nhưng lễ phép đãi khách cơ bản tốt xấu gì vẫn coi như chu toàn, bà đứng sau lưng San Nương, lúng ta lung túng nói vài câu khách sáo đủ loại như ‘Nhờ có hai người trượng nghĩa cứu con trai út’ với hai người kia.
Lâm Như Đình này quả nhiên là học trưởng thư viện Mai Sơn, ân cần săn sóc người ta không phải chỉ có tiếng. Huống chi bản tính đối nhân xử thế của Ngũ phu nhân, ở trấn Mai Sơn có thể nói là không ai khôngbiết, nên lúc nói chuyện với bà, hắn không tự chủ nhỏ nhẹ ba phần.
San Nương thấy thế, không khỏi âm thầm gật đầu.
Kiếp trước, nàng không có tiếp xúc gì với Lâm Như Đình, chỉ biết hắn là một trong ‘Lạc Mai tam quân tử’không nổi tiếng nhất, tuy cuối cùng hắn làm Hàn lâm học sĩ kiêm Tri chế cáo (một chức vụ mà đời sau đều biết, đó là thư ký, thư ký của hoàng đế). Hôm nay nhìn kỹ mới khiến nàng hiểu tại sao hắn khôngnổi danh lắm.
Trong ‘Lạc Mai tam quân tử’, Lâm Như Hiên là một người cởi mở dễ hòa hợp, nhất cử nhất động rất dễ làm người liếc nhìn; Mặc dù Viên Trường Khanh trầm mặc ít nói, nhưng gương mặt hắn có lực sát thương rất lớn, cùng với cảm giác tồn tại cực mạnh mẽ khó có thể miêu tả, tuy hắn đứng đó không nói chuyệnkhông nhúc nhích, cũng không cho người xem nhẹ. So với hai người rõ ràng vậy, Lâm học trưởng ấm áp như mưa xuân ‘lặng lẽ không tiếng động’ tất nhiên chịu thiệt rất nhiều.
Lúc mới sống lại, San Nương như người tỉnh giấc sau cơn ác mộng, hết thảy đều ôm mối nghi ngờ và phủ định với kiếp trước. Cho tới hôm nay trải qua một tháng điều chỉnh nghỉ ngơi, mới khiến nàng dần dần bước ra khỏi tâm trạng hỗn loạn đó. Nàng đã lắng đọng tất cả cảm xúc, hôm nay lại nghĩ tới chuyện cũ trước đây, ngoại trừ phê phán và phủ nhận, thì càng có thêm sự suy xét bằng lý trí và tỉnh ngộ. Do đó nàng từ từ hiểu rất nhiều đạo lý mà kiếp trước cố chấp không chịu hiểu. Chẳng hạn như…
Chẳng hạn như không phải nàng thích ai, thì người đó nhất định phải thích lại nàng.
Chẳng hạn như, tướng mạo và khí chất của một người kỳ thực không quan trọng lắm, mà quan trọng là tính tình, bản tính của một người.
Nhìn Lâm học trường ấm áp như nước mùa xuân, San Nương nhịn không được nhìn trộm Viên Trường Khanh không nói lời nào đứng ở một bên, bụng không khỏi tự hỏi: Kiếp trước, tại sao nàng có thể thíchhắn?! Rốt cuộc nàng thích hắn chỗ nào?!
Hôm nay tỉ mỉ suy nghĩ, người này hầu như không có ưu điểm gì… Tính tình thanh cao ngạo mạn, khôngthích chính là không thích, dù theo lễ phép không biểu hiện ra mặt, nhưng hầu như đều nhịn không được chứng thực bằng hành động, tuyệt đối không để bản thân uất ức chút nào, cũng tuyệt đối không chịu cúi đầu xã giao có lệ với người ta… Lòng có ý kiến gì chưa bao giờ chịu nói rõ với người khác, chung quy thích lừa gạt rồi dẫn dắt người ta đi suy đoán. Dù không đoán được, chắc chắn hắn cũng sẽ không gợi ý, quả thực như tảng đá trong hố xí, vừa thối vừa cứng vừa khó tiếp xúc… Như con rùa mọc lông[1], đơn giản không để người ta đến gần, đồ của hắn không ai được động vào, thứ đã bị chạm qua thì thà vứt đi, chứ tuyệt đối không chịu nhường người khác…
[1]Rùa mọc lông:trong thành ngữ "龟毛兔角" - rùa mọc lông, thỏ mọc sừng. Vốn chỉ dấu hiệu chiến tranh. Về sau so sánh với thứ không có khả năng tồn tại hoặc hữu danh vô thực. Ngoài ra còn chỉ người quá nghiêm túc, quá nhàm chán, tính toán chi li... khiến người khác khó chịu.
Vừa nghĩ vậy, bỗng San Nương cảm thấy, ngoại trừ gương mặt ra, hắn quả thực không có chỗ nào khiến nàng nhìn trúng hết.
Nhưng năm đó sao nàng lại mê mẩn tâm hồn, si mê một người cả đời thế kia?!
À, không, không thể nói là nàng ‘si mê’ hắn… Hôm nay nghĩ kỹ lại, không chừng ở kiếp trước nàng cố chấp với hắn vậy, chủ yếu xuất phát từ ba chữ: không cam lòng!
Thực ra giống như nàng không thích ở Tây Viên, vì nàng từng bỏ ra rất nhiều thứ, không muốn nỗ lực của mình không thu hoạch được gì, nên dù giày chật chân, nàng cũng cố chấp muốn giữ cho giày vừa chân…
Do đó cuối cùng mài rách chân.
Kiếp này làm lại, đương nhiên nàng sẽ không tự chuốc lấy khổ. Nếu có thể, thậm chí nàng nghĩ chẳng có nam nhân cuộc sống mới thoải mái nhất —— Khỏi cần sinh con dưỡng cái cho nam nhân, khỏi cần thay nam nhân quản lý việc nhà, chỉ cần dụng tâm vì bản thân là được…
Có điều, việc này chỉ sợ là hi vọng xa vời. Dù Ngũ lão gia, Ngũ phu nhân mặc kệ nàng, dù hôm nay nàngđã rời khỏi Tây Viên, song ở trong mắt lão phu nhân, e rằng nàng vẫn còn giá trị lợi dụng. Chẳng hạn như Lục đường tỷ, gả cho lão góa vợ làm vợ kế.
Mà nếu cuộc đời này bắt buộc phải xuất giá, nàng có chết cũng không gả cho người như Viên Trường Khanh nữa. Muốn gả, cũng phải gả cho Lâm Như Đình. Ít ra sẽ chú ý tới sự bất an của phu nhân, còn bằng lòng nhỏ nhẹ với phu nhân nhát gan, tất nhiên là một người dịu dàng ân cần…
*·*·*
San Nương ở chỗ này yên lặng ngắm Lâm Như Đình ân cần dịu dàng, Ngũ lão gia cũng đang lặng lẽ nhìn, mà càng nhìn trong lòng càng khó chịu.
Trọng điểm chú ý của San Nương ở trên người Lâm Như Đình, mà trọng điểm chú ý của Ngũ lão gia thì ởtrên người Ngũ phu nhân.
Trong ấn tượng của Ngũ lão gia, Ngũ phu nhân không chỉ không có sở trường xã giao, mà còn sợ xã giao. Bất kể là đãi khách ở nhà, hay làm khách ở bên ngoài, Ngũ phu nhân luôn hận không thể ai cũng chẳng thấy bà. Dù có người tỏ lòng hữu nghị chủ động tiếp xúc với bà, bà cũng run như cầy sấy muốn hô cứu mạng, khóe môi nặn ra nụ cười, càng run rẩy càng khiến người ta không đành lòng, dần dà ai cũng chẳng đi bắt chuyện với bà nữa. Mà lúc này, Ngũ phu nhân thoáng buông lơi.
Hôm nay Lâm Như Đình chủ động bắt chuyện với Ngũ phu nhân, ngay từ đầu phu nhân vẫn giống như trước, hận không thể rúc đầu vào bụng, song dần dần theo lời kể nhẹ nhàng chậm rãi của Lâm Như Đìnhnói Viên Trường Khanh và Hầu Thụy nhảy xuống sông thế nào, Hầu Quyết làm sao được vớt lên bờ, làm sao lại to gan đến mức từ đầu tới cuối đều không khóc một tiếng… Rốt cuộc Ngũ phu nhân nhanh chóng thả lỏng, mặc dù không chủ động lên tiếng, nhưng khi nghe Lâm Như Đình nói đến chỗ thú vị, bà thậttình mím môi mỉm cười…
Thấy nụ cười khẽ ấy, Ngũ lão gia lập tức khó chịu. Ông mang theo ánh mắt xoi mói nhìn Lâm Như Đình.
Ông và Lâm Trọng Hải – phụ thân Lâm Như Đình thường xuyên thư từ qua lại, nên ông cũng không xa lạ gì Lâm Như Đình. Chẳng qua, không biết tại sao, hôm nay ông cực kỳ không ưa Lâm Như Đình.
Lâm Như Đình này năm nay mười chin tuổi, dáng người cao như cây trúc dài, nhưng so với Hầu Thụy và Viên Trường Khanh mới mười sáu tuổi, thì thân hình hắn không cao lắm. Mà gương mặt trắng trẻo, dáng vẻ này giống nam nhân à?! Đôi mắt lại rất to, song một đại nam nhân có đôi mắt hạnh làm cái quái gì? Ẻo lả!
Tuy trong lòng Ngũ lão gia chua xót, nhưng thực ra bản thân không phải không hiểu tại sao Ngũ phu nhân chẳng sợ Lâm Như Đình. Trước đây ông không để ý, hôm nay dược khuê nữ ông nhắc nhở, ông mới phát hiện, lúc trước, mười lần hết chin lần cái tính nóng nảy của ông đã dọa Ngũ phu nhân. nóichuyện nhỏ nhẹ chậm rãi như Lâm Như Đình… ừm, kỳ thực suy nghĩ kỹ, cũng không phải ông không làm được…
Bên này Ngũ lão gia đang lặng lẽ quan sát học hỏi, bên kia Lâm Như Đình cũng sắp nghèo từ.
hiện tại hắn đã kể xong toàn bộ quá trình Viên Trường Khanh và Hầu Thụy cứu người, phu phụ Ngũ lão gia rốt cuộc một rũ mắt xuống một trợn mắt, dáng vẻ như chuyện không liên quan tới mình, không tính tiếp lời, Lâm Như Đình ngừng một lát, đành kiên trì tiếp tục làm bầu không khí sôi nổi, xoay đầu hỏi San Nương: “Hôm nay Thập tam cô nương khỏe chưa? Chuẩn bị khi nào trở về thư viện học?”
Lúc này Ngũ lão gia mới biết, gần đây San Nương không đi học.
Thấy Ngũ lão gia trừng mình, San Nương mới nhớ trước đó Ngũ lão gia ‘bế quan’ không tiếp khách, hai ngày nay lại vì chuyện của ca ca nàng ầm ĩ đến nỗi quên mất việc quan trọng như vậy. Cho nên nàng giả vờ không thấy Ngũ lão gia trừng mình, nói không rõ ràng úp úp mở mở hai tiếng, liền kéo Tiểu Bàn Tử qua lần nữa cảm tạ hai người kia, kéo đề tài trở về chuyện cứu người nói cảm tạ.
Lâm Như Đình lại tránh sang một bên, cười nói: “Ta không có công không nhận lộc, muốn cảm tạ thìcảm tạ Viên sư đệ của ta nè, ta không biết bơi, vốn không xuất lực.”
San Nương cho rằng, lấy sự hiểu biết của nàng về Viên Trường Khanh, hắn nhất định chỉ im lặng hoàn lễ, sau đó vẫn đứng ở đấy sắm vai cột đá không lên tiếng. Nhưng không ngờ Viên Trường Khanh hoàn lễ xong, bất ngờ mở miệng nói với mọi người: “Đáng lẽ chỉ là đúng lúc, Lâm sư huynh muốn xem ta phóng ưng, bọn ta mới đi qua con sông kia.”
San Nương chợt chớp mắt. Người khác có lẽ không biết, song San Nương biết rõ, Viên Trường Khanh nàykhông nói lời thừa thải vô dụng, hôm nay bỗng nhiên giải thích như thế, khiến nàng không khỏi nghi ngờ ý đồ hắn tới…
Quả nhiên, Viên Trường Khanh vừa dứt lời, Ngũ lão gia đứng dậy hô: “Chả trách sao thấy ngươi hơi quen quen, hóa ra Viên tiểu tướng công là chủ nhân của con Hải Đông Thanh đó! Ngày ấy ta từng nói có duyên chúng ta tất sẽ gặp lại, không ngờ lại gặp được như vậy, ngươi còn cứu khuyển tử…”
San Nương lập tức híp mắt —— nàng biết ngay có nguyên nhân mà!