Vừa mới bò đến bên cạnh Tịch Nhược, nàng liền run rẩy bắt lấy vạt áo của Tịch Nhược siết thật chặt trong tay.
Thật ra thì nàng muốn nắm lấy tay của Tịch Nhược, nhưng vì e ngại thái độ lạnh nhạt cùng khí thế bức người của nàng nên mới ngược lại bắt lấy vạt áo của nàng.
Liễu Tịch Nhược chợt cảm thấy y phục bị kéo, mới khẽ mở mắt cúi đầu nhìn liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch của Tịch Họa, cả người run rẩy, ngón tay giật giật, dưới khăn che mặt miệng mở ra nhưng cuối cùng không nói gì, cũng không làm gì cả, trong lòng thầm thở dài một cái lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Ở phía sau, Hoa Khê có chút kinh ngạc nhìn hành động của Liễu Tịch Nhược trong lòng tràn đầy khiếp sợ và nghi ngờ. Nàng đi theo tiểu thư đã mười năm rồi, hiểu rõ Liễu Tịch Nhược nhìn bề ngoài thì có vẻ dễ nói chuyện nhưng thực tế rất khó lại gần, huống chi là để cho người khác tùy tiện động vào người.
Mặc dù Liễu Tịch Họa trên danh nghĩa là muội muội nhưng theo như tính tình của Tịch Nhược, nàng ta sống hay chết thì cũng không quan tâm, nhưng mà bây giờ……
Hoa Khê lại nhìn Liễu Tịch Họa đang siết chặt vạt áo, như nghĩ tới điều gì thở dài một cái. Lúc ngẩng đầu lại nhìn thấy con Gấu đen kia đã di chuyển mục tiêu tới Liễu Tịch Nhược - người vẫn không có nửa phần xê dịch vị trí.
Hiện trường nhất thời yên tĩnh, tiếng thét chói tai, tiếng người lôi kéo, chạy ngã, tiếng chửi rủa, tiếng bàn ghế lật đổ, tiếng ly trà rơi xuống đất, thậm chí tiếng chất lỏng từ hạ thân theo chân chảy xuống nhỏ giọt trên đất “bịch” đều không hẹn mà cùng ngừng, tất cả mọi người không nói gì nữa, nín thở tập trung nhìn con Gấu đen đang chú ý đến Liễu Tịch Nhược vẫn nhắm mắt như cũ, hoàn toàn không quan tâm tới hoàn cảnh trước mắt.
Ngay cả con hổ trên đài đang nhắm mắt cũng miễn cưỡng mở mắt, theo mọi người nhìn một màn yên tĩnh bên này.
Bỗng nhiên, con Gấu đen kia di chuyển, nó điên cuồng gào to một tiếng, thân hình to lớn liền nhanh chóng bổ nhào về phía Liễu Tịch Nhược.
Mọi người hít sâu một hơi.
Vẫn đứng phía sau Mục Thịnh, Mục Kỳ chăm chú nhìn Liễu Tịch Nhược vẫn đang nhắm mắt, thái độ không thay đổi, nhưng bên trong ống tay áo hai tay đã nắm chặt lại.
Bên trong vòng bảo vệ, Mục Thiên cũng há to miệng, trong ánh mắt cũng tràn ngập vẻ đau xót.
Liễu Tịch Họa mắt thấy con Gấu đen lớn kia đang bổ nhào tới, siết chặt ống tay áo hơn, sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại.
Đứng phía sau Liễu Tịch Nhược, Liễu Chấn Toàn xuất thân quan văn, tuy rằng cố gắng giữ vững thái độ bình tĩnh nhưng nhìn thấy con Gấu đen nhào tới cũng không khống chế được thân hình run rẩy như muốn té xỉu.
Cũng là vẻ mặt trấn định, Hoa Khê thấy Liễu Chấn Toàn run rẩy không đứng vững, mới bất đắc dĩ đỡ lấy.
Con Gấu đen kia càng ngày càng gần đến chỉ một chút nữa là bổ nhào tới trước mặt Liễu Tịch Nhược, trong lòng Mục Kỳ cuống lên, ánh mắt trầm xuống, trên mặt lộ vẻ khẩn trương, giấu trong tay áo nhiều hơn một cây ngân châm cực nhỏ, thuận thế sẽ bắn ra.
Ngay lúc này, chuyện làm mọi người kinh ngạc đã xảy ra.
Bởi vì Liễu Tịch Nhược rốt cuộc mở mắt ra, nhưng nàng cũng không nhìn về phía con Gấu đen to lớn đang tới gần mà là liếc mắt nhìn con Hổ trán trắng vẫn đang lười biếng nằm ngủ kia.
Cái liếc mắt này, nhìn như không chút để ý, lại chứa vài phần thân thiết, vài phần ra lệnh, vài phần nhắc nhở.
Một cái liếc mắt, nhìn như mệt mỏi mơ màng, lại làm cho con hổ vồn lười biếng trong phút chốc trợn to hai mắt cảnh giác nhìn.
Một cái liếc mắt, nhìn như dịu dàng vô hại lại làm cho con hổ kia quả quyết đứng lên trừng mắt nhìn con Gấu đen lớn.
Tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, vẻ mặt không thể tin nhìn một màn trước mắt.
Chỉ thấy trên đài kia, con hổ vốn đang uể oải nằm ngủ, khi Liễu Tịch Nhược nhìn về phía nó bỗng nhiên trong nháy mắt đó giống như uống phải thuốc lắc đứng bật dậy bay vút đến bên Liễu Tịch Nhược, khi con Gấu đen bổ nhào tới nó cắn một nhát vào chính giữa yết hầu.
Tốc độ của nó rất nhanh, nhanh đến nỗi con Gấu đen không kịp tránh liền bị cắn đúng yết hầu.
Con Gấu đen bị đau, lao người tới ôm lấy con hổ muốn thoát khỏi kiềm chế, nhưng đúng lúc con Gấu đen xoay người con hổ trán trắng đột nhiên dùng sức quăng nó ra xa mấy mét, sau đó không chờ nó bò dậy liền nhanh chóng lại cắn vào yết hầu dùng sức xé ra, máu tươi liền chảy ra.
Bị cắn lần nữa, một miếng da đầy lông đen bị kéo xuống, cằm dưới còn Gấu đen nhất thời máu thịt be bét nhìn mà ghê người.
Con Gấu đen kia chỉ kịp giãy dụa vài cái, một lúc sau thì tắc thở không thấy cử động nữa.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Mà Mục Kỳ thấy nguy hiểm đã hóa giải liền thu lại ngân châm, yên tâm thở phào nhẹ nhõm, như nghĩ tới điều gì liền nhìn Liễu Tịch Nhược khóe miệng nở nụ cười càng ngày càng sâu.
Mục Thịnh đứng ở trước mặt nghe thấy tiếng Mục Kỳ thở phào, kinh ngạc quay đầu nhìn hắn một cái, lại thấy hắn đang cười nhìn về phía Liễu Tịch Nhược liền nghi hoặc nhìn nàng mấy lần.
Lúc này đám người lại hút không khí một lần nữa.
Đúng là nguy cơ từ con Gấu đen đã được giải trừ thế nhưng còn con hổ này thì làm thế nào? Con Hổ này so với con Gấu đen kia còn lợi hại hơn nhiều a!
Mục Thịnh theo mọi người nhìn về phía con hổ kia.
Chỉ thấy con hổ này cả người trắng tuốt, lớp lông dày, khóe mắt có thế thấy một chút lười nhác, đối với bất cứ kẻ nào khiêu khích đều là một bộ dáng khinh thường làm cho người ta cảm thấy tức đầy bụng.
Đúng vậy, ngày đó trong rừng sâu Mục Thịnh vô tình nhìn thấy một con hổ nhưng nó liền nhanh chóng biến mất. Khi đang nó “Trốn” thì Mục Thịnh bị một nữ tử thần bí cười nhạo, hắn càng nghĩ càng giận, liền dẫn người đi tìm kiếm trong rừng cây, nhưng mà hắn liền phát hiện cánh rừng này thật là rậm rạp um tùm như mê cung, hắn sai người liên tiếp tìm mấy ngày mới phát hiện được nơi con hổ trắng này đang nằm ngủ, giống như lần đầu tiên nhìn thấy vẫn là bộ dáng nằm dài lười biếng, đối mặt với những công kích đều là vẻ mặt khinh thường. Thật ra thì lúc đó hắn muốn tìm thử thôi thật không ngời đúng là đã tìm được.
Dĩ nhiên lần này hắn đã chuẩn bị thật kỹ để con hổ không thể trốn được, cho nên sau khi tìm thấy con hổ hắn liền sai người nhanh chóng sắp xếp.
Một tiếng ra lệnh, thuốc mê chuyên dùng cho quái thú, bột làm mù mắt, xích sắt lớn, lưới giăng cao….. tất cả đều đổ xuống dưới cho dù là quái thú hung dữ hơn nữa cũng sẽ bị bắt đi, nhưng mà con hổ này không những không bị bắt bởi vì đợi đến lúc lưới hạ xuống, sau khi sương mù tan Mục Thịnh mới giật mình kinh ngạc phát hiện phía dưới tấm lưới khổng lồ vốn không có gì cả mà điều làm hắn kinh ngạc hơn là con hổ tự mình chạy vào trong chiếc lồng hắn đã chuẩn bị trước nằm nhắm mắt ngủ.
Đây cũng là quá quỷ dị, Mục Thịnh không thể tin vào mắt mình, nhìn thấy con hổ trong lồng đang nhắm mắt lại dù thế nào cũng không dám sai người đóng cửa.
Mà trên yến hội này, con hổ trắng đúng là coi trời băng vung, vẻ mặt khinh thường.
Nhưng mà cuối cùng con hổ lười biếng này tự nhiên ra tay, hơn nữa còn giải quyết con Gấu đen cao tám thước kia chỉ trong vòng một phút.
Hắn thật sự không nghĩ ra điều gì có thể khiến con hổ thay đổi tấn công con gấu đen.
Là vì nàng sao?