Mục Thiên hoàng nửa tin nửa ngờ nhìn nàng không nói gì. Chuyện này có quá nhiều điểm nghi vấn, hắn nhất thời không dám quyết định.
Thành phi tưởng rằng Mục Thiên sẽ có chút nghi ngờ nhưng không ngờ hắn sẽ phát hỏa lớn như vậy, cho nên cũng bắt đầu thấy sợ hãi. Nhưng thấy mình nói nhiều như vậy mà hắn cũng không có phản ứng gì, nàng liền cắn răng, ngẩng đầu lên tiếp tục giả vờ làm bộ dáng đáng thương, chảy nước mắt thâm tình nhìn hắn nói: “Hoàng thượng, người không tin thiếp, hơn hai mươi năm tình cảm phu thê, mặc dù không trải qua khó khắn sống nương tựa vào nhau, nhưng cũng là tình cảm sâu đậm. Hoàng thượng, thần thiếp vì tốt cho người, thấy người phê duyệt tấu chương vất vả, cả đêm hầm canh sâm vì ngài, kết quả quay đầu lại lại thấy một hậu quả như vậy, người khiến thần thiếp thật thất vọng đau khổ, Hoàng thượng.”
Nhìn Thành phi than thở khóc lóc, Mục Thiên có chút không đành lòng, hơn nữa nội dung thánh chỉ kia ngoại trừ Lâm Hinh Tuyết, còn lại đều hợp tâm ý hắn, liền thở dài một cái vừa muốn để cho nàng đứng lên lại nghe được nàng nói tiếp: “Hoàng thượng, người nếu không tin tưởng thần thiếp như vậy, thần thiếp cũng không còn lý do gì sống ở cõi đời này nữa, chỉ có thể lấy cái chết để chứng minh thần thiếp trong sạch.” Nói xong, liền đứng dậy chạy về phía cây cột bên cạnh hắn.
Mục Thiên kinh hãi, vội vàng ôm lấy nàng đau lòng nói: “Ái phi, sao nàng phải làm thế, trâm tin tưởng nàng mà, chỉ là tối qua có một số việc trẫm không nhớ rõ cho nên mới tới hỏi một chút, ái phi vẫn là bỏ qua cho trẫm đi.”
“Thật ạ?” Thành phi nằm trong lòng Mục thiên ngẩng đầu nũng nịu hỏi.
“Ừ.” Mục Thiên gật đầu.
Thành phi lập tức vui vẻ vùi đầu vào ngực Mục Thiên khóe miệng nở nụ cười tươi lần nữa.
Nàng đang đánh cuộc, dùng cả tính mạng mình để đánh cuộc, đánh cuộc đạo thánh chỉ kia và mình bên nào trọng lượng hơn, rất rõ ràng nàng đã thắng.
Mục Thiên ôm nàng âm thầm thở dài. Chỉ cần nghĩ đến đứa con thứ tư Mục Kỳ đó, hắn liền cảm thấy bất đắc dĩ, vốn định ban hôn một người thôi cũng đã cảm thấy khó đối phó rồi, hiện tại lại thành hai người lần này thì đau đầu đây.
Quả nhiên không tới một khắc sau thì có nha hoàn chạy vào báo Tứ hoàng tử cầu kiến. Mục Thiên bất đắc dĩ lắc đầu.
Trong Thừa tâm điện. Mục Thiên hoàng ngồi ghế rồng trên cao nhưng khuôn mặt lại là vẻ bất đắc dĩ.
Dưới đại điện Mục Kỳ lại là một thân áo trắng đứng thẳng ngẩng cao đầu, quạt giấy trong tay nhẹ lay động, trên mặt lại đang mỉm cười, từ trên xuống dưới hoàn toàn không có thái độ cung kính.
Mục Thiên nhìn Mục Kỳ dưới đại điện, dáng người thon dài anh tuấn nổi bật, so với mình năm đó còn tuấn mĩ hơn, nhưng lại không ngờ tới tính khí hắn lại như vậy.
Hắn bất đắc dĩ lấy một hơi dài, thở ra rồi nói: “Kỳ nhi, thánh chỉ trâm cũng truyền xuống rồi, không thể thu hồi lại được.”
Mày kiếm Mục Kỳ khẽ nhếch lên, cũng không nhìn đến Mục Thiên, dùng giọng điệu nhàn nhạt bất mãn nói: “Nhưng trước khi người hạ thánh chỉ cũng không thèm hỏi ý kiến của nhi thần.”
Mục Thiên tức giận, nào có Hoàng đế nào đến hạ chỉ còn phải hỏi ý kiến của thần tử. “Chuyện này ngươi không được phép kháng chỉ, ngươi phải cưới cả hai người kia.” Hắn bất đắc dĩ đành phải mang dáng vẻ Hoàng đế ra lệnh.
Giống như người khác không trả nợ cho hắn. “Nếu như vậy, vậy thì cưới đi, nhưng mà thần hi vọng phụ hoàng chuẩn bị trước một cỗ quan tài.”
“Tại sao?”
“Dành cho thi thể tân nương, thần đoán chừng tân nương sẽ không sống được đến đêm động phòng hoa chúc đâu.”
“Kỳ nhi” Vẻ mặt Mục Thiên ngưng trọng, một tia đau đớn hiện lên nơi khóe mắt “Con nhất định phải làm như vậy sao? Trâm biết con hận trẫm, nhưng năm đó mẫu hậu con…… haiz…..” Mục Thiên bất đắc dĩ thở dài một cái không nói thêm gì nữa.
Vẻ mặt Mục Kỳ lạnh lẽo, bi thương trong mắt chợt lóe lên, một hồi lâu mới lên tiếng: “Thần chỉ lấy một người, còn một người thì người tự xử lý đi, nếu không người biết hậu quả rồi đấy.”
“Cái gì?” Mục Thiên đột nhiên đứng lên “Ngươi chỉ lấy một người?”
“Đúng thế.” Mục Kỳ cũng không bị động tác của Mục Thiên mà hoảng sợ, nhẹ nhàng gật đầu.
Mục Thiên chợt vui mừng kêu lên: “Thật tốt quá, con nói sẽ lấy một người sao, vậy nói cho trẫm biết con muốn lấy người nào?”
“Nhị tiểu thư Liễu phủ Liễu Tịch Nhược.” Đầu lông mày của hắn chợt vểnh lên, trong mắt hiện lên tia sáng nhạt.
“Tốt.” Vừa đúng hợp ý hắn, Mục Thiên vui mừng vỗ tay.
Mục Thiên không ngờ Mục Kỳ lại đồng ý lấy thê thiếp. Tính khí người này hắn hiểu rõ, vì trong lòng luôn hận hắn cho nên mới trở thành bộ dạng phóng túng như vậy. Hắn biết hắn có lỗi với mẫu thân của nhi tử này nhiều lần muốn bồi thường cho hắn nhưng đáng tiếc đứa trẻ này luôn có thái độ chống đối, chỉ đồng ý chuyện này. Mấy năm nay tất cả những mối lớn nhỏ đều tìm cho hắn vài chục lần, nhưng Mục Kỳ ngay cả liếc mắt cũng chưa từng nhìn tới liền cự tuyệt, thật không ngờ lần này lại thành công, đây cũng là điều khiến hắn kinh ngạc.
Mặc dù chỉ đồng ý lấy một người nhưng Mục Thiên đã rất hài lòng rồi, về phần Lâm Hinh Tuyết sau này hang nói vậy.
Bên trong Liễu phủ, Hoa Khê có chút nóng lòng nhìn vẻ mặt bình tĩnh mắt vẫn nhắm như không xảy ra chuyện gì của Liễu Tịch Nhược đành nhẹ nhàng gọi một tiếng “Tiểu thư.”
“Tiểu thư.”
“Gì.” Liễu Tịch Nhược mơ hồ trả lời.
“Tiểu thư, người không sao chứ.” Thấy nàng có chút phản ứng, Hoa Khê lo lắng mở miệng.
Kể từ khi tiếp chỉ tới giờ, trừ lúc khi nghe thánh chỉ trong mắt có chút kinh ngạc, sau đó nàng chính là bộ dáng bình tĩnh như vậy, đây là cũng quá bình tĩnh rồi, bình tĩnh đến mức không bình thường.
“Có chuyện gì sao? Ta sẽ có chuyện gì à.” Một hồi lâu sau Liễu Tịch Nhược mới mơ hồ trả lời.
“Chính là chuyện tứ hôn đấy.”
“À. Không có việc gì.”
“A.” Hoa Khê đột nhiên khẽ kêu lên “Tiểu thư, người sẽ không thích Tứ hoàng tử chứ, người phải biết hắn là…..”
“Phóng đãng chơi bời, không làm việc đàng hoàng, cả ngày trầm mê tửu sắc ở thanh lâu, hơn nữa còn có tiểu thiếp, có phải hay không?” Đối mặt với vẻ mặt đang lo sợ của Hoa Khê, Liễu Tịch Nhược dứt khoát mở mắt ngắt lời của nàng.
Nghe thấy lời Liễu Tịch Nhược nói, Hoa Khê gật đầu tán thành, nàng đã đi theo Liễu Tịch Nhược mười năm, thỉnh thoảng thấy nàng đột nhiên nói những từ ngữ kì quái nàng đã quen không còn thấy kỳ lạ nữa.
“Không có việc gì, hắn như thế nào cũng không quan hệ tới ta, ta chỉ là mượn tên tuổi hắn dùng một chút, sớm muộn gì cũng phải gả, thế lực của Liễu Chấn Toàn đã uy hiếp được Mục Thiên rồi cho nên lần tứ hôn này không phải là ngẫu nhiên.”
“Nhưng mà tiểu thư, người không phải đã nói mọi người ở nơi đó đều là chế độ một vợ một chồng cho nên người rất ghét chế độ nhiều thê thiếp ở đây sao?” Hoa Khê chu mỏ nhỏ giọng nói.
“Đáng tiếc, ở đây chắc sẽ không tồn tại một vợ một chồng, cho nên ta cần gì phải lãng phí tinh lực để đi tìm, còn không bằng cứ như vậy tùy tiện tìm một người để gả đi cho xong sau nàng cũng được nhàn rỗi. Mà bây giờ, ta cũng tiết kiệm cả thời gian để tùy tiện tìm một người, sao ta lại không làm theo chứ.” Liễu Tịch Nhược mở trừng mắt, mặt không thay đổi nói.
“Nhưng………” Khoa Khê còn chưa từ bỏ ý định, Liễu Tịch Nhược đã khoát tay ngắt lời nàng nói “Được rồi, ngươi yên tâm, ta sẽ không có lỗi với bản thân mình đâu.”
Nói xong nàng liền nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp. Hoa Khê bất đắc dĩ thở dài một cái.