Là nhi tử của Ma Hoàng, Minh Tôn tuy rằng vừa sinh ra không được bao lâu đã bị lão cha ném ra ngoài tu luyện, nhưng để lại cho hắn, đồ dùng dùng y phục không có thứ nào không phải là cực phẩm cao cấp nhất của Ma giới.
Hắn có rất nhiều thuộc hạ cùng thần dân cung phụng, Ma Hoàng cũng luôn hào phóng với nhi tử, tư khố mặc hắn lấy dùng.(điểm này Ma Hoàng đối với nhi tử vô cùng không tồi, hơn nữa y cũng không để ý những vật ngoài thân này. Trong lòng Ma Hoàng, Minh Tôn là thân nhi tử của y, tự nhiên tất cả đồ dùng đều phải là thứ tốt nhất Ma giới)
Cho nên từ nhỏ Minh Tôn đã dưỡng thành tính nết cực kỳ xa hoa, vả lại được lão tử hắn cho một đôi mắt sắc bén, rất biết nhìn đồ. Lần này đi ra khỏi Ma giới, hắn cũng không quên mang theo một đống thứ tốt.
Trên vách tường của sơn động này toàn bộ đều được khảm bằng ma quang châu không có ở nhân gian, lấp lánh sáng rực, ngay cả dạ minh châu ngàn năm trong Long cung cũng không thể so sánh với.
Chiếc giường vô cùng lớn được làm từ gỗ ma hương u đàn ngàn vạn năm thượng đẳng nhất ở sâu trong vực sâu ma khí, hương khí nhàn nhạt, có tác dụng ngưng thần định khí. Hơn nữa vật này thần kỳ ở chỗ không phận biệt là ma lực hay linh lực, đối xử bình đẳng, loại nào cũng có thể nâng cao trình độ tu hành.
Ngoài ra mấy thứ vụn vặt khác trong động, nhỏ là từ chén bát đũa ăn, lớn là bày biện trên bàn, thảm nền trang sức, không cái nào không phải là vật phẩm tinh mỹ nhất trên thế gian.
Minh Tôn cũng cẩn thận, ngoại trừ giường cùng với ma quang châu kia, những thứ khác đều là vật phẩm của Tiên giới cùng nhân gian, có vài thứ trân quý kiếm được ở Ma giới, có vài thứ là sau khi Minh Tôn đến nhân gian mới có được. Mà gỗ u đàn cùng ma quang châu kia, bởi vì ở các giới đều thuộc loại vật quý giá, cũng có tồn tại, bởi vậy cho nên dù bị người khác nhận ra, cũng sẽ không có quá nhiều hoài nghi, dù sao thông đạo Thần Ma cũng đã bị phong ấn gần trăm vạn năm.
Minh Tôn đặt Ngao Liên lên giường, kiểm tra mạch đập của y. Bất đắc dĩ hắn không quá quen thuộc với mạch đập của Long tộc, cũng không phân rõ được cái gì, chỉ biết là Ngao Liên bị thương rất nặng.
Linh quang của hắn chợt lóe, hai tay xuất linh lực, chậm rãi đưa vào trong cơ thể Ngao Liên.
Linh lực này Ngao Liên quả nhiên có thể hấp thu, chậm rãi hòa tan dung nhập vào trong cơ thể y.
Thân thể của Long tộc mạnh mẽ, lại có linh lực Thượng cổ thuần khiết của Minh Tôn hỗ trợ, chỉ một lát sau, thương thế trên người Ngao Liên dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được khỏi hẳn.
Lại một lúc lâu sau, Ngao Liên than nhẹ một tiếng yếu ớt, mở hai mắt ra.
Minh Tôn đến trước mắt y, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi y, còn hỏi:
“Ngươi có nhận ra ta không?”
Ai ngờ con ngươi vàng sậm của Ngao Liên bỗng nhiên lóe lên kim quang, chuyển thành đỏ rực, miệng phát ra tiếng gầm, bỗng nhiên ôm lấy Minh Tôn, hai tay dùng sức xé rách y phục của hắn.
Minh Tôn hơi kinh ngạc, lập tức phát hiện thần trí của Ngao Liên không tỉnh táo, thân dưới còn bị một vật lớn chọc đến phát đau.
Hắn vừa cúi đầu nhìn, không khỏi huýt sáo một tiếng.
Oa! Không hổ là Long tộc, đủ uy vũ!
Tính khí của Ngao Liên đã cao cao đứng thẳng, giống như muốn xé rách đũng quần, khiến người ta sợ hãi.
Bất quá lấy tính *** nổi tiếng của Long tộc ở trước mặt Ma tộc, chút trình độ ấy còn chưa đáng xem. Nếu như nói bản tính của Long tộc là ‘hùng vĩ’ cùng *** đãng, vậy dục niệm của Ma tộc cùng với việc này của bọn họ chính là vũ khí để diễu võ dương oai, là bản năng sinh tồn. Tuy rằng Ma tộc cấp bậc càng cao thì phương diện này càng kén chọn cùng khắc chế, nhưng không thể phủ nhận, so với loại dục niệm dựa vào bản tính ‘thú’ mà xuất hiện này của Long tộc, Ma tộc đã nâng cao việc này lên thành năng lực cùng thiên phú.
Tình hình này của Ngao Liên xem ra, chính là bị khơi dậy thiên tính long ***.
Minh Tôn nhớ tới màn sương cổ quái có chứa mùi tinh tao mà con hắc giao hai đầu kia phun ra, nói vậy sương mù kia không chỉ có độc, còn có thể kích thích ***.
Lúc này thần trí của Ngao Liên không tỉnh táo, hoàn toàn không thể khắc chế bản tính, tứ chi quấn lấy thân thể Minh Tôn, xé rách gặm cắn, giống như hận không thể lập tức ‘ăn’ hắn vào bụng.
Minh Tôn há lại ngồi không?
Lúc này hắn không khỏi cảm thấy may mắn vì năm mươi năm qua vẫn luôn chăm chỉ tu luyện không ngừng nghỉ, rốt cuộc khôi phục được bộ dáng thiếu niên, lại có thể ‘làm’ lớn một hồi. Bằng không cho dù có mỹ vị bực này đưa đến bên miệng, hắn muốn nếm cũng phải cố sức không ít a.
Y phục của Ngao Liên hỗn độn. Mái tóc dài màu trà dày dài tản ra đầy giường, thân thể xinh đẹp mạnh mẽ đến tận cùng, làn da tuyết trắng nhiễm một tầng ửng hồng nhàn nhạt. Long mâu của y hơi khép, thần trí mơ hồ, miệng phát ra tiếng kêu vô nghĩa, cả người dâng tràn sóng nhiệt.
Nhiệt độ kia chạm lên người Minh Tôn, rất nhanh cũng khiến cho hắn trở nên hưng phấn.
Minh Tôn xoay người lên trên áp Ngao Liên xuống, không chút khách khí mà xé mở xiêm y của y, ‘long khí’ đứng thẳng có chút dọa người kia nhảy a.
Minh Tôn cực có hứng thú mà cẩn thận đánh giá một chút. Không thể không nói, kích thước của Ngao Liên quả thực ngạo nhân, bất quá ở trong mắt Ma tộc liền trở thành bình thường.
Không biết là do Thần long Thượng cổ không giống người thường, hay là có liên quan đến công pháp Ngao Liên tu hành, ‘long khí’ đang sục sôi ‘ý chí chiến đấu’ kia lại sáng bóng lấp lánh.
Khiến cho Minh Tôn ngoài ý muốn chính là, Ngao Liên hình như không có chút ý định ‘tấn công’ nào, ngược lại còn chủ động nâng hai chân lên quấn lấy hông hắn, nhiệt tình mà quấn quít.
Trong mắt Minh Tôn hiện lên một tia kinh ngạc. Cho dù là trúng xuân dược… bộ dáng này của Long thần cũng không giống như muốn ở phía trên. Hay là…
Tâm thần Minh Tôn khẽ động, ngón tay lần xuống phía dưới, chạm vào lối vào hoa viên bí ẩn giữa hai mông của Long thần.
Quả nhiên, nơi đó là một mảnh ướt át, theo sự xâm nhập của ngón tay hắn, tiểu huyệt kia giống như mời gọi mà lập tức hút lấy, kẹp chặt ngón tay của hắn. Đồng thời trên gương mặt Ngao Liên hiện lên một chút mê mang, thân thể lại không tự chủ được mà càng thêm nghênh đón.
Minh Tôn hiểu được. Ngao Liên trúng không chỉ là xuân dược, còn là loại xuân dược bắt nam nhân chủ động ở phía dưới hầu hạ. Loại dược này không phải Ma giới không có (cuộc sống cá nhân ở Ma giới rất hỗn loạn, có nhiều Ma thần còn không phân biệt được giới tính), nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn gặp được ở nhân gian.
Con ngươi đen của hắn co lại, hiện lên một tia không tốt.
Hỗn đản kia dám hạ loại dược này cho Long thần của hắn, lá gan không nhỏ a! Xem tương lai hắn thu thập nó như thế nào! (Long thần trở thành của ngươi khi nào chứ!?)
Ý thức của Ngao Liên mơ hồ, chỉ làm việc theo thói quen bản tính. Nhưng vừa rồi khi cỗ thần lực Thượng cổ thuần khiết mạnh mẽ kia truyền vào trong cơ thể, suy nghĩ của y có hơi khôi phục lại một chút.
Thần hồn của y giống như đang bay bổng ở bên ngoài thân thể, nhìn mình giống như một kỹ nữ vô sỉ chủ động cầu ái với thiếu niên kia, tư thế *** đãng cùng vẻ mặt khát khao gấp gáp khiến y xấu hổ đến mức long tâm bất ổn.
Đồng thời, một loại bi phẫn cùng lửa giận không rõ bắt đầu thiêu đốt trong lòng!
Đây là vì sao? Vì sao lại đối xử với y như vậy? Ái phi của y a…
Vương phi của Ngao Liên chính là công chúa Long tộc ở Nam Hải. Sức mạnh của nàng cường đại, thân thể tuyệt đẹp, là một Thanh long hiếm thấy. Nguyên nhân chính là vì nàng có một chút huyết mạch của Thanh long thượng cổ, sức mạnh ở trong tộc cũng thuộc loại trung thượng, bởi vậy các trưởng lão ngàn chọn vạn tuyển mới chọn nàng cho Ngao Liên.
Chính là không một ai biết vị Vương phi này thế nhưng có tư tình với vị biểu ca thanh mai trúc mã của nàng. Mẫu thân của Vương phi chính là một con hắc giao tu luyện thành rồng, biểu ca Phong Hạo của nàng là nhân tài kiệt xuất nhất trong Giao tộc, trong ngắn ngủi ba nghìn năm, đã tu ra hai đầu.
Ngao Liên vẫn luôn biết Vương phi có quan hệ tốt với biểu ca của nàng, cho nên cũng rất thân thiết với Phong Hạo.
Phong Hạo kia bộ dáng cao lớn anh tuấn, lúc làm việc dũng cảm lại không mất văn nhã, lời nói cử chỉ đều là cấp cao, hơn nữa giỏi về nịnh nọt. Tính tình của Ngao Liên vốn là lạnh nhạt nội liễm, mỗi lần Phong Hạo kia đến Long cung Đông Hải làm khách, lời nói đều vô cùng khách khí, tư thái cũng đúng mực, không khiến cho người ta sinh ra ác cảm.
Bởi vậy Ngao Liên cũng không có lòng phòng bị với gã, thậm chí hai người còn dần dần phát triển thành giao tình không tồi.
Bằng hữu của Ngao Liên không nhiều lắm, nhưng một khi đã nhận định là bằng hữu, liền cực kỳ tin tưởng. Sau đó, Phong Hạo liền coi Long cung Đông Hải giống như nhà của mình, muốn tới liền tới, muốn đi thì đi.
Ngao Liên chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, Vương phi của y sẽ cùng vị biểu ca ‘bạn tốt’ này hợp thành một bọn, ám sát y.